Mà theo vũng máu dưới chân mở rộng.
Nghi Vân Ngụy Vụ xung quanh cũng bắt đầu giống như gặp phải kẻ địch, cấp tốc trở nên nồng đậm, đánh tới hướng phía vũng máu.
Sương mù và máu vừa tiếp xúc, nhất thời phát ra tiếng ăn mòn xèo xèo kịch liệt.
“Không được! Cho dù ngươi rút khô máu toàn thân cũng không đủ.”
Bạch Lân còn đang kêu.
Xuy!
Tay Trương Vinh Phương đâm vào một bên cổ mình, đầu ngón tay rút ra, cứng rắn cầm ra một mạch máu màu đỏ tươi.
Mảng lớn máu loãng phiêu tán rơi rụng phun ra từ trong mạch máu, rơi lả tả đầy khắp trên mặt đất.
Máu càng ngày càng nhiều!
Càng ngày càng nhiều!
Theo dưới chân của hắn không ngừng mở rộng, lan tràn.
Vũng máu từ đường kính ba mét, đến năm mét, đến mười mét, đến hai mươi mét.
Bạch Lân ngay từ đầu vẫn còn tiếp tục kêu, nhưng sau khi vũng máu mở rộng đến hơn mười mét, giọng của bà ta chậm rãi nhỏ đi.
Đợi đến mở rộng hai mươi mét, trên vũng máu mơ hồ có một ảo ảnh màu máu quái dị khổng lồ hiện lên. Theo ảo ảnh thân người cánh dơi từ từ thành hình hoàn chỉnh.
Vũng máu đã bắt đầu chậm rãi áp chế sự mở rộng của quang ảnh màu lục.
“Cái tên nhà ngươi… rốt cuộc có bao nhiêu máu!?” Bạch Lân cảm giác thế giới quan của bản thân bị thương nặng.
“Máu của ngươi chảy không hết sao!?” Bà ta hoàn toàn không cách nào hiểu được trạng thái lúc này của Trương Vinh Phương.
“Chảy máu?” Lúc này Trương Vinh Phương lại lộ ra một vẻ mặt thoải mái trước nay chưa từng có.
“Ta có chảy máu đâu.” Hắn nhẹ giọng trả lời.
Đồng thời vươn tay, chỉ hướng vũng máu dưới chân mình.
“Ngươi vẫn còn không thấy được sao? Chúng nó đang tuần hoàn.”
“Tuần hoàn!?” Bạch Lân ngẩn ra, nhìn xuống, lúc này bà ta mới hoảng sợ chú ý tới.
Vũng máu dưới chân Trương Vinh Phương căn bản vẫn còn đang không ngừng dũng mãnh chảy vào thân thể của hắn, sau đó làn da thân thể lại tuôn ra dòng máu mới.
Nói cách khác, vũng máu này mặc dù đang ở bên ngoài cơ thể, nhưng vẫn còn tiến hành tuần hoàn với trái tim trong cơ thể Trương Vinh Phương!
Đây giống như là toàn bộ vũng máu này đều là cơ thể hắn!!
“Đây là… Đây là chiêu thức gì!?!”
Bạch Lân đã không cách nào tưởng tượng được, chiêu số như vậy, ứng đối như vậy… Trước đó chưa từng có! Cuộc đời ít thấy!!
“Rất sớm trước đó ta đã nghĩ đến, nếu máu của ta là vũ khí mạnh nhất đối với thần, vậy thì hẳn là dùng phương pháp gì để vận dụng trọn vẹn?
Thế nên ta nghĩ ra Thập Nhị Tiên Pháp.”
Trương Vinh Phương tiến từng bước lên phía trước, vũng máu khổng lồ dưới chân cũng đồng dạng sôi trào, không ngừng lan tràn mở rộng hướng phía trước.
Sương mù và vũng máu không ngừng trung hoà, sương mù đậm đặc xung quanh càng lúc càng mờ nhạt, càng ngày càng loãng.
“Mà…”
Trương Vinh Phương giang hai cánh tay.
“Ta đặt tên cho nó là… Huyết Hà.”
…
Trong một thị trấn hoang phế.
Giữa những ngôi nhà và nơi ở, trong một quảng trường mục nát và bụi bặm.
Một khu vực màu đỏ hình tròn lúc này cực kỳ làm người khác chú ý.
“Đó là cái gì?” Phạm Hằng cầm tẩu thuốc lên, chậm rãi rít một hơi, cảm thấy mẩu thuốc kia có gì đó không đúng.
“Không biết, nếu không ngươi đi xem thử xem?” Liệt Hổ lẳng lặng đứng bên cạnh đống đổ nát của tửu lâu, cúi đầu nhìn thứ gì đó, không biết đang suy nghĩ gì.
“Giống như là khí tức của Địa Mẫu Thần vậy.” Đế Giang là người nhạy cảm nhất trong ba người.
Thực ra, trước đây hắn đã từng tự mình tàn sát mấy giáo phái nhỏ, quen thuộc nhất là Linh Tướng Hàng Thần, khí tức của Thần Phật các loại.
“Ngoài ra, còn có một khí tức rất kỳ quái, giống như huyết duệ. Giống như rất nhiều huyết duệ tụ tập lại một chỗ.” Hắn khẽ nhíu mày.
Một Đại Tông Sư Nho giáo và một Linh Tướng vừa rồi chống lại bọn họ quá yếu ớt.
Đặc biệt là Linh Tướng tên là Thiên Tượng kia, mở ra Chung Thức vậy mà lại đang thoái hóa. Rõ ràng là ý chí của hắn ta đã bị dọa cho chết khiếp.
“Ta tính đi xem thử. Các ngươi có đi không?”
“Không đi. Làm người, có đôi khi cũng phải hồ đồ một tí.” Phạm Hằng hút thuốc nói.
Ở khoảng cách gần như vậy, cả ba người họ đều ở đây.
Là những người mạnh nhất trong Cực Cảnh, ba người họ, cộng với Nghịch Thời hội trưởng, bây giờ chính là 90% lực lượng của toàn bộ Nghịch Thời hội.
Có thể nói, họ ở đâu thì tổng bộ Nghịch Thời hội sẽ ở đó.
Với lực lượng như vậy, chỉ cần Trương Vinh Phương hơi hơi hô to một tiếng, ba người họ có thể nhanh chóng chạy đến.
Bây giờ bên kia không có bất cứ động tĩnh gì, khí tức Trương Vinh Phương càng ngày càng dày đặc, hơn nữa cái hồ máu to lớn đến mức khoa trương kia thật sự khá chướng mắt.
Ba người họ sao mà không rõ đó là chiêu số của Trương Vinh Phương dùng để đối phó với các mối đe dọa và nguy hiểm.
Nhân Tiên quan rất thần bí.
Giống như Trương Vinh Phương người này vậy. Mà làm người, tất nhiên không thể cái gì cũng hỏi tới cùng, chừa chút chỗ trống mới là tốt nhất.