Nguyện Nữ toàn thân váy trắng, khuôn mặt cũng trắng bệch.
Bạch Lân thân thể Độc Nhãn mãng xà thuần trắng.
Nhưng không thấy Đại Linh Dục Thiên đầu rồng thân người.
Trương Vinh Phương đang suy tư, nhưng nhìn thấy ba tàn thần bỗng lao ra, đụng thẳng vào nhau với Hải Long Thần, trong lòng hắn tạm thời buông xuống chuyện Đại Linh Dục Thiên không xuất hiện, chờ đợi kết quả.
Ba tàn thần va chạm trực diện với Hải Long Thần đang lao đến.
Trong tiếng nổ vang rền cực lớn.
Lớp băng đóng băng bên cạnh Hải Long Thần trong nháy mắt vỡ vụn, giống như vô số thủy tinh.
Trên người nàng ta vờn quanh những dải nước xanh đậm xen lẫn với những dải băng đá.
Những dải băng này vờn quanh nàng ta với tốc độ cao, giống như một chiếc máy cưa, tạo ra âm thanh ma sát sởn cả tóc gáy. Không ngừng cắt chém máu thịt những đối thủ xung quanh.
Theo thời gian chậm rãi trôi qua, cuộc hỗn chiến giữa ba tàn thần và Hải Long Thần càng ngày càng kịch liệt, phạm vi ảnh hưởng cũng càng ngày càng rộng.
Đây là lần đầu tiên Trương Vinh Phương nhìn thấy một Thần Phật có thể bình an vô sự dưới sự bao vây tấn công của nhiều tàn thần.
“Xem ra, theo sự thăng lên của ta, Thần Phật trên người đã dần dần không theo kịp tốc độ của ta.” Hắn chợt hiểu rõ đạo lý trong đó.
Dù sao thứ bám vào người hắn chỉ là ý thức thần ý của tàn thần. Không phải là bản thể.
Và lúc này khi đối mặt với Hải Long Thần Minh Thần có một bức tượng để ký túc, mức độ như vậy rốt cuộc đã không còn tác dụng.
Thở dài một hơi.
Trương Vinh Phương giơ tay phải lên, lòng bàn tay úp xuống.
“Huyết Hà.”
Xoạc!!!
Một mảnh chất lỏng sền sệt huyết sắc lớn rơi ra từ lòng bàn tay hắn.
Giống như một dòng thác máu, không ngừng lấy hắn làm trung tâm mở rộng ra bốn phương tám hướng xung quanh.
Trong nháy mắt, dòng nước màu xanh sẫm xung quanh và máu tiếp xúc với nhau, một đám bọt khí sương mù trắng lớn bốc lên.
Làn nước vốn màu xanh gần đó ngay lập tức bị huyết sắc nhuộm đỏ.
Nhưng lần này, không hoàn toàn giải trừ ngay lập tức như Trương Vinh Phương nghĩ.
Dòng nước và máu đối đầu với nhau, ăn mòn, bốc lên một số lượng bọt khí lớn dày đặc nổi lên trên.
Hắn có thể cảm thấy máu của mình đang nhanh chóng giảm bớt.
Cùng lúc đó, Hải Long Thần trong nước biển màu lam đang nhanh chóng nhạt đi.
“Chiến tranh tiêu hao à?” Trương Vinh Phương hơi nheo mắt lại.
Bây giờ hắn có hơn ngàn điểm thuộc tính sinh mệnh, ngược lại muốn xem thử rốt cuộc ai thắng ai thua với Hải Long Thần.
Một phút
Hai phút.
Ba phút!
Xoẹt một tiếng, bỗng nhiên dòng nước chung quanh phân tán, sương mù biến mất, màu xanh lam rút đi.
Một tiếng rồng ngâm giận dữ nổ tung bên tai Trương Vinh Phương.
Nghi Vân Ngụy Vụ cuối cùng đã hoàn toàn tan biến.
Ánh mắt hắn mờ đi, trở lại trong địa cung.
Và ngay trước mặt hắn, đối diện là bức tượng Hải Long Thần với mặt người thân rồng.
Răng rắc.
Đầu bức tượng đột ngột xuất hiện một vết nứt.
“Kết thúc rồi à?” Thanh âm Bạch Lân vang lên mang theo một xíu mệt mỏi.
“Kết thúc?” Trương Vinh Phương bỗng nhiên dịch chuyển sang bên trái, ra khỏi vị trí ban đầu.
Xì!!!
Ngay lập tức, một linh tuyến màu đỏ xuyên qua vị trí trước đó của hắn, đâm thủng vách tường địa cung, bay vào một độ sâu không xác định.
Trương Vinh Phương nhìn lại bức tượng lần nữa, lúc này bức tượng Hải Long Thần mới hoàn toàn vỡ vụn, xoẹt một tiếng hóa thành một đống mảnh vỡ màu đồng, đập xuống đất.
Màu xanh đen ban đầu trên bề mặt cũng tự động biến mất, toàn bộ biến thành một màu đồng thống nhất.
“Hiện tại mới coi như thật sự kết thúc.” Trương Vinh Phương thản nhiên nói.
“Làm sao ngươi biết? Vừa rồi Hải Long Thần sẽ đánh lén?” Bạch Lân không thể nào hiểu được.
Rõ ràng ý thức của bà ta đã sớm ở trên người Trương Vinh Phương, nhưng căn bản không biết tên này tu hành như thế nào, bỗng nhiên vô duyên vô cớ có rất nhiều năng lực.
Chiêu thức sóng âm trước đấy, với cả sự né tránh không thể giải thích được giống như đã dự đoán trước vừa rồi cũng vậy.
“Võ học tự sáng tạo.” Trương Vinh Phương trả lời.
“Tự sáng tạo?” Mặt mũi Bạch Lân tràn đầy ngạc nhiên ở trong Thái Hư.
Cái này mẹ nó cấu tạo cơ thể không giống với con người, mà ngươi nói với ta là tự sáng tạo á?
Đây là chuyện mà võ công có thể làm được à?
Bà ta sống nhiều năm như vậy, sao trước đây chưa từng gặp qua?
Trương Vinh Phương mỉm cười, không để ý đến Bạch Lân nữa mà đi đến gần bức tượng.
Lần này, những mảnh vỡ của bức tượng đầy đất đã hoàn toàn mất đi thần uy trước đó. Giống như phàm vật, nằm yên tĩnh trên mặt đất.
Những mảnh vỡ này có lẽ sẽ rất có ích để làm nguyên liệu chế tạo Ma binh.
Hắn định đóng gói tất cả chúng lại, mang đi.
Nhưng khi đến gần, bỗng nhiên ánh mắt Trương Vinh Phương khựng lại, ánh mắt dừng ở mặt sau một mảnh vỡ trong đó.