Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1277 - Chương 1277 - Tỉnh Ngộ (4)

Chương 1277 - Tỉnh ngộ (4)
Chương 1277 - Tỉnh ngộ (4)

Trong lúc Trương Vinh Phương đang lo lắng nặng nề, bên kia Linh Quy lão đạo rõ ràng đã trẻ lại rất nhiều, nếp nhăn trên mặt cũng nhạt không ít.

Ông như người trẻ tuổi, xoay quanh chạy như điên ở xung quanh, nhảy lên leo cây, cảm nhận biến hóa cơ thể từ từ cường tráng.

Ông kêu lên, cười lớn, trong lòng có vui sướng và hưng phấn, chưa từng có phát tiết áp lực và sợ hãi đối với tử vong dần dần ép tới gần mấy chục năm qua.

“Ngươi toàn lực đánh một quyền hướng thân cây thử xem.” Trương Vinh Phương bỗng nhiên nói.

“Được!” Linh Quy đạo nhân dừng lại, gật đầu, hít sâu một hơi, bày tư thế mở đầu Nhạc Hình Phù Đại Đạo Giáo, ông cứ duy trì như vậy hung hăng đánh một chưởng tới hướng mặt bên cây.

Thình thịch.

Thân cây thế mà lại lõm xuống một chưởng ấn, vỏ cây bị đánh gãy văng ra.

Uy lực cường hãn này, khiến bản thân Linh Quy đạo nhân cũng ngẩn người ra.

“Này!? Cái này… quả là!?” Ông không biết nên làm sao hình dung cảm nhận của mình lúc này. Phải biết rằng ông là người hoàn toàn không tập võ đấy! Là tu sĩ văn công thuần túy!

“Sau này ngươi cần chú ý không nên hút máu người, ăn máu thì không nên tát ao bắt cá, có thể từ từ thôi.” Nỗi lòng Trương Vinh Phương phức tạp, căn dặn vài câu.

“Rõ!” Linh Quy đạo nhân lại không có cảm giác gì, có thể còn sống sót quan trọng hơn bất cứ thứ gì!

“Kế tiếp, ta phải bảo đảm tiếp tế đầy đủ vật tư cơ bản cho cứ điểm của mình. Ngươi có đề nghị gì không?” Trương Vinh Phương hỏi.

“Nếu Đạo tử có năng lực mạnh mẽ như thế! Vì sao ngài không trực tiếp dẫn thiên tài xung quanh bước vào tiên đạo!? Chỉ cần có đầy đủ người trong tiên đạo, cho dù côn đồ Hồng Cân cũng không có cách nào thành sự!”

Sau khi cơ thể có được sức khôi phục cường đại của huyết duệ, thần thái Linh Quy sáng láng, lúc này đã như một lão giả hơn sáu mươi tuổi phổ thông, so với trước kia trẻ hơn nhiều lắm.

“Ta chỉ cầu bảo vệ được bản thân và người bên cạnh.” Trương Vinh Phương khẽ lắc đầu.

“Vậy thì, lão đạo đã hiểu. Vậy thì chọn cao thủ cường hãn có ý tưởng giống vậy dẫn đạo nhập tiên đạo.” Linh Quy nói.

“Nơi nào có cao thủ như vậy?” Trương Vinh Phương hỏi.

“Các giáo Bái Thần đương nhiên không được, nhưng Cực Cảnh thì sao?”

“Cực Cảnh tạm thời không được.” Trương Vinh Phương lắc đầu, hắn cũng nghĩ qua điều này, nhưng Cực Cảnh thần bí khó lường, tính tình không đoán được, cực kỳ không ổn định, không thích hợp để phát triển trở thành thuộc hạ.

“Vậy sao?” Linh Quy suy tư một chút: “Còn có một nhóm người, suy nghĩ giống với ngài, điều kiện cũng cực kỳ phù hợp, chỉ là xem ngài có nguyện ý hay không.”

“Ồ? Nói nghe một chút.” Trong lòng Trương Vinh Phương cũng nghĩ đến một khả năng.

Thật ra hắn không muốn chế tạo lượng lớn huyết duệ như vậy, nhưng… tình thế gấp gáp, đối mặt Hồng Cân Quân, hắn cần phải hoàn toàn nắm giữ trong tay mình một chi đội ngũ đủ mạnh.

Nhưng…

*

*

*

Trong thành Phù Sơn, Hoàng gia.

Tộc trưởng Hoàng gia Hoàng Sùng Hỉ, hôm nay đã qua tuổi tám mươi, một thân lúc tuổi già hứng thú với tu hành văn công, nhưng bởi vì tư chất có hạn, tu hành cũng đã chậm, cho dù có lượng lớn dược liệu trân quý bổ dưỡng, cũng không kịp rồi.

bây giờ ông ta đã tám mươi chín tuổi, xem như là sắp đi tới một bước cuối cùng của cuộc đời.

Hoàng Sùng Hỉ tập võ từ nhỏ, thiên tư trác việt, võ công đao pháp từng đạt Siêu Phẩm Ngoại Dược, sau đó bởi vì đấu đá tông môn thất bại mà trở về gia tộc. Sau này phân công đệ tử trong nhà ra ngoài học nghệ, bản thân chậm rãi lui về vị trí phía sau màn, võ công cũng chỉ còn lại có cấp bậc Bát Phẩm.

Lúc này sắc trời ảm đạm.

Hoàng Sùng Hỉ lẳng lặng ngồi trên ghế trong thư phòng mình, đôi mắt già nua vẩn đục tốn sức xem sách trong tay.

Vụt!

Bỗng cửa sổ trong thư phòng lay động, hai bóng người màu xám chợt tiến vào đứng vững.

“Ngươi chính là Hoàng Sùng Hỉ?”

Hoàng Sùng Hỉ chợt ngẩng đầu, trong lòng ngưng tụ, thân pháp tốc độ của đối phương đến ông ta thân làm Bát Phẩm cũng không thấy rõ.

“Đúng là lão hủ, không biết hai vị cao nhân tới đây vì gì?” Ông ta đứng lên từ trên ghế, chắp tay hỏi.

“Ngươi có muốn trường sinh không?” Người đứng đầu bỗng mở miệng lên tiếng.

Trái tim Hoàng Sùng Hỉ chợt hẫng một nhịp, mơ hồ có loại cảm giác chờ mong không rõ xông lên đầu.

Mười mấy phút sau.

Trong núi hoang, trong một ngôi miếu đổ nát cỏ dại rậm rạp, hoang vắng bỏ hoang.

Một lão tăng mày trắng vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hai bóng người xuất hiện trước mặt mình.

Ông ta khổ tu văn võ công cả đời, đã từng đạt được trình độ Nội Pháp, đáng tiếc… Đó đã là chuyện mấy chục năm trước rồi.

Sau đó tranh đoạt địa vị thất bại, rời khỏi tông môn, xuất gia làm tăng, hôm nay đệ tử bất hiếu, đều rời khỏi, chỉ để lại một lão hòa thượng là ông ta dần dần già đi, một thân vết thương cũ phát tác, gian nan sống qua ngày.

Bình Luận (0)
Comment