Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1593 - Chương 1967 - Tận Cùng (9) - Chương 1974 - Đại Kết Cục

Chương 1967 - Tận cùng (9) 

Lang nhìn lại theo tiếng nói, con mắt dọc nơi mi tâm đột nhiên co rụt lại.

Hắn ta nhìn thấy chìa khóa đang bị một bàn tay trắng nõn cầm.

Mà chủ nhân của bàn tay kia…

“Chìa khóa, ở chỗ này của ta.” Người nọ hai mắt đen kịt, tóc đen dài đến eo, thân thể hùng tráng khoác áo vừa dày vừa nặng, mũ che màu đỏ ngòm. Một góc áo choàng theo gió vung lên.

Nước mưa cũng không thể tới gần thân thể của hắn, chỉ dám rơi xuống ở bốn phía, vì đó nhạc đệm.

“Hai trăm năm không gặp.” Trương Vinh Phương giơ cái chìa khóa lên, khóe miệng hơi cong nhẹ.

“Lang.”

“Ngươi trở nên yếu đi rồi.”

Lời còn chưa dứt, thân hình hắn đã biến mất tại chỗ.

Gió làm trợ lực cho hắn, mưa thành vật che lấp cho hắn, đại địa bảo vệ hắn.

Trong nháy mắt, thời không giống như tĩnh lặng tại thời khắc này.

Lang cấp tốc đưa tay, vung kiếm.

Vệt kiếm màu vàng lập tức bao trùm toàn bộ không gian ba trăm sáu mươi độ xung quanh.

Nguyên Tử Tự Liệt Kiếm Ba chợt bùng nổ.

Vệt kiếm màu vàng sáng chói bao vây hắn tạo thành một quả cầu màu vàng, tất cả vật chất tiếp xúc với kim quang đều ngay lập tức bị phân giải thành hạt cấp nguyên tử, đến cả kết cấu cơ sở cũng không cách nào hoàn thành nổi.

“Kiếm Ba, Không Minh! !”

Lang rít lên, trong nháy mắt khi nhìn thấy Huyết Vương hắn ta đã hiểu ra, đại địch chân chính của mình cuối cùng cũng xuất hiện.

Hai trăm năm trước, Huyết Vương đã không thể nào bị giết chết rồi. Hôm nay, hai trăm năm về sau, hắn rốt cuộc trưởng thành đến trình độ nào, hắn ta không biết.

Mà cơn ảo giác vừa nãy đã khiến hắn ta chân chính cảm nhận được sự kiêng kỵ và phiền phức.

Nếu như ảo giác đó thật sự là Huyết Vương làm…

Ầm ầm! !

Một tiếng vang thật lớn bỗng nhiên nổ tung.

Bầu trời đột nhiên tối sầm, gió lớn thổi ào ào, tầng mây bỗng chốc bị phá mở một cái lỗ lớn.

Một cánh tay màu đỏ ngòm dài ít nhất mười cây số từ trên trời giáng xuống, bốc cháy vô số ngọn lửa, ầm ầm đập xuống.

Vị trí cánh tay nện xuống đúng lúc là nơi mà Lang đang đứng.

Không nghiêng không lệch, ở giữa mục tiêu.

Trong nháy mắt khi sắp đập trúng hắn ta, cánh tay hóa chưởng thành ngón.

Đầu ngón tay bỗng chốc điểm trúng bóng vệt kiếm màu vàng sắp nổ bắn ra.

Trong nháy mắt, tất cả dừng lại, giống như thời không ngưng đọng, ngón tay và quả bóng vàng đồng loạt ngừng hoạt động.

Một lát sau.

Âm thanh răng rắc vang lên, âm thanh kia giống như lan truyền ra từ trong linh hồn.

Ngay sau đó là vụ nổ ầm ầm, triệt để nổ bung.

Kim quang còn chưa kịp bạo phát nổ tung đã bị đầu ngón tay rạch mở, lờ mờ tán loạn.

Lang còn chưa kịp lên tiếng đã bị ngón tay khổng lồ đè bẹp biến mất.

Những người còn lại ở đây thậm chí ngay cả dư âm lan đến cũng không hề cảm thấy, tất cả đã kết thúc.

“Huyết Vương… hắn từ lúc nào…! ?” Phần ngực của u Nam tràn đầy máu tươi, chậm rãi ngồi dậy trên mặt đất.

Cảm xúc lên lên xuống xuống thực sự quá lớn, trước đó cho rằng toàn bộ đã kết thúc, kết quả lại có một ý thức nguyên thân xuất hiện, Thủ Mật Nhân dẫn người đến cứu cánh.

