Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1365 - Chương 1365 - Nhàn Hạ (9)

Chương 1365 - Nhàn hạ (9)
Chương 1365 - Nhàn hạ (9)

Ý thức của hắn hơi mơ hồ trong chớp mắt, chờ đến khi đã tỉnh táo lại, xung quanh đã hiện đầy mây mù xám trắng.

“Nghi Vân Ngụy Vụ? Quả nhiên đã đến rồi!” Trong lòng Trương Vinh Phương hiểu rõ, không hề kinh hoàng chút nào.

Bây giờ hắn đã hiểu rõ rốt cuộc mình có lực hấp dẫn lớn đến bao nhiêu đối với thần phật.

Văn công khủng bố cao tới Luyện Thần viên mãn, khiến độ khó liên hệ giữa hắn và thần phật giảm mạnh.

Cho nên, chỉ cần hắn hơi liên quan đến nội dung tương quan với thần phật, sẽ lập tức dẫn tới kết quả mong muốn.

Trong sương mù khói trắng mông lung.

Đột nhiên mơ hồ có âm thanh rắn lớn trượt đến, từ xa đến gần, chậm rãi tới gần nơi này.

Trương Vinh Phương đứng vững bất động, lẳng lặng chờ đợi.

Mười giây.

Hai mươi giây.

Năm mươi giây.

Cuối cùng….

Mây mù trước mặt hắn chậm rãi tản ra hai bên.

Từ đó hiện ra một con rắn trắng cao tới ba mét, thân thể to như thùng nước.

Trên đầu rắn trắng chỉ có một con mắt, con mắt xanh biếc nhìn chằm chằm Trương Vinh Phương, trong miệng không ngừng thè lưỡi.

“Đã qua bao nhiêu năm rồi.” Nó nhẹ nhàng mở miệng, lại nói ra ngôn ngữ Đại Linh tiêu chuẩn.

Trương Vinh Phương hơi kinh hãi, lập tức hiểu ra, đây không phải là ngôn ngữ Đại Linh, mà là âm thanh của đối phương truyền vào trong đầu hắn, tất nhiên sẽ chuyển hóa thành loại ngôn ngữ thuận tiện nhất cho mình hiểu.

“Đã bao nhiêu năm rồi. Cuối cùng, lại có người phát hiện ra ta một lần nữa. Người trẻ tuổi.” Rắn trắng một mắt lẳng lặng nhìn chăm chú vào Trương Vinh Phương.

“Ta chính là Bạch Lân Thần, ngươi đã đánh thức ta tỉnh lại từ trong cơn ngủ say, chỉ cần ngươi hoàn thành một việc cho ta, thì ngươi có thể đạt được sức mạnh to lớn, cơ thể bất tử, thỏa mãn được nguyện vọng, đạt được quyền lực, tài nguyên, giao phối…”

“Bạch Lân Thần mạnh mẽ, xin hỏi ta nên làm như thế nào mới có thể nhận được tất cả mọi thứ mà ngài nói tới!” Vẻ mặt Trương Vinh Phương chân thành nói.

“Đầu tiên, ở phía sau tế đàn, chỗ sâu trong vách núi, có cất giấu một pho tượng chân thân nguyên hình cuối cùng của ta. Ngươi đi đào nó ra, đưa đến căn cứ có người, truyền bá tên của ta, truyền bá nguyên hình của ta.” Bạch Lân Thần tiếp tục truyền âm nói.

“Được!” Trương Vinh Phương quả quyết đáp lại.

Rất nhanh, trước mắt hắn đang mơ hồ, mây mù lập tức biến mất, Bạch Lân Thần cũng biến mất không thấy nữa. Bản thân hắn lại quay về trước phế tích tế đàn trống rỗng.

“Đi đi thôi, tìm được tượng nặn của ta, truyền bá tên của ta, xem như để trao đổi, ta sẽ ban cho ngươi thân thể giống như thần, sức mạnh giống như thần.” Âm thanh của Bạch Lân Thần lại truyền đến lỗ tai hắn.

“Vâng!” Trương Vinh Phương mơ hồ có cảm giác trên lưng mình, phía dưới đóa huyết liên có một chiếc lá, hình như hơi nở ra. Không biết có phải là vị Bạch Lân Thần này đánh dấu mình hay không.

Hắn cũng không để bụng. Tìm thấy vách núi phía sau tế đàn, sau đó vận đủ sức mạnh, thi triển Ưng Trảo Công, bắt đầu đào từng cuốc từng cuốc một.

Rất nhanh, đào đến lần thứ sáu, vách núi đã bị đào ra một cái hố sâu hơn một mét.

Cuối cùng bên trong rơi ra một đồ vật dài bằng cánh tay người dùng vải dầu dày bao lại.

“Chính là cái này!” Bạch Lân Thần không hổ là tàn thần duy nhất Trương Vinh Phương nhìn thấy có thể giao lưu cho đến tận lúc này.

Ngay khi nhìn thấy đồ vật kia rơi ra ngoài, nó lập tức kích động.

“Nhanh lên! Mở nó ra, ở trong đó chính là nguyên hình thật sự của ta! Nhớ kỹ hình dáng nó, tán tụng nó! Tế bái nó! Ta sẽ ban cho ngươi tất cả!”

“Vâng!” Trương Vinh Phương cũng kích động hơn.

Hắn nhanh chóng mở vải dầu ra, hiện ra thứ đồ bao lấy bên trong.

Lạch cạch.

Vải dầu mở ra hoàn toàn.

Bên trong là một pho tượng màu đồng tràn đầy vết rạn.

Đó là một nữ tử có hai đầu mặc thanh y yểu điệu, đầu bên trái của nàng là đầu mãng xà, đầu bên phải là cô gái tóc đen một mắt.

Phía nửa dưới không có hai chân, chỉ có một cái đuôi mãng xà to lớn.

Nháy mắt khi nhìn thấy pho tượng, Trương Vinh Phương chợt cảm giác phía dưới huyết liên sau lưng, hoa văn một chiếc lá chậm rãi run lên, trở nên vừa to vừa ngứa. Cứ như có vật gì đó đi vào.

“Chính là cái này! Từ giờ trở đi, ngươi sẽ đưa nó đến nơi con người tụ tập, khiến nhiều người nhìn thấy ta hơn nữa, thờ phụng ta. Truyền giáo cho ta, nặn càng nhiều tượng, sức mạnh mà ngươi có thể thu được cũng càng mạnh hơn!” Bạch Lân Thần gấp rút gào thét thúc giục ở trong đầu Trương Vinh Phương.

“Được thôi Bạch Lân Thần đại nhân!” Trương Vinh Phương cầm lấy pho tượng, cẩn thận chu đáo.

Sau đó đập mạnh xuống đất.

Một tiếng choang vang giòn, pho tượng ban đầu đã tràn đầy vết rạn, bị một lực lớn phá hoại, trong khoảnh khắc nó đã vỡ thành mảnh vụn đầy đất.

Gần như là cùng một thời gian, âm thanh của Bạch Lân Thần trong đầu Trương Vinh Phương im bặt mà dừng.

Bình Luận (0)
Comment