Phần lớn tất cả mười nhà đại quý tộc, mỗi nhà đều thờ phụng một vị Địa Mẫu hành tẩu, những Địa Mẫu hành tẩu này hầu như đều là Linh Tướng bình thường như Tang Lan.
Bọn họ chủ tu văn công, sau khi miễn cưỡng đạt đến cấp bậc Bái Thần, liền bước vào Linh Tướng, từ đó hưởng hết vinh hoa phú quý.
Và bởi vì thân phận huyết thống đại quý tộc của người Linh, ngưỡng cửa Bái Thần trở thành Linh Tướng của bọn họ cũng thấp hơn so với người bình thường. Chỉ cần Luyện Thần sơ kỳ là có thể Bái Thần thành công.
Một đám người như vậy sau khi biết được Tang Lan đã chết một lần, lập tức trở nên căng thẳng.
Bởi vì thực lực của Nhân Tiên quan, nếu có thể uy hiếp được Tang Lan, thì nhất định có thể uy hiếp được bọn họ.
Hơn nữa thần dụ đã hạ xuống, nhất thời tất cả các đại quý tộc đều cảm thấy bất an, bắt đầu cực kỳ chủ động phái các cao thủ đi đến Sơn Tỉnh.
Mà ở phía bên kia, sau khi Nhạc Đức Văn bị đánh bại, đại quân rút lui.
Mộc Lê vương tiếp tục tiến lên, trong khi Đại Đạo Giáo, Tuyết Hồng các thì huy động đại quân thần tướng, cố gắng xây dựng một tuyến phòng thủ mới.
Hai bên một lần nữa hội tụ tại Độ Chu Sơn, cách Đại Đô hai trăm dặm.
Mộc Lê vương đã tụ hợp đến chín mươi vạn đại quân, cộng với hậu cần, có một trăm năm mươi vạn người, che ngợp bầu trời, mênh mông cuồn cuộn, quét sạch hướng về phía Đại Đô.
Mà Đại Đạo Giáo thành lập rất nhiều liên quân, từ ba mươi vạn quân hộ vệ Đại Đô, bốn mươi lăm vạn trú quân tạm thời được chuyển đến từ các khu vực xung quanh, hợp lại thành bảy mươi lăm vạn quân, giằng co với Mộc Lê vương.
Hai bên cờ xí dày đặc, binh mã như biển, bách tướng như kình (mạnh mẽ, dữ dội).
Bị ngăn cách bởi một khu rừng thông đen dưới chân núi Độ Chu Sơn, đóng trại, đối mặt nhau hàng trăm dặm. Đại chiến hết sức căng thẳng.
Lúc này, trong doanh trướng chủ soái quân hộ vệ một phương.
Lửa than trong chiếc chậu lớn tỏa ra nhiệt độ ấm áp, sưởi ấm toàn bộ doanh trướng.
Chủ soái Uất Trì Hồng Sơn ngồi sau bàn, nhìn chăm chú các tướng lĩnh ngồi ngay ngắn ở hai bên.
“Những người ở đây đến từ nhà nào, bản tướng cũng không nói nhiều, trong lòng mọi người sáng như gương, đều rõ ràng.
Bây giờ chư vị hợp lực, bất kể sau này tranh đoạt như thế nào, vượt qua cửa ải khó khăn này trước rồi hẵng nói. Có biện pháp, ý nghĩ gì có thể nói ra ở đây.”
Uất Trì Hồng Sơn biết rõ chuyện quân mình.
Các quân hộ vệ này nhìn thì binh lực xê xích không nhiều, nhưng trên thực tế, khi thực chiến, so với đại quân của Mộc Lê vương ở phía đối diện, chênh lệch cực lớn.
Cái gọi là quân hộ vệ Đại Đô về cơ bản là những lão gia binh đã nhiều năm không trải qua thực chiến. Kẻ nào kẻ nấy tham sống sợ chết, bắt nạt lương dân thì không sao, nhưng đối mặt với đám côn đồ Hồng Cân quân hung ác kia thì chẳng khác gì không công chịu chết, chỉ có thể dùng để nạp đầu người.
Mà những trú quân còn lại được điều động khẩn cấp từ các khu vực xung quanh thì chia năm xẻ bảy, hầu hết đều mong nhớ người thân trong khu vực nhà mình.
Một khi Mộc Lê vương càn quét khu vực chung quanh, tạo thành rung chuyển, bộ phận trú quân này sợ rằng sẽ có xảy ra đại loạn.
Trong doanh trướng một mảnh im lặng, không ai đáp lời, dồn dập tránh ánh mắt của chủ soái.
Đoán chừng tất cả mọi người đều hiểu rõ tình huống bây giờ là gì, đánh thắng được hay không cũng không phải chỉ tùy tiện nói mấy câu là có thể làm được.
“Nhạc chưởng giáo, ngài xem, bây giờ có thể có cách gì không?”
Thấy rằng những người còn lại không có hi vọng gì, ánh mắt Uất Trì Hồng Sơn lại rơi vào trên người Nhạc Đức Văn.
Nhạc Đức Văn ngồi ở ghế đầu tiên bên trái, hai mắt hơi nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch. Rõ ràng là vẫn chưa bình phục vết thương lần trước.
“Thực lực Khoa Tây Ốc xác thực rất mạnh, còn có Thiên Công bên cạnh, lão đạo có thể trong thời gian ngắn duy trì cân bằng, đã cố gắng hết sức.” Nhạc Đức Văn khẽ lắc đầu, tương tự cũng không có cách nào.
“Nếu Chân Nhất, Tây tông, Thiên Tỏa cũng ra tay thì sao?” Uất Trì Hồng Sơn hỏi.
“Họ vẫn cần phải áp chế Hồng Cân Quân đóng quân ở chỗ mình, không còn hơi sức phân tâm.” Nhạc Đức Văn trả lời.
Thật ra, Hồng Sơn cũng biết đây chỉ là cái cớ, những thế lực còn lại chỉ nhìn thấy Nhạc Đức Văn suy yếu rồi, không muốn góp sức nữa, vậy thôi.
Mọi người ở đây đều rõ ràng.
Uất Trì Hồng Sơn thở hắt ra một hơi dài, còn muốn nói điều gì đó. Liền nghe thấy tiếng bước chân vội vã đến gần bên ngoài.
“Báo! Đối diện trung quân có dị động, tiên phong Trần Kỳ Chính đang tới gần tiền quân của chúng ta!” Là một tên binh lính sau khi vào trướng, quỳ xuống đất, lớn tiếng bẩm báo.
“Đây là khiêu chiến. Trần Kỳ Chính, người huyện Giang Châu Huy, Trạch Tỉnh, một thân Hắc Vân thương pháp xuất quỷ nhập thần.”