Ngày 26, Minh Ngô Sơn.
Ở giữa biển cây rậm rạp ban đầu, một lối đi to lớn bị phân ra một cách mạnh mẽ.
Lẽ ra lối đi chỉ toàn những gốc cây và bụi rậm rậm rạp, nhưng lúc này chúng đều bị ngọn lửa lớn thiêu rụi thành một mảnh cháy đen.
Vẫn còn tàn tích của những tia lửa bốc lên khói dày đặc ở rìa lối đi.
Nơi đây vừa mới trải qua một trận đại chiến chém giết, trong đống đổ nát có thể nhìn thấy thi cốt, vũ khí và quần áo mơ hồ.
Lấy lối đi này làm đường ranh giới, bên trái là Minh Ngô Sơn núi non trùng điệp, trên núi cứ cách một đoạn sẽ có những quân kỳ màu đen cao cao dựng đứng tung bay trong gió.
Trong rừng, dưới chân núi, trên sườn núi đều có binh sĩ mặc áo giáp không hoàn chỉnh màu đen kết thành từng đội đi tuần tra.
Thi thoảng, có bóng dáng cao thủ vụt hiện rồi chợt xuyên qua rừng cây, đưa tin chấp hành nhiệm vụ.
Lúc này, trên đỉnh Minh Ngô Sơn, trong một hang động khổng lồ, giữa một sảnh đá được sắp xếp đèn tường chiếu sáng đơn giản.
Đây là tổng cứ điểm Tinh Bộ Minh Ngô Sơn của Nghịch Thời hội, được canh phòng nghiêm ngặt xung quanh.
Nhưng trong nơi gọi là tổng cứ điểm đó, lúc này chỉ có mấy người hoặc đứng hoặc ngồi thưa thớt, rải rác ở các ngóc ngách.
Tinh Bộ ban đầu chỉ là cứ điểm tạm thời để thực hiện các nhiệm vụ bí mật của Nghịch Thời hội ở các nơi trên khắp cả nước.
Nhưng bây giờ, do tạm thời điều động nhân sự, nó đã trở thành một pháo đài quân sự tạm thời.
Sảnh đá này hiện đã trở thành nơi nghỉ ngơi của các cao thủ đỉnh cấp của Nghịch Thời hội. Những tướng lĩnh thực sự chịu trách nhiệm chỉ huy bài binh bố trận không có ở đây. Mà nghỉ ngơi trong một hang đá khác.
“Người của đối phương càng ngày càng nhiều.”
Trong sảnh đá, giữa ánh sáng lờ mờ, một giọng nữ lạnh lùng bỗng nhiên vang lên.
“Thiên Bằng tiền bối, nghe nói Áo Đô Na cũng đến.”
“Không phải nàng đã bị Nhạc Đức Văn đánh chết rồi à?” Thiên Bằng Liệp Hổ ngồi ở vị trí trong cùng, vẻ mặt chán chường, hai tay vuốt vuốt với mấy cục đá đen bất quy tắc.
“Vừa mới khôi phục lại. Đánh không lại Nhạc Đức Văn liền đến chỗ chúng ta trút giận hả?” Nữ tử nói.
“Hiện tại đối mặt với cao thủ càng ngày càng nhiều. Mấy người ít ỏi chúng ta sắp đánh không lại rồi, chi viện của tổng hội còn chưa đến sao?” Một nam tử khác lạnh giọng nói.
Cực Cảnh là như vậy, một khi bước vào Cực Cảnh, dao động cảm xúc cá nhân cũng sẽ xuất hiện biến hóa mức độ lớn. Phần lớn sẽ có dấu hiệu trở nên lạnh lùng quái gở.
“Tổng hội sẽ không đến chi viện.” Liệp Hổ quay đầu nhìn những người còn lại, trên mặt một hai người đều có biểu hiện như cả nhà chết sạch, nhất thời cảm thấy càng thêm buồn bực.
Cho nên hắn ta không thích ở lại tổng bộ, mỗi ngày nhìn mấy khuôn mặt chết bầm này lúc ẩn lúc hiện trước mặt, dù tâm trạng vui vẻ đến đâu cũng sẽ trở nên tồi tệ. Thế này thì ai mà chịu nổi.
Lâu ngày chắc chắn sẽ mắc bệnh tâm thần mất.
“Không chi viện? Đó là vì kéo dài thời gian thôi.” Có người kinh ngạc nói: “Vậy khi nào chúng ta rút lui?”
“Không rút lui.” Liệp Hổ trả lời.
“Nhưng chúng ta đánh không lại. Chỉ có mấy người chúng ta đối đầu với bao nhiêu người? Chu Phong Vũ Liệt tướng quân Phụng Linh, Nghĩa Quân Tử kiếm Nho giáo Nghĩa Mạch, sơn trưởng Nhạc Xung Hằng Cô Vụ học cung, sơn trưởng Trang Thành Minh Đức học cung, Linh Tướng Thiên Tượng.”
Một nam tử nói.
“Hai Đại Tông Sư Nho giáo, một Tông Sư Tuyết Hồng các, một Linh Tướng, cộng thêm Thần Tướng Áo Đô Na. Ta nghĩ chúng ta sắp không xong rồi.”
“Đừng sợ. Duyên phận đã cho chúng ta gặp nhau. Vẫn còn có người… Còn có…” Liệp Hổ nghĩ đến Nhân Tiên quan sắp đến trợ giúp.
Thực lực bản thân Nhân Tiên quan chủ quả thật không tệ, hẳn là có thể gánh được một Linh Tướng.
Nhưng không biết thực lực của cao thủ đạo cơ đời thứ nhất trong Nhân Tiên quan đến đây rốt cuộc ra sao, liệu có thể bù đắp khoảng cách thực lực chênh lệch giữa hai bên hay không.
Hắn cẩn thận suy nghĩ, nhớ mang máng hình như Nhân Tiên quan trước đó có đạo nhân đột phá Tông Sư.
Thực lực Huyết Tiên Tông Sư của Nhân Tiên quan mạnh hơn rất nhiều so với các Tông Sư bình thường. Nhưng có thể đánh bại Bái Thần Tông Sư hay không, phải đánh thử mới biết.
Nghĩ đến đây, hắn ta không khỏi từ từ thất thần.
Những người còn lại nghe được hắn ta nói cái gì đó nữa, nhưng sau đó đã không còn bóng dáng.
Liền biết ngay là tên này lại thất thần. Có lòng muốn hỏi, nhưng hắn ta biến mất một thời gian hơi dài nên mấy người liền quên muốn hỏi cái gì.
“Chuyện này không phải vốn là do những quý tộc người Linh kia vây quét Nhân Tiên quan mà ra à? Tính toán cẩn thận thì chúng ta mới là người bị liên lụy.” Nữ tử ban đầu lên tiếng.
“Vậy những người Nhân Tiên quan kia không đến hả? Chúng ta vì bọn họ mà ở chỗ này liều sống liều chết, nhưng bọn họ là chính chủ lại không chịu ra mặt?” Nữ tử bất mãn nói.