Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1431 - Chương 1431 - Âm Mưu Tái Hiện (1)

Chương 1431 - Âm mưu tái hiện (1)
Chương 1431 - Âm mưu tái hiện (1)

Sự biến hóa của thiên phú đặc chất, khiến trong lòng Trương Vinh Phương đối với tương lai yên ổn lại.

Ban đầu hắn vẫn còn lo lắng, ngộ nhỡ vẫn luôn là năng lực thiên phú không có ích gì xuất hiện thì làm sao bây giờ?

Nhưng hiện tại xem ra, có phương hướng chỉ định huyết thống, năng lực phía sau sẽ càng ngày càng phối hợp thành một thể, tăng phúc bản thân.

Lúc này, hắn thu liễm tâm tư, bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu biến hóa xảy ra trên cơ thể của mình.

Thuộc tính sinh mệnh tăng lên, theo thường lệ khiến cảm giác tích trữ trong cơ thể hắn gia tăng.

Điều này thể hiện tại khi tiến hành huyết liên và sử dụng Chung Thức có thể càng tiến một bước, trở nên to lớn hơn.

Mà sau khi năng lực tổ hợp thành huyết thống, khiến hắn có một loại cảm giác tổng thể vi diệu đối với cả thân thể.

Giống bây giờ, năng lực kế tiếp là Phá Phôi Âm Ba, thế nên hiện tại yết hầu của hắn bắt đầu xảy ra biến hóa, hiển nhiên là đang trải chăn cho năng lực kế tiếp xuất hiện.

*

*

*

Trong Thiên Bảo cung dưới đất.

Tổng hội Đại Giáo Minh kết thúc, từng đại biểu của các giáo phái đều tản ra rời đi.

Chân Nhất Giáo, Hắc Thập Giáo, Tây tông, Thiên Tỏa Giáo, vân vân, đều có người đứng đầu thường trú ở đây, chính là vì đúng lúc xuất động.

Lúc này sau khi tất cả mọi người hoàn toàn rời đi, Nhạc Đức Văn một mình xếp bằng ở trước tượng thần Thiên Tôn, an tĩnh im lặng.

Trong mắt người thường, ông vẻn vẹn chỉ là đang tiềm tu đả tọa.

Nhưng ở trong mất của bất kỳ một Luyện Thần văn công nào, lúc này trên người ông đang không ngừng tản ra vô số sương khói màu sắc rực rỡ giống như hơi nước.

Những sương khói ấy tăng lên, bay vút lên, hội tụ thành một hoa văn có nền màu đen, bề ngoài có vô số màu sắc rực rỡ ở chỗ một mét trên đỉnh đầu.

“Lại nữa rồi!”

Trong lòng Nhạc Đức Văn cảm giác nặng nề.

Từ sau khi ký kết đại thế, dung nhập trường tinh thần của bản thân, thực lực của ông đang nhanh chóng tăng lên qua từng giây từng phút.

Điều này không liên quan đến linh tuyến, mà là thuần túy lấy trường tinh thần lực áp chế kẻ địch, khiến người đó căn bản không cách nào phát huy thực lực bình thường.

Người bị áp chế, nhẹ thì thực lực bị suy yếu non nửa, nặng thì bại liệt tại chỗ, mất đi bất kỳ năng lực chống cự.

Sau khi ngưng tụ đại thế, kết hợp thế của bản thân ông, và thế của thần phật đằng sau, hôm nay cho dù ông đối mặt với Thần Tướng, cũng có thể triệt để áp chế, do đó khiến thực lực phát huy thất thường.

“Đáng tiếc.”

Nhạc Đức Văn than nhẹ một tiếng, bỗng đưa tay sờ mũi mình.

Một giọt máu đỏ tươi bất tri bất giác chảy xuống.

Ông đang chảy máu mũi!

Đây cũng không phải là lần đầu tiên.

Một võ đạo Đại Tông Sư sớm đã có thành tựu Linh Tướng Bái Thần, thế mà còn sẽ không giải thích được chảy máu mũi?

Chuyện như thế, nói ra ngoài có khi chẳng có ai tin tưởng.

Nhưng sự thực chính là như thế.

Sự ngưng tụ của đại thế thiên hạ, ban đầu ông cho rằng mình có thể gánh chịu mà không tổn hao gì. Dù sao so với Đạt Mễ Nhĩ năm đó mà nói, mình chính là Linh Tướng đấy.

Thế nhưng hiện thực cho ông một kích nặng nề. Sau khi chân chính gánh chịu rồi ông mới hiểu được, loại đại thế này căn bản không thể cùng chung với cường độ thân thể, mà là thuần túy xem cường độ ý chí tinh thần.

Mà so sánh cường độ ý chí tinh thần của ông và Đạt Mễ Nhĩ thì chênh lệch cũng không lớn, thậm chí còn yếu hơn ông ta một chút.

Nhưng tới tình trạng bây giờ, ông đã không thể quay đầu lại nữa.

Quay đầu lại, thì có nghĩa là chết, có nghĩa là thua, có nghĩa là tính toán mưu hoa nhiều năm như vậy, toàn bộ hóa thành hư không.

Thế nên ông không thể lui về phía sau, phải đi phía trước!

Nhạc Đức Văn thu liễm tâm tư, đứng lên, máu trên tay đã biến mất không biết lau từ lúc nào.

Ông xoay người, lại đi ra thần điện, đi ra trung tâm trận pháp hình tròn to lớn bên ngoài.

Sau đó ngồi xếp bằng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ trên mặt đất.

Vù!!

Toàn bộ trận pháp lớn chậm rãi sáng lên ánh sáng trắng. Ánh sáng trắng ấy cũng chỉ tồn tại trong trường tinh thần, người thường không thể thấy.

Xung quanh, bên ngoài trận pháp giống như là sợi, không ngừng thu hút từng sợi khí trắng không biết từ nơi nào bay tới.

Vô số khí trắng theo đường vân, tỏa văn của đại trận, hội tụ lên người Nhạc Đức Văn.

Mà cùng lúc ấy, quả cầu nền đen đường vân rực rỡ trên đỉnh đầu ông cũng bắt đầu điên cuồng hấp thu khí trắng tụ đến, làm lớn mạnh bản thân.

“Hắn ta càng ngày càng mạnh.” Bên ngoài trận pháp, Thanh Dịch đạo nhân và Thánh Thiên Nhất đứng sóng vai, ngắm nhìn Nhạc Đức Văn ngồi xếp bằng ở trung tâm.

“Hấp thụ đại thế thiên hạ cuồn cuộn không dứt, đương nhiên có thể càng ngày càng mạnh giống như Đạt Mễ Nhĩ năm đó.” Thánh Thiên Nhất thản nhiên nói.

Bình Luận (0)
Comment