Ngọn lửa mang theo khói đặc phóng lên cao, xen lẫn nhiều loại tiếng cười ha hả và tiếng khóc.
Đa Khắc Nhĩ buôn bán thuốc mang theo con gái và con trai của mình, còn có ba thê thiếp, trốn trong một căn phòng trong thành của mình.
Cửa sân đều được dùng vật nặng chất đống chặn kín.
Thình thịch!
Thình thịch!!
Bỗng đại môn bị đánh mạnh, phát ra từng tiếng nổ.
“Ở đây có vật cản, bên trong khẳng định có người!” Hồng Cân Quân phía ngoài kêu to gọi người xung quanh.
“Cha… con sợ!” Tiểu nhi tử rụt đầu vào trong lòng Đa Khắc Nhĩ.
“Đừng sợ. Đừng sợ, ta ở đây! Cha ở đây!” Đa Khắc Nhĩ cố đưa tay run run trấn an con trai, ánh mắt nhìn về phía thê thiếp của mình.
“Lát nữa ta lao ra dẫn dụ bọn họ rời đi, các ngươi chạy trốn từ cửa sau!”
“Phu quân!” Mấy thê thiếp hoảng sợ chảy nước mắt.
“Phải đi thì cùng đi!” Thê tử nức nở nói.
“Ta không thể trốn chạy, nơi này có các loại bảo dược tích lũy mấy đời trong nhà của ta! Còn có trong khố phòng ở cửa sau, chất đống các loại thuốc khô ta vừa mới nhập.
Toàn bộ thân gia của ta đều ở nơi này, cho dù chết, coi như là toàn bộ thiêu hủy, ta cũng sẽ không khiến người ở phía ngoài lấy đi!” Đa Khắc Nhĩ nói như chặt đinh chém sắt.
Thình thịch!!
Đúng lúc này, cửa sân phía ngoài bị phá mở, một côn đồ Hồng Cân hói đầu cầm theo búa nặng dùng để đập cửa, chậm rãi đi vào cửa.
“Ha ha. Ta biết ngay, sẽ có thu hoạch.” Côn đồ Hồng Cân liếm môi cười nói.
“Giết!!” Hắn ta lao nhanh ra, đánh hướng phía mấy người Đa Khắc Nhĩ.
Cây búa trong tay bổ về phía đại nhi tử.
Phập!
Bỗng một bàn tay to lớn mạnh mẽ che miệng mũi tên côn đồ từ phía sau lưng, hung hăng lôi kéo.
Vụt!
Không đợi mọi người kịp phản ứng, côn đồ Hồng Cân đã bị kéo tới trong bóng tối góc tường, biến mất không thấy gì nữa.
Mơ hồ có tiếng mút nào đó truyền đến, còn kèm theo tiếng huyết nhục xé rách, khiến người ta sởn tóc gáy.
Một nhà Đa Khắc Nhĩ run rẩy, lưng lạnh căm căm.
Không chờ bọn họ lặng lẽ đứng dậy định chạy trốn, trong bóng tối, rốt cuộc đi ra một bóng người.
Đó là một nữ tử tóc đuôi ngựa khóe miệng có chút đỏ lên.
Nàng mặc một bộ đạo bào màu đỏ có chút không hợp người, trong mắt toát ra tâm trạng say sưa và cảm động không hiểu, trên gương mặt xinh đẹp cũng có nét ửng hồng nhàn nhạt.
“Hà hà hà, ta cũng vậy. Không ngờ vừa đến đã tìm được người, thật may mắn!”
Hai mắt nữ tử nhìn Đa Khắc Nhĩ, bỗng nhếch miệng cười rộ lên.
“Người buôn bán thuốc lớn nhất nơi này là các ngươi đi?”
“Đúng thế! Các hạ là!?” Đa Khắc Nhĩ vội vàng đứng dậy, che đậy phía trước mọi người.
“Rất tốt!” Nữ tử đuôi ngựa lộn người một cái, lướt qua tường rồi biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ chốc lát sau bên ngoài đã truyền đến từng đợt rống giận hét lớn điên cuồng.
Trên đường phố bên ngoài nhà.
Nữ tử hóa thành bóng đỏ, nhanh chóng lướt qua nhiều đội côn đồ Hồng Cân.
Không ai có thể chạm vào nàng, mà chỉ cần nàng đụng phải bất luận kẻ nào, kẻ đó đều sẽ nhanh chóng ngã xuống đất không dậy nổi, chỗ yếu hại trên người có thêm từng vết đao thật nhỏ.
Càng nhiều côn đồ đều tập trung lại từ chung quanh, cố gắng vây giết nữ tử.
Nhưng theo thời gian trôi qua, số người của bọn họ càng ngày càng ít, càng ngày càng thưa thớt.
Hơn mười phút sau.
Tên đầu đàn Hồng Cân cuối cùng trên toàn bộ quảng trường ầm ầm nổ bung, hóa thành vô số linh tuyến càn quét xung quanh.
Nữ tử không kịp đề phòng, bị Linh tuyến bất ngờ cắt một bắp đùi thành hơn mười khối cốt nhục.
Đây là tình cảnh cả nhà Đa Khắc Nhĩ nhìn thấy khi đi ra.
“Ân nhân!?! Ngài không có việc gì chứ!?” Đa Khắc Nhĩ đang định tiến lên xem tình huống.
Lại không nghĩ rằng, nàng tiện tay nắm lên thi thể trên đất, cúi đầu hút máu.
Thi thể cấp tốc khô quắt, bắp đùi của nữ tử cũng một lần nữa mọc ra một đoạn mới.
Một nhà Đa Khắc Nhĩ thấy vậy cả người run run, câm như hến, cũng không dám thở mạnh.
“Được rồi, đi thôi.” Nữ tử ngẩng đầu, mặt mỉm cười: “Đúng rồi, ta là Đồng Phỉ, chính là đạo nhân ở tại Nhân Tiên quan. Chuyên tới để sưu tầm dược liệu cần thiết.”
*
*
*
Trong phủ Vu Sơn.
Thật vất vả đuổi được côn đồ Hồng Cân công vào trong thành đi ra.
Hai người Tốc Đạt Hợp Kỳ và Trương Vinh Du đứng ở đầu tường, cùng với đám người tri phủ, quan tâm tình huống phòng giữ lúc này.
“Hiện tại phiền phức của chúng ta là còn có hai nhóm Hồng Cân Quân ở phương hướng đông bắc, bọn họ quét sạch thành trấn phụ cận, nhất định sẽ đi qua bên này!” Sắc mặt Tốc Đạt Hợp Kỳ lo lắng.
“Tổn thất bên trong thành rất lớn, cao thủ phẩm cấp trước đó cũng bị đám côn đồ kia tự bạo trọng thương giết chết rất nhiều.”
“Không sao, phu quân, chúng ta nhất định sẽ không có việc gì.” Trương Vinh Du nhẹ giọng an ủi.