Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1468 - Chương 1468 - Khí Cơ (11)

Chương 1468 - Khí cơ (11)
Chương 1468 - Khí cơ (11)

Thiên Tượng há to miệng, đang định Đại Hàng Thần, nhưng tất cả đã quá muộn.

Tất cả cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên lóe lên, giống như ngọn đèn tắt ngúm, trong nháy mắt toàn bộ biến mất, sau đó hóa thành tĩnh lặng và bóng tối. Toàn bộ cơ thể cũng bị bao phủ bởi một mảng chất lỏng sền sệt lớn, nhanh chóng hòa tan, tán loạn và biến mất.

Phù.

Bàn tay to dời đi, chỉ để lại tại chỗ một cái hố màu đen không biết sâu đến mức nào. Còn Thiên Tượng đã biến mất không biết tung tích, không rõ sống chết.

Lúc này, mỗi một nòng pháo xung quanh lần lượt chuyển động, phun lửa về phía Trương Vinh Phương.

Oành oành oành oành!!!

Những quả đạn pháo bay như sao băng, trong nháy mắt trút xuống bên ngoài cơ thể của Trương Vinh Phương như mưa rơi.

Bên ngoài thân thể hắn không ngừng nổ tung ánh lửa, mặt đất xung quanh cũng bị hỏa lực thất lạc nổ tung thành hố đất.

Khói thuốc súng tràn ngập không trung, hóa thành mây mù bao phủ bốn phía, che khuất tầm nhìn.

Trương Vinh Phương cũng không né tránh, hắn mở ba cánh tay ra, ngửa mặt lên trời, hít một hơi thật sâu.

Hít.

Một luồng không khí lớn tràn vào phổi, rồi nén, nén, lại nén!

Sau đó bỗng nhiên hắn cúi đầu, há cái miệng lớn đầy răng nanh.

“Thiên phú đặc chất: Phá Phôi Âm Ba!”

Vù!!!

Từng vòng sóng âm thanh dao động giống như gợn nước ầm ầm tuôn ra từ miệng hắn.

Sóng âm giống như sóng xung kích, mạnh mẽ tạo ra một tia huyết quang từ đám người quân Phụng Linh xung quanh.

Lấy Trương Vinh Phương làm trung tâm, một làn sóng âm thanh khủng bố và cổ xưa không ngừng lan rộng ra bốn phương tám hướng.

Âm thanh này tai người không thể nào nghe thấy, nhưng mọi sinh vật sống đều có thể cảm nhận được thân thể đang run rẩy, sợ sệt.

Sóng âm vô hình đang tất cả phá vỡ cấu trúc của vạn vật, bất kể vật sống hay vật chết!

Cây cối, hòn đá, bùn đất, cỏ vụn và cả con người.

Tất cả mọi thứ, dưới sự khuếch tán của sóng âm vô hình này, nhanh chóng nứt ra, vỡ vụn, hóa thành từng mảnh như xếp gỗ.

Không khí vặn vẹo, ánh sáng vặn vẹo.

Lấy Trương Vinh Phương làm trung tâm, hơn 20 mét xung quanh, tất cả mọi thứ giống như bước vào một chiếc máy trộn bê tông.

Ở giữa không trung xa xa, Thần Tướng Áo Đô Na đang nhảy lên cao, chuẩn bị cầm chiến kích bổ xuống, sắc mặt bỗng nhiên hơi ngưng lại, quay đầu nhìn về phía chiến trường.

Mà Thiên Bằng Liệp Hổ vốn định nhân cơ hội này đánh lén, lúc này cũng quay đầu nhìn về phía Trương Vinh Phương, sắc mặt hơi thay đổi.

Xảy ra chuyện gì thế? Đó là cái quái gì vậy? Không phải hắn ta bảo Trương Vinh Phương đem theo người của Nhân Tiên quan nhân cơ hội đánh lén à?

Xảy ra chuyện gì vậy trời?!?

Dưới chân Minh Ngô Sơn, có tổng cộng ba trận vị, lấy Quân Tử kiếm ở trung tâm làm trụ cột, tạo thành ba dấu ấn như hoa mai.

Mỗi trận vị cách nhau vài trăm mét.

Vị trí của Trương Vinh Phương nằm ở ngoài cùng bên phải của trận hình, lệch về phía sau.

Lúc này, từng vòng sóng âm vô hình khuếch tán ra bốn phía, mạnh mẽ xé rách ra một mảnh đất trống máu thịt áo giáp trong quân Phụng Linh.

Ở giữa mắt trận.

Khí trắng mà người thường không thể nào nhìn thấy bốc lên. Đó là Nghi Vân Ngụy Vụ đang lan tràn khuếch tán.

Khí trắng giống như vật thể sống, tạo thành những dải ruy băng, vờn quanh một đứa bé nằm thẳng trên mặt đất ở chính giữa.

Đứa bé mặc một chiếc trường bào màu xanh tím giao nhau, trên trán thắt nhẹ một dải ruy băng màu bạc, khuôn mặt bình yên, thanh thản, như đang ngủ say.

Bên cạnh đứa bé, lúc này có một số cao thủ hộ vệ Nghĩa Mạch đứng thẳng bảo vệ.

Trương Vinh Du và Lý Chân đứng cạnh nhau, nhìn lão giả tóc trắng đang cầm một cuốn sách ở phía đối diện.

Lão giả một tay cầm sách, một tay cầm ngược trường kiếm, sắc mặt hồng hào mà nghiêm nghị.

“Liệt Tướng bên kia xảy ra một ít sơ suất, nhưng không sao, chúng ta ở chỗ này làm theo kế hoạch là được. Chỉ cần chúng ta không loạn, trận pháp thành hình, tất cả đều có thể cứu vãn.”

“Tiểu Ngư lực yếu thế nhỏ, tất cả đều trông cậy vào Vinh tiên sinh.” Thanh âm Trương Vinh Du mềm mại, trên khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết lộ ra một tia yếu đuối và bất lực, dáng vẻ hoàn mỹ đẹp đẽ, lại mơ hồ lộ ra hấp dẫn đầy đặn mê hoặc, khiến người ta kìm lòng không đặng muốn ôm vào trong ngực, dùng hết sức âu yếm bảo vệ.

Vinh tiên sinh gật đầu, trước khi đến đây, đã nghe nói rằng Ngư phu nhân trời sinh quyến rũ, dịu dàng vô song, nhất cử nhất động đều rung động lòng người.

Bây giờ mặt đối mặt, quả thực danh bất hư truyền.

Trong lòng ông ta cũng bỗng nhiên thở dài, hiểu rõ, chẳng trách đồ đệ của mình bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, cả đêm không ngủ được. Còn đến cầu xin chính mình ra tay giúp đỡ.

Nếu ông ta gặp được một nữ tử như vậy khi còn trẻ, sợ là cũng không thể nào ngủ được.

Bình Luận (0)
Comment