Nhưng sau đó, các vị Thần Phật được phân loại với sự tăng giảm liên tục của các tín đồ, đã phát triển rất khác nhau, dần dần hình thành tình huống Minh Thần càng ngày càng mạnh, Mật Thần càng ngày càng yếu.
Dù sao, Mật Thần không được phép tùy ý phát triển giáo đồ tín đồ, nhưng Minh Thần là hợp pháp, cho nên phát triển mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Đương nhiên, loại chênh lệch này cũng không phải là tuyệt đối, trong Mật Thần có rất ít Thiên sinh thần, trong bóng tối có rất nhiều tín đồ, thuộc về trạng thái bán hợp pháp.
Trên thực tế, lần trước lúc sư phụ ngươi sửa lại Mật sách tông giáo, đã cân nhắc đến điểm này, đem một số rất ít Mật Thần mạnh nhất đổi thành thần trung lập.”
Bạch Lân một hơi nói rất nhiều.
“Thần trung lập?” Trương Vinh Phương lặp lại.
“Thần trung lập, một vị nổi danh nhất mà ta biết là Nguyệt Thần.” Bạch Lân trả lời: “Thật ra bởi vì ban đầu Nguyệt Thần quá mạnh mẽ, cho nên mặc dù ngay từ đầu Linh Đình đã liệt vào Mật Thần, nhưng cho tới bây giờ vẫn luôn nhắm một mắt mở một mắt đối với việc phát triển truyền đạo, cho nên kéo ra khỏi hàng ngũ Mật Thần cũng là chuyện bình thường.”
“Thì ra là vậy. Nói thế thì bây giờ có nghĩa là Mật Thần yếu hơn Minh Thần về mọi mặt, nhưng Minh Thần thì sao? Có phân chia gì không?” Trương Vinh Phương tò mò hỏi.
“Minh Thần được chia thành mấy loại. Từ lâu trước đây đã có lời giải thích là có thể được chia thành mấy loại: Phụ linh thể, Tòng thần, Chủ thần và Sáng Vị thần. Nhưng sau này, sau khi Đại Linh thống nhất thiên hạ, đã thống nhất so sánh dựa theo giai tầng của Linh Phi giáo.
Linh Phi giáo xếp tất cả các vị Thần Phật khắp thiên hạ thành giáo phái của riêng mình, gọi chung là 77 Địa Mẫu và 99 vị Thiên Thần. Hầu như mỗi một Minh Thần đều có thể tìm thấy thần vị của mình trong Linh Phi giáo.
Những thần không muốn đảm nhận thần vị sẽ bị coi là Mật Thần.” Bạch Lân giải thích có thể nói là cực kỳ chi tiết.
Nghe giải thích, Trương Vinh Phương bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, một chuyện rất kỳ lạ. Là trùng hợp? Hay là…
“Bạch Lân, ngươi đã từng nghe nói về thần danh Ngự Cảnh Hàn Thạch thiên tôn chưa?” Hắn lập tức hỏi.
“Thiên tôn thần Sáng Vị thần Đại Đạo Giáo đương nhiên đã từng nghe, nhưng…” Bạch Lân dừng một chút: “Sáng Vị thần rất thần bí, cùng những tàn thần như chúng ta giống như đế hoàng sau khi thất phẩm tiểu quan, chênh lệch quá lớn. Ta chỉ nghe nói, vào thời của ta, Ngự Cảnh Hàn Thạch thiên tôn chưa bao giờ ban cho danh ngạch Linh Tướng.”
“Chưa bao giờ ban cho danh ngạch Linh Tướng?” Đáy lòng Trương Vinh Phương bỗng nặng trĩu: “Bây giờ thì sao?”
“Bây giờ thì không biết.”
“Vậy thì danh ngạch Linh Tướng của sư phụ ta…” Trương Vinh Phương còn chưa hỏi xong nhưng Bạch Lân đã im lặng, không trả lời chủ đề này nữa. Rõ ràng bà ta cũng đã sớm nghi ngờ.
“Trở về chủ đề vừa rồi, cấp bậc phân chia rất đơn giản, trong Mật Thần phân chia làm hai loại: Tàn thần và Mật Thần hoàn toàn thể.
Minh Thần được chia thành bốn cấp độ: Địa Mẫu, Thiên Thần, Thần Chủ và Linh Phi Thiên.
Mà Hải Long Thần thuộc một loại Địa Mẫu trong Minh Thần.”
“Nó là nữ sao? “ Trương Vinh Phương kìm lòng không đặng ngưng thần nhìn vào phần thân dưới của bức tượng Hải Long Thần.
Oành!
Trong khoảnh khắc, một làn sóng nước xanh thẳm nổ tung trước mặt hắn, bao phủ tất cả tầm nhìn.
Sương mù xám trắng và dòng nước màu xanh xung quanh trong nháy mắt tràn ngập phân tán bốn phía, hoàn toàn nhấn chìm toàn bộ địa cung.
“Cẩn thận! Nàng ta đến rồi!” Âm thanh vội vàng của Bạch Lân nhanh chóng vang lên.
Trong địa cung, vô số dòng nước và sương mù trộn lẫn vào nhau, hoàn toàn nhấn chìm Trương Vinh Phương.
Hắn khua tay múa chân, nhìn trái nhìn phải, lúc này mới phát hiện mình đã ở trong một dòng nước xanh thẳm.
Sương mù xung quanh càng ngày càng ít, dòng nước càng ngày càng nhiều.
Trương Vinh Phương ngắm nhìn xung quanh, chỉ có thể nhìn thấy khi mình di chuyển sẽ tạo ra một chuỗi bọt khí, còn lại tất cả đều là một mảnh màu xanh lam.
Hai chân hắn đong đưa, nhẹ nhàng đạp một cái, lập tức lao ra xa mấy chục mét.
Nhưng phía trên hoàn toàn không có không gian gì, vẫn là một mảnh dòng nước xanh biếc.
“Bạch Lân?”
“Ta ở đây. Ngươi cẩn thận, đây là thần uy thực sự thuộc về Minh Thần. Khác biệt lớn nhất với Mật Thần, tàn thần và Minh Thần nằm ở chỗ này.
Chỉ riêng thần uy của Minh Thần đã có thể khiến tất cả các sinh vật sống cảm nhận được tổn thương thực chất!” Bạch Lân nghiêm túc nói.
Trương Vinh Phương đã hiểu phần nào.
Hắn thử hít thở trong nước, nhưng những dòng chảy này giống như tất cả đều là thật, căn bản không thể lấy được chút oxy nào.
Những luồng áp lực nước không ngừng đè ép từ xung quanh đến đây, âm thầm tăng cường trói buộc và vướng víu lên hắn.
Dòng nước vô hình giống như những con rắn nước, thân thể chúng trong suốt, không ngừng quấn lấy thân thể Trương Vinh Phương.