Ý thức nguyên thân áp chế không nổi, cho rằng phải đi đời rồi, kết quả mọi thứ đều là ảo giác?

Mà bây giờ…

“Lúc này đây, sẽ không phải tiếp tục là ảo giác đấy chứ! ?” Hắn cố gắng nhịn thương thế, mở to mắt nhìn cảnh trước mắt.

“Không phải ảo giác.” La chậm rãi lơ lửng, cảm thấy chấn động nhìn một màn trước mắt: “Là cảnh giới võ đạo Nhập Vi!”

“Thời gian trôi qua hai trăm năm, Huyết Vương, cũng tiến vào cấp bậc giống như Lang! !”

Võ đạo Nhập Vi, đây là cách nói lưu truyền đến khi Huyết Vương và Lang quyết chiến trước đây.

Tuy vô số người đều cố gắng thăm dò cảnh giới Nhập Vi, nhưng không có người nào chân chính bước vào đó.

Có người đúng là kinh tài tuyệt diễm, chạm đến cảnh giới Nhập Vi, nhưng sự cường đại của Lang, cũng không phải là thành tựu của mỗi một hạng Nhập Vi.

Lúc này ba Ác Vương trước tiên tỉnh táo lại theo từ rung động.

“Thực lực của Huyết Vương và Lang rất cao, chúng ta không thể tiếp tục ở lại đây được nữa. Bọn họ chém giết lan đến quá lớn, phải lập tức rời khỏi đây! Bằng không mọi người chúng ta đều sẽ phải chết!”

“Đến bước này rồi, Huyết Vương thua thì chúng ta đều phải chết. Ta không nên rời khỏi, ở lại chỗ này, ta muốn nhìn thấy kết cục sau cùng!” Minh cắn răng nói, hắc trùng toàn thân hắn đã bị hư hao hơn phân nửa trong vụ nổ vừa rồi, chỉ còn lại có lưa thưa chút ít vẫn còn ở lại trong người.

“Ta cũng thế, cho dù chết, ta cũng muốn được chết rõ ràng!” Sắc mặt Lạp Đế Da Lam bình tĩnh, cũng không có ý rời đi.

Một bên khác, đám Thủ Mật Nhân vây quanh Để Ba một lần nữa hiện lên, nhìn chăm chú vào tất cả trước mắt.

“Đại nhân, Lang và Huyết Vương, rốt cuộc ai thắng ai thua? Ngài có thể nhìn ra không?” Tác Nhĩ trầm giọng nói.

Cánh tay to lớn từ trên trời giáng xuống kia đúng là chấn động thật, nhưng Lang lại có năng lực kinh khủng tuyệt đối không cách nào đụng vào được.

Chương 1968 - Tận cùng (10) 

Bọn họ không cảm thấy mới chỉ thế thôi, Lang đã bị giết hoàn toàn.

Để Ba dừng ở phía trước Bạch Tháp, ở vị trí bị bàn tay khổng lồ ấn xuống. Đó chính là vị trí của Lang.

“Không thể nào đoán trước được.”

Hắn nhẹ giọng trả lời.

“Nhưng, nếu như trên đời này có ai có thể chân chính thắng nổi Lang. Vậy thì, nhất định chỉ có một người.”

Hắn dừng một chút, tầm mắt chuyển đến trên người Trương Vinh Phương.

“Đó chính là hắn!”

Lúc này bàn tay khổng lồ kia chậm rãi nhạt dần, tiêu tán, giống như tất cả đều là ảo giác.

Nơi vị trí của Lang, vô số hạt màu vàng nhỏ vụn một lần nữa hội tụ.

Những hạt ấy hội tụ rất chậm, rất chậm. Cho đến vài giây sau mới dần dần hình thành nên đường viền thân thể nguyên bản của Lang.

“Nhập Vi. Cuối cùng ngươi cũng đạt đến bước này.” Hắn ta ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Trương Vinh Phương.

Một kích vừa rồi gây nên cho hắn ta thương tổn không nhỏ, cũng tạo cho hắn ta sự bất ngờ không ít.

“Đúng vậy.” Trương Vinh Phương gật đầu: “Tuy chỉ là mới vừa bước vào, nhưng đối phó với ngươi, vậy là đủ rồi.”

“Vậy là đủ rồi?” Lang lại cười to: “Chỉ là Nhập Vi cấp phân tử, ngươi cho rằng ngươi là ai chứ? ? Đại nguyên lão ban đầu! ? Nếu không phải ta vội vàng không kịp chuẩn bị, ngươi ngay cả đụng vào ta cũng không làm được! !”

“Vậy à?”

Thân hình Trương Vinh Phương bỗng nhiên biến mất, tiếng nói chưa dứt, lòng bàn tay của hắn đã một phát bắt được vai của Lang.

Đài sen bên trong Thập Nhị Tiên Pháp chợt triển khai.

Không gian xung quanh tức khắc trì trệ, ảo cảnh tâm linh tác dụng lên linh hồn lại phát động, đây là kết hợp các loại thuật pháp linh hồn của Ác Ma Lĩnh Chủ mà Trương Vinh Phương thu được từ Đoạt Tâm Ma.

Từ trận đánh trước đó, hắn phát hiện ra nhược điểm của Lang chính là linh hồn tinh thần ý thức.

Quỷ Phủ năm đó đã có thể ít nhiều ảnh hưởng đến hắn ta, hiện nay, hắn ngưng tụ rất nhiều năng lực tâm linh xây dựng chiêu số ảo giác, đủ để đánh tan hoàn toàn đối phương.

Vừa nãy thử một lần, quả thực hiệu quả cực kỳ tốt.

Mặt đất ù ù chấn động, cả vùng cấp tốc biến thành màu đỏ sậm.

Một kẽ hở mở ra dưới chân Trương Vinh Phương và Lang, từ trong đó bỗng nhiên một đài sen đỏ thẫm lao ra.

Chính giữa đài sen, một cái miệng rộng to như bồn máu hé mở, tràn đầy răng cưa bén nhọn.

Phập! !

Trong nháy mắt, miệng rộng một phát ngoạm lấy Lang, cắn nuốt toàn bộ.

Mà lúc này, Lang vẫn còn rơi vào trong ảo giác, căn bản không có giãy dụa.

Răng rắc.

Máu thịt và cốt cách bị cắn nát nhai nuốt, tất cả triệt để an tĩnh lại.

Thân hình Lang hoàn toàn biến mất, không có bất kỳ dấu vết nào cả.

“Thắng? Cứ như vậy thắng rồi? !” La có chút khó tin nhìn xung quanh.

Lang làm bọn họ bối rối mấy trăm triệu năm, cứ như vậy, đơn giản như vậy, giải quyết xong rồi? ?

“Hắn đã hoàn toàn bị nhai nát! Chết đến mức không thể chết thêm! Kết thúc. Tất cả đều kết thúc!” Phần cao giọng nói.

“Đúng vậy. Mọi thứ đều nên kết thúc rồi!” Ngay khi nàng vừa mới dứt lời.

Giọng của Lang lại ù ù vang lên ở xung quanh.

“Nếu đến bước này, máu thịt gì đó đã không còn quan trọng.”

Vô số điểm sáng màu vàng một lần nữa tụ hợp ở trước người Trương Vinh Phương, hình thành nên bóng người Lang bán trong suốt.

“Huyết Vương.” Một con mắt dọc mọc ra nơi mi tâm của hắn ta, nhìn chăm chú vào Trương Vinh Phương.

“Cảnh giới của ngươi rõ ràng thua xa ta, thế nhưng lực lượng của ngươi quá nhiều, quá mạnh mẽ, có thể đánh với ta đến nước này, ngay từ đầu ta cũng không có dự đoán được.”

“Lấy hồn thể thuần túy tồn tại ở hiện thực à?” Lúc này sắc mặt Trương Vinh Phương cũng dần dần nghiêm trọng hơn.

Coi như là tinh thần lực khổng lồ của hắn vào giờ phút này, cũng không cách nào ngưng tụ ra thực thể ở hiện thực.

Nhưng đối phương lại có thể làm được.

Hắn mơ hồ cảm giác được Lang của lúc này, so với lúc có nhục thân trước đó thì còn mạnh mẽ hơn.

“Thân thể chính là ràng buộc, ta có một kiếm, chính là Tâm Kiếm, có thể chém vạn vật thiên địa, cũng có thể chém bản nguyên vạn tâm.”

Trong tay Lang lại một lần nữa ngưng tụ ra thanh kiếm xám kỳ dị kia.

Vô số kim quang bắt đầu cấp tốc hội tụ ở trên thân kiếm, sáng lên.

Đúng vào lúc này, môi Lang hơi nhúc nhích, giống như đang nói cái gì đó. Nhưng trừ Trương Vinh Phương ra, không ai có thể nghe được nội dung hắn ta nói.

Chỉ là một câu nói ngắn ngủi trong nháy mắt, lại làm cