Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1439 - Chương 1439 - Âm Mưu Tái Hiện (9)

Chương 1439 - Âm mưu tái hiện (9)
Chương 1439 - Âm mưu tái hiện (9)

“...” Thiên Tượng tê cả da đầu, người khác không biết, nhưng hắn biết Liệt Hổ rốt cuộc kinh khủng đến cỡ nào.

Có điều may mà bên cạnh hắn còn có người khác, hai người liên thủ, có thể sẽ…

Bỗng ánh mắt hắn run lên, tiêu cự của tầm mắt rơi vào nơi cách sau lưng Liệt Hổ không xa.

Nơi ấy có một lão nhân hắc quan áo bào dài màu xám đang chậm rãi bước lên đỉnh lầu theo cầu thang, trong tay còn cầm một cái tẩu thuốc, vừa đi vừa cầm tẩu thuốc đánh nhẹ bên cạnh, giống như muốn búng rơi vụn thuốc ở bên trong.

“Tàng Sơn Hà Phạm Hằng!?” Lại là một nhân vật kinh khủng cũng có thanh danh hiển hách trong Linh Tướng!

Vị này giống với Liệt Hổ, cũng là người tuyệt đỉnh có ghi chép đã từng giết người Linh Tướng của Nghịch Thời hội.

“Còn có người nhận ra lão phu? Không tệ, tiểu bối, có ánh mắt.” Phạm Hằng kinh ngạc nói.

“Mau chóng kết thúc đi, ta còn muốn trở về nấu mì tể thái cho Quân nhi của ta nữa. Mùa xuân tới, lại đến mùa tể thái phát triển.”

Lại là một giọng nói mới truyền đến từ bên cạnh.

Một nam tử áo bào tro tóc dài tới eo, râu mọc lún phún khoan thai chậm rãi nhảy lên từ một bên mái nhà, nhẹ nhàng rơi xuống trên đỉnh lầu bên này.

“...Đế Giang!!?” Thiên Tượng cắn răng gần như là rặn ra hai chữ này.

“Xin chào.” Đế Giang bình tĩnh nói: “Bây giờ ngươi có thể chọn, ba người bọn ta, tùy ý một người đều được. Nhắc nhở một chút, ta xuất thủ nhanh nhất.”

“...” Lúc này trong lòng Thiên Tượng và Phó Thừa Đào đang rỉ máu.

Nhân Tiên quan chủ này chẳng lẽ lại là con trai ruột của hội chủ Nghịch Thời hội!?

Nhiều Đại Tông Sư Cực Cảnh đỉnh cấp ở toàn bộ Đại Linh đều được xếp hạng hàng đầu đến đây bảo vệ.

Nghịch Thời hội đây là muốn điên rồi sao!?

“Không đúng… Nghịch Thời hội… Huyết duệ…” Bỗng trong đầu Phó Thừa Đào xẹt qua một suy nghĩ kinh khủng.

Hắn thấy, đám người điên Nghịch Thời hội này duy ngã độc tôn, thế nào cũng không có khả năng dính líu quan hệ đến huyết duệ.

Nếu như nguyện ý, bọn họ sớm có thể lựa chọn trở thành Đại Tông Sư Bái Thần, cuộc sống sẽ tốt hơn hiện tại nhiều.

Nhưng bây giờ…

Chí cường giả Cực Cảnh với huyết thống huyết duệ… Nếu như có thể thành!

Trong lòng hai người chấn động, biết có khả năng mình trong lúc vô ý đụng phải bí ẩn động trời nào đó!

Vụt!!

Trong nháy mắt, Phó Thừa Đào và Thiên Tượng cấp tốc phân tán hai bên, nhảy dựng lên như mũi tên nhọn bắn ra từ mái nhà.

Cùng một thời gian, Phạm Hằng, Đế Giang, Liệt Hổ, ba người cùng đưa tay.

“Lâm Giải!”.

“Lâm Giải!”.

“Lâm Giải!”.

*

*

*

Đạo bào trên người Trương Vinh Phương bồng bềnh, người đã chạm đất giậm chân, từ trấn nhỏ bay lên trời, xuyên qua tiến đến ở trên nóc nhà.

Hắn men theo phương hướng Tiên Huyết Truy Tung, thẳng đến vị trí của Đinh Du.

Lúc này hắn vì phòng ngừa vạn nhất, trước tiên liên lạc với Thiên Nữ vẫn trông coi ẩn cư trong Vu Sơn, liên hệ đến cao thủ của Nghịch Thời hội tương trợ cứu người.

Hôm nay Nghịch Thời hội coi Nhân Tiên quan như là đối tượng hợp tác trung tâm, chính là vì có thể lợi dụng cải tạo huyết duệ bất cứ lúc nào, tăng cường năng lực sinh tồn của những cao thủ Cực Cảnh phạm vi lớn trong khoảng thời gian cực ngắn.

Năng lực tự lành kinh khủng của huyết duệ, đối với võ nhân bình thường cũng chính là có thể khiến cho đối thủ chém nhiều mấy đao.

Nhưng đối với những cao thủ Cực Cảnh tự tổn thương nghiêm trọng mà nói, đây là sự gia tăng năng lực thực chiến kinh khủng cực đại.

Nguyên nhân bởi vì sau khi trở thành huyết duệ, bọn họ cơ bản có thể không hạn chế mở ra Lâm Giải Chung Giải.

Ảnh hưởng và ám thương mang tới lúc bộc phát, cũng có thể bỏ qua toàn bộ! Sức chiến đấu đề thăng đâu chỉ một bậc.

Thế nên, đến cả bản thân Trương Vinh Phương cũng không nghĩ tới, Nghịch Thời hội trước tiên liên hệ đến tất cả Đại Tông Sư Cực Cảnh ở phụ cận.

Mà nguyện ý ra tay, chính là ba vị từng ra tay trước kia.

Phạm Hằng, Liệt Hổ, Đế Giang!

Ầm ầm!!

Bỗng tại một tửu lâu trong tiểu trấn cách đó không xa, căn nhà ba tầng lầu ầm ầm sụp đổ, vật liệu gỗ đá vụn bay vụt văng khắp nơi giống như bom.

Trong bụi mù bốc lên, mơ hồ có thể thấy giống như có hồ quang màu lam chợt lóe lên.

Một trường khí thế thuộc về thần phật chợt lóe tức thì, Trương Vinh Phương thậm chí còn hoài nghi có phải mình cảm ứng sai rồi không.

Nhưng rất nhanh hồ quang nọ đã triệt để tan rã, giống như chưa từng xuất hiện qua.

Hắn không có dừng lại, bay nhảy về phía trước. Sau khi lướt qua mấy khu phố, rốt cuộc thấy được Đinh Du đang trốn trong một đường tắt.

Lúc này y phục cả người Đinh Du rách nát, trên người vết máu loang lổ, thần sắc uể oải, không biết đã trải qua bao nhiêu phiền phức nguy hiểm.

“Đinh Du!” Trương Vinh Phương xa xa kêu ra tiếng.

“Quan chủ!?” Đinh Du còn đang bị tửu lâu vừa nổ tung hấp dẫn lực chú ý.

Bình Luận (0)
Comment