Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1456 - Chương 1456 - Điều Tra (15)

Chương 1456 - Điều tra (15)
Chương 1456 - Điều tra (15)

Một phút sau.

Hắn đang hộc máu. Sắc mặt Tiết Đồng thương tiếc.

Hai phút sau.

Hắn đang nôn ra máu. Tiết Đồng khẽ cau mày.

Ba phút sau.

Toàn thân hắn phun máu. Tiết Đồng cảm thấy có gì đó không đúng.

Năm phút sau

Phụt.

Cửa động đã bị một lớp máu lớn sền sệt ngăn chặn. Hoàn toàn đóng chặt.

Sắc mặt Tiết Đồng lúc này đã trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Tác dụng của trận pháp là ngăn cách Thần Phật ở bên ngoài, đồng thời ngăn cách ông ta ở bên trong, cùng với Trương Vinh Phương một mình một phòng, một không gian.

Nói cách khác, giữa ông ta và Trương Vinh Phương phải có một người chết thì mới có thể ra ngoài.

Pháp trận này khá nổi tiếng trong thời kỳ hỗn loạn của Thần Phật.

Tên của nó là trận pháp Phong Thần!

Mà bây giờ…

“Đám máu này...” Tiết Đồng nhìn xuống máu đã hoàn toàn che mất xung quanh mình, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Trương Vinh Phương.

Lúc này, khắp người Trương Vinh Phương đều là máu tươi, nhưng máu giống như suối phun, từ từ chảy xuôi xuống theo thân thể hắn, mà lại có vô số máu từ dưới chân leo lên vách núi, trở về trong cơ thể.

Xung quanh từng bóng đen quái vật đã chỉ còn lại ba cái cuối cùng, vẫn đang vùng vẫy giãy chết.

Nhưng cho dù chúng nó rơi xuống đất, cho dù chạm vào vết máu ở đâu, nơi chạm vào sẽ bốc lên khói trắng dày đặc.

Ánh sáng trắng của trận pháp dưới chân đã lờ mờ như ngọn nến trước gió.

Ánh mắt Tiết Đồng nhìn thẳng về phía Trương Vinh Phương.

“Ta rút lại lời nói trước. Bây giờ ngươi đã không phải là thiên tài.”

“Hôm nay ngươi đã có đầy đủ tư cách trở thành chúa tể một phương của Đại Linh.”

Lời còn chưa dứt, thân hình khổng lồ của Trương Vinh Phương bỗng nhiên khẽ động đậy.

Thân thể cao sáu mét, khom người, lao về phía trước, sà xuống. Một trảo xuyên qua không gian mấy chục mét trong hang động!

Tiếng xé gió sắc bén biến thành tiếng kêu của chim ưng, máu từ trong người Trương Vinh Phương bay ra, sau lưng hắn tựa như ngưng tụ thành một con hùng ưng huyết sắc.

Đôi cánh của hùng ưng giang rộng, móng vuốt sắc nhọn quét xuống.

Oành!!!

Toàn thân Tiết Đồng bị những vuốt khổng lồ giống như dưa hấu đập vụn, hóa thành vô số khói đen, sau đó bị ăn mòn, rồi lại hóa thành khói trắng.

“Ta thừa nhận ngươi, tiểu bối.” Âm thanh Tiết Đồng chậm rãi từ trong sương khói còn sót lại vọng lại.

“Không, phải là, Nhân Tiên quan chủ!”

Oành!!!

Vách đá của hang động bị hung ác cào nát, lõm xuống, sụp đổ, ước chừng bị một đòn này đè ép, nện vào một cái hố sâu hơn mười mét.

Thu hồi móng vuốt sắc bén, Trương Vinh Phương quay đầu nhìn về phía Tiết Đồng đã bị nổ nát vụn.

“Hắn ta chết rồi à?”

“Không, đó là một phân thần. Nhưng mức độ thực lực này cũng là một phân thần khá quan trọng.” Câu trả lời của Bạch Lân vang lên.

“Ta cũng đoán thế. Tiết Đồng, rốt cuộc lai lịch của người này là gì? Lẽ nào thực sự là chưởng giáo Đại Đạo Giáo?” Trương Vinh Phương nói.

“Cho dù như thế nào, ngươi giết một phân thần của hắn ta, ta nghe nói Thần Phật đạo gia các ngươi đều có thần thông Nhất Khí Hóa Tam Thanh, ngoại trừ phân thần này, hẳn là còn có hai cái nữa. Sau này các ngươi sẽ còn gặp lại. Đến lúc đó, ngươi phải cẩn thận.” Bạch Lân nói.

“Nhất Khí Hóa Tam Thanh, nếu ta tiếp tục luyện văn công đạo môn thì có thể luyện được loại thần thông này à?” Trong lòng Trương Vinh Phương nảy ra một ý nghĩ.

“Văn công chỉ dùng để tăng độ khó của việc Hàng Thần với chúng ta, hoặc giảm độ khó cải tạo máu thịt khi Bái Thần. Không liên quan gì đến thần thông.” Bạch Lân trả lời.

“Thì ra là thế.” Toàn bộ máu dưới chân Trương Vinh Phương bắt đầu trở về trong cơ thể hắn.

Chiêu Huyết Hà này quả thực rất mạnh, nhưng máu chảy ra hơi chậm, cần phủ kín cảnh vật xung quanh mới có thể phát huy tối đa uy lực.

Trương Vinh Phương đưa tay ra, từ hồ máu dưới đất nhặt lên một trái tim còn đang đập, trái tim đó còn đang kết nối với một lượng lớn mạch máu, kéo kéo như mạng nhện.

Hắn nhét trái tim trở lại lỗ máu trống rỗng ở ngực, sau đó nhìn vết thương nhanh chóng khép lại, trong nháy mắt liền biến mất không còn dấu vết.

“Vừa nãy ngươi đã giấu trái tim của mình trong Huyết Hà à?” Không cần nhìn mặt Bạch Lân cũng có thể có thể nghe ra sự đờ đẫn và kinh ngạc trong giọng điệu của bà ta.

“Không phải. Trái ban đầu bị nổ tung rồi, trái này được tái tạo lại.” Trương Vinh Phương nói: “Vì phòng trái tim trở thành một điểm trí mạng, ta đã xây dựng lại các kinh lạc và mạch máu xung quanh trái tim.”

Hắn lại móc trái tim ra, sau đó giữ chặt động mạch chủ, hai tay kéo như kéo dây chun.

Chỉ thấy mạch máu giãn ra, ngắn lại, giãn ra, ngắn lại trên tay hắn.

“Ngươi xem, ta đã tăng cường tính co giãn cho chúng, như vậy có thể giấu trái tim ở bất cứ đâu ta muốn.

Hơn nữa cho dù bị nhìn thấu và phá hủy, trong vòng vài giây, ta cũng có thể tái sinh một trái mới, giống như những Linh Lạc đó, rất đơn giản phải không?”

Bình Luận (0)
Comment