Mộc Lê vương giơ lệnh bài lên, sương mù trước mặt thực sự bắt đầu từ từ tản đi. Hình thành một lối đi rõ ràng rộng ba mét, đi thẳng về phía trước.
Ông ta lập tức không chút do dự, bước thẳng về phía trước.
Những người còn lại vui mừng khôn xiết, nhanh chóng đuổi theo sát.
Không lâu sau, mọi người đến một hẻm núi.
Chỉ thấy trong hẻm núi có suối chảy róc rách, đá lởm chởm khắp nơi, hai vách dốc đứng xám xịt, phủ đầy dây leo mới màu xanh.
Gió nhẹ khẽ thổi, sương mù tan đi, vạn vật trở lại bình thường, mơ hồ có hương hoa thoang thoảng từ bên trong bay ra.
“Mau đổ đầy nước đi, chắc là đi qua nơi trước đó rồi, mọi người sửa sang lại một chút.” Mộc Lê vương vội vàng nói.
“Vâng!” Mọi người rối rít đáp.
Đoàn người mệt mỏi rã rời. Nhưng vẫn chống cự dùng những túi nước còn lại đổ đầy nước, có người thì lại đi xuống hạ lưu trực tiếp rửa mặt, gội đầu.
Ngay khi thần kinh của họ hơi hơi thả lỏng, lại có một bóng người chậm rãi tiến lại gần con suối.
Người nọ dáng người cao lớn, tóc đen xõa vai, phong thái uy nghiêm, mặc một thân trường bào gấm màu đen, khí thế bất phàm.
Nhìn thấy đám người lấy nước ở xa xa, người này đi chậm lại, thuận miệng nhắc nhở.
“Chư vị lấy nước nhớ đun sôi mới dùng, suối ở đây có khí độc, ngấm vào nước không lợi cho người”.
Người này chính là Trương Vinh Phương vừa mới chơi cờ với Tiết Đồng. Bởi vì Nhạc sư phụ đã che giấu thân phận cho hắn trước đó, nên khi đi ra ngoài, hắn cũng hơi hơi thay đổi khuôn mặt.
Lúc này, một đám người liếc nhìn, nhưng không ai nhận ra thân phận của hắn. Dù sao tất cả những bức tranh được lan truyền đều là những bức chân dung của Trương Ảnh. Không phải Trương Vinh Phương.
Đoàn người Mộc Lê vương nghe vậy đều sửng sốt, lập tức dồn dập đứng dậy.
“Vị tiên sinh này, ngươi là người nơi này à?” Mộc Lê vương giơ tay ngăn cản thuộc hạ tiến lên, tự mình chủ động chắp tay lên tiếng.
“Đúng vậy, lúc rảnh rỗi sẽ đến đây để tìm bạn chơi cờ.” Trương Vinh Phương tùy ý trả lời.
“Núi non hoang vu như vậy, tiên sinh có thể một thân một mình, không bị ngăn cản, nhất định là có thành tựu võ đạo.” Mộc Lê vương khen ngợi nói.
“Cũng may, chỉ là biết một chút võ công có thể đề phòng mãnh thú hoang dã thôi.” Trương Vinh Phương trả lời.
Hắn thấy đám người này ăn mặc sang trọng, còn có rất nhiều binh lính mặc áo giáp, rõ ràng là người trong quân đội.
Bây giờ Hồng Cân quân đang bạo loạn, đốt phá, chém giết và cướp bóc khắp nơi, xem ra những người ngựa trước mắt rất có thể vì giảo sát bạo loạn nên mới chật vật như vậy.
Trương Vinh Phương thở dài trong lòng.
“Không biết vì sao chư vị đi vào nơi này? Hẻm núi này tràn đầy khí độc, người bình thường tốt nhất không nên liều lĩnh đi vào.”
Mộc Lê vương nghe vậy, trong lúc nhất thời cảm thấy buồn bã từ tận đáy lòng.
Ông ta thở hắt ra một hơi dài.
“Một lời khó nói hết.”
Thấy ông ta không muốn nói nữa, Trương Vinh Phương cũng không hỏi thêm.
“Nếu như thế, sau khi chư vị lấy nước thì nhanh chóng rời đi đi, ta đi trước một bước.”
“Tiên sinh đi thong thả, có thể chỉ cho chúng ta hướng đi đến biên cảnh Hợp Quốc không?” Mộc Lê vương vội vàng nói.
Không có cách nào vào thành, đám người bọn họ binh mã mệt mỏi, cũng không dễ tìm được người dẫn đường. Vừa vặn gặp được người, đương nhiên phải nắm bắt cơ hội để hỏi thăm.
“Nếu mà là Hợp Quốc thì ra khỏi hẻm núi này, đi về phía tây nam, đi khoảng ba trăm dặm là được.” Trương Vinh Phương tính toán khoảng cách, nhiệt tình chỉ đường.
“Đa tạ tiên sinh.” Mộc Lê vương cảm tạ nói.
“Chư vị là người Hợp Quốc à? Đường sá xa xôi đến đây, đúng là cực khổ rồi.” Trương Vinh Phương hỏi.
“Haizzz, hiện nay thiên hạ hỗn loạn, thật không biết khi nào tất cả mới có thể bình tĩnh, trở lại yên bình. Chúng ta vốn định đến đây để chấn chỉnh lại non sông, nhưng hiện tại lại thất bại thảm hại, dọc theo con đường này gặp nạn liên miên, đến bây giờ vẫn còn tích tụ trong lòng, khó chịu vô cùng.” Mộc Lê vương thở dài nói.
“Binh họa hoành hành, chịu khổ luôn luôn là dân chúng tầng dưới chót nhất.” Trương Vinh Phương cũng thở dài.
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, đều thở dài trước thời cuộc bây giờ.
Mộc Lê vương muốn dò hỏi về chuyện Nhân Tiên quan ở Phủ Vu Sơn, nhưng mấy lần đều không thể nói ra.
Thực ra, từ sự xuất hiện của Nghịch Thời hội, ông ta có thể nhìn ra cho dù bây giờ ông ta hỏi ra manh mối, cũng không có thực lực để đi thăm dò.
Những cường giả đỉnh cao bên cạnh ông ta lần lượt rời đi, thoạt nhìn có vẻ như là vô ý và bị ép, nhưng thực ra là cố ý.
Lúc này nói chuyện phiếm với Trương Vinh Phương, trong lòng ông ta tràn đầy phiền muộn, nghĩ đến mình tích góp nhiều năm, trở thành áo cưới cho người khác liền muốn hộc máu.
Nhìn thấy cảm xúc trong lòng đối phương, Trương Vinh Phương sau khi an ủi vài câu, liền nhìn sắc trời.