Nhạc sư phụ thua, trong lòng Trương Vinh Phương xác thực chấn động, nhưng thua cũng không phải là chết. Thế nên sau sự chấn động lúc đầu, rất nhanh hắn đã bình phục lại.
Hắn tin tưởng, lấy thực lực của Nhạc sư phụ, cho dù thua một lần cũng không thương cân động cốt được.
“Không thể gấp, hiện tại dù ta có qua đó thì cũng không giúp được gì. Hiện tại lhe núi Nguyện Nữ chuẩn bị tất cả thỏa đáng, chỉ cần an an ổn ổn tích góp từng điểm thuộc tính, luyện đan tu hành là được.”
“Hiện tại quan trọng nhất là đợi đến loại thiên phú đặc chất thứ ba mở ra.”
Hắn rời khỏi thư phòng, hít sâu một hơi, bình phụ tạp niệm trong lòng, nhìn thanh thuộc tính trước mắt.
[ Trương Vinh Phương -- sinh mệnh 291-291. ]
Nhanh, còn vài ngày cuối cùng.
Hắn có thể cảm giác được đóa huyết liên thứ hai đằng sau lưng mình đang chậm rãi nở rộ.
Nụ hoa của huyết liên đã kết xuất, bên trong mơ hồ có thể nhìn thấy được, có mạch lạc tượng thần của Nguyện Nữ hiện lên.
Lần này hắn trở về, chính là dự định ở bên tỷ tỷ một thời gian ngắn, xác định an toàn của mọi người bên này không có vấn đề, rồi lại trở về khe núi Nguyện Nữ.
Chỉ là không ngờ được mới vừa về đã nghe được một tin tức quan trọng như thế.
Hắn trở lại tiểu viện mình dừng chân, cấp tốc tắm rửa một cái, thay quần áo khác.
Không đợi hắn nghỉ ngơi, một con chim đen đã cấp tốc xẹt qua từ đỉnh đầu, lạch cạch ném một cuộn giấy.
Trương Vinh Phương bắt được cuộn giấy, cau mày mở ra.
Phía trên là một địa chỉ.
Bút tích rất quen thuộc.
“Thanh Ngải lâu, chín giờ đêm.”
“Ta mới vừa về đã tới mời. Theo dõi bên này mọi lúc à?”
Trong lòng Trương Vinh Phương hiểu rõ.
Hắn thành lập Nhân Tiên quan, một hơi làm động tác lớn như vậy, giấu giếm được người khác, giấu giếm được Nhạc sư phụ hiện tại loay hoay bể đầu sứt trán, nhưng tuyệt đối không thể gạt được Nghịch Thời hội biết rõ gốc rễ của hắn.
Lần này hắn trở về, cũng quả thật có chút ý nói chuyện rõ ràng với Nghịch Thời hội một phen.
Bằng không vẫn đứng ở trong khe núi Nguyện Nữ, nơi đó có Nguyện Nữ mơ hồ bảo vệ, người của Nghịch Thời hội thật đúng là chưa chắc đã đi vào được.
Hắn chà xát khiến cuộn giấy rách mướp, ném nó vào chậu than trong nhà.
“Người đến.” Trương Vinh Phương lớn tiếng nói.
“Vinh Phương thiếu gia, có gì phân phó?” Một thị nữ đầu bánh bao cấp tốc tới gần, cung kính hỏi.
“Làm cho ta mấy bồn thịt, phải kho.”
“Dạ vâng.”
Trương Vinh Phương nhìn thị nữ, phát hiện lại đổi người rồi, là một tiểu cô nương mới mướn vào, phỏng chừng mới mười ba mười bốn tuổi. Đứng bên cạnh hắn giống như là mầm đậu xanh.
Lại vừa non vừa mịn.
“Ngươi mới vào phủ à?”
“Vâng.” Thị nữ đang định chạy, nhưng bị hỏi lại không dám đi, đứng tại chỗ nơm nớp lo sợ, đầu cũng không dám nâng.
“Người trong nhà đâu?” Trương Vinh Phương thuận miệng hỏi một câu.
“Đều bị côn đồ giết. Chỉ còn mình ta sống.” Thị nữ nhỏ giọng trả lời.
Trương Vinh Phương trầm mặc, thở dài một tiếng.
“Đi thôi. Động tác nhanh lên một chút.”
“Vâng.”
*
*
*
Đêm, chín giờ.
Tầng cao nhất Thanh Ngải lâu, toàn bộ bao sương của tầng một đều bị bao hết.
Trong đại sảnh trống trải, chỉ có một người ngồi xổm ở giữa, chậm rãi châm trà.
Răng rắc.
Cách môn được tạo riêng làm lối vào tầng cao nhất, lúc này ván cửa bị đẩy ra, một nữ tử áo xanh ngực phẳng chậm rãi tiến vào, ngồi xuống đối diện người ngồi xổm, thở phào một cái.
“Chuyện ngươi phụ trách làm tốt quá nhỉ.”
Nữ tử áo xanh nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch, chính là Nhiễm Hân Duyệt đã lâu không gặp.
“Cảm ơn.” Người ngồi xổm mặc một thân váy đen, tóc đen đến eo, vòng eo nhỏ nhắn bằng nắm chặt, trước ngực lung lay sắp rớt, vừa lúc gác lên trên bàn, rõ ràng cũng là nữ tử.
“Thực lực tăng lên thì rất vui.” Nhiễm Hân Duyệt nhìn nữ tử đối diện, lại thở dài: “Chỉ cần lần này chuyển hoán thành công, ngươi hẳn là có thể đột phá một bước cuối cùng đi?”
Nữ tử váy đen gật đầu, da thịt trắng nõn và làn váy tơ lụa màu đen hình thành so sánh rõ ràng, càng thêm làm nổi bật màu da trắng ngà của nàng.
“Thế nên, ngươi biết lần này để cho chúng ta qua đây, là vì làm gì không?” Nhiễm Hân Duyệt lần nữa hỏi.
“Không biết.” Nữ tử váy đen trả lời.
“Ngươi không thể nói thêm mấy chữ à?” Nhiễm Hân Duyệt nhất thời cả giận: “Ngươi rốt cuộc là chuyển Thiên Ma hay là Cực Luật? Thiên Ma tùy tâm sở dục, vì tư lợi cũng không có lời ít ý nhiều giống như ngươi đi?”
“Cực Luật.”
“Thực sự là Cực Luật? Ngươi không phải Thiên Ma sao?”
“Phải không? Đó chính là Thiên Ma.”
“... Xem ra là Thiên Ma.” Nhiễm Hân Duyệt nghĩ, tâm càng ngày càng mệt mỏi.
Các đại lão bên trên muốn hai người bọn họ đến nói chuyện với Trương Vinh Phương, hiện tại xem ra… khó.
“Ta cũng không ngờ được, chúng ta chuẩn bị đủ các loại liên lạc trước đó, người này thì hay lắm, âm thầm làm ra việc chấn động như thế.”