“Cho nên, chuyện này để Liệp Hổ, Phạm Hằng ra tay là được.”
“Cho nên, chuyện này Đại Giáo Minh xem như là ngầm thừa nhận. Điểm ấy đã được nhìn ra từ các hành động của Nhân Tiên quan bên kia. Nhân Tiên quan trên danh nghĩa đã bị Nhạc Đức Văn vứt bỏ, nhưng thực chất hắn luôn chăm sóc cho Đạo Tử thân truyền. Rốt cuộc, rất nhiều chuyện vẫn sẽ có khuynh hướng.” Nam tử lạnh lùng nghiêm nghị giải thích.
“Ở lại thêm hai ngày. Nếu không tìm thấy, cũng nên rời đi.” Hắn ta nhẹ giọng nói.
“Vâng!”
Tây tông đại diện cho trụ cột cuối cùng của Phật môn, chẳng qua khi bọn họ vừa mới có hoạt động, Chân Phật tự liền nhận được tin tức, có lẽ Nguyên Sư, Nguyên Hoành bên này đã mang theo thứ bọn họ muốn trước, lặng lẽ trốn đi.
Bây giờ hai người trong lúc nhất thời không biết tung tích.
Nhưng nếu Nguyên Sư, Nguyên Hoành đã rời đi, Tây tông tiếp theo sẽ không có bao nhiêu sức chống cự.
*
*
*
Ở cửa thành Đông, bên ngoài Đại Đô.
Trương Vinh Phương đã thay quần áo khác, giống như một người bình thường biết chút võ nghệ, theo sau hắn là một nha hoàn, nghênh ngang tiến vào thành.
Sau khi hơi hơi điều chỉnh lại khuôn mặt, hắn liền đi thẳng vào thành.
Chân dung truy nã của thời đại này cực kỳ sai lệch, hắn thậm chí còn đứng ở cửa thành nhìn xem tờ truy nã của mình, đồng thời cẩn thận hỏi thăm những người xung quanh những thông tin chi tiết về bản thân.
Từ đầu đến cuối không ai nhận ra hắn.
“Bây giờ chúng ta phải đi đâu?” Nha hoàn Nhiễm Hân Duyệt ở phía sau, nghi hoặc hỏi.
Hải Long bị tiêu diệt, sau đó Trương Vinh Phương không những không quay về mà còn trước tiên chạy đến Đại Đô với tốc độ nhanh nhất, đi thẳng vào trong thành. Không biết có ý định gì.
“Đã lâu chưa trở về, dù sao vẫn hơi nhớ.” Trương Vinh Phương thở dài: “Bây giờ ít nhiều có chút thực lực tự bảo vệ mình, rốt cuộc cũng coi như có thể trở về nơi này thăm hỏi bạn cũ.”
“Bạn cũ? Ngài thì có bạn cũ nào ở đây? Đám người Thiên Bảo cung trước kia đều đã phân tán rời đi, ở đây đều là xây mới người mới.” Nhiễm Hân Duyệt nghi ngờ nói.
Trương Vinh Phương mỉm cười, không nói gì.
Hắn chậm rãi ung dung, nhìn như thong thả tản bộ nhưng thực ra tốc độ rất nhanh, đi qua mấy con đường lớn mới đến một khu vực yên tĩnh, nửa con phố đều là những cửa hàng sang trọng.
Đây là một cửa hàng kinh doanh đồ cổ trang sức của gia tộc Tô Mộc Đạt, kinh doanh những thứ như đồ cổ mộ táng ở toàn bộ Đại Linh, nếu muốn bán hàng đều phải đến một con đường, đó chính là khu phố tên là Nguyễn Hằng.
Người ta nói rằng đây là tên của một thành viên trong gia tộc Tô Mộc Đạt, sau khi người này là người đầu tiên mở cửa hàng đồ cổ ở đây, bắt đầu kinh doanh loại hình này, sau đó nó càng lúc càng lớn, nên liền dứt khoát đổi tên toàn bộ khu phố giống như hắn ta.
Trương Vinh Phương chậm rãi ung dung đi vào phố Nguyễn Hằng, ánh mắt đảo qua, dừng lại ở một cửa hàng được trang trí lớn nhất, xa hoa nhất.
Dòng người qua lại thưa thớt trước cửa hàng, bình quân mỗi phút có khoảng bảy tám người. Đây xem như là điểm sầm uất nhất cả khu phố.
“Đây là cửa hàng của quý tộc người Linh mở, chúng ta phải đi vào hả?” Nhiễm Hân Duyệt ở bên cạnh thấp giọng nhắc nhở.
“Không dám à?” Trương Vinh Phương hỏi ngược lại.
“Chỉ là mấy quý tộc người Linh, tất nhiên không thể dọa được ta, nhưng đây là Đại Đô, nếu không chú ý sẽ bị quân hộ vệ thành và gia thần cao thủ của những đại quý tộc đó vây bắt. Ngay cả Địa Mẫu hành tẩu cũng có thể đến trong thời gian rất ngắn.” Nhiễm Hân Duyệt nghiêm túc nói.
“Ngươi phải biết, tốc độ thân pháp của Tông Sư, Đại Tông Sư, thậm chí Linh Tướng vừa đi vừa về cũng không tốn bao nhiêu thời gian.”
Trương Vinh Phương khẽ mỉm cười.
Trước tiên chắp tay sau lưng, bước vào cửa hàng này.
Tên của cửa hàng là Trường Tân lâu, bên trong không có tiểu nhị nào nghênh đón, các quầy hàng được phân bố theo hình chữ Hồi (回) trong một đại sảnh rộng rãi.
Một số nữ tử xinh đẹp đang giới thiệu những thứ của quầy trong tay mình cho những vị khách bước vào cửa.
Những thứ này mỗi bên đều có một tấm thẻ gỗ nhỏ ghi giá tiền, trên mỗi tấm thẻ gỗ đều ghi một con số kinh người mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Trương Vinh Phương tùy ý đi đến trước một quầy, gõ gõ mặt bàn.
Cộc cộc cộc.
“Ông chủ Hằng Sa của các ngươi có ở đây không?”
Nữ tử sững sờ một lúc, rồi nhanh chóng trả lời.
“Thưa có, ngài là?”
“Ngươi cứ đi thông báo một tiếng là có bạn cũ tới thăm, dùng vật này làm chứng.” Trương Vinh Phương lấy ra một ngọc bội khắc hoa màu đen từ trong tay áo ra, đưa tới.
Sau khi nữ tử nhận lấy nó, nhìn kỹ ngọc bội một chút, lập tức nói:
“Ngài chờ một lát.” Nàng ta nhanh chóng xoay người, đi về phía cánh cửa nhỏ phía sau quầy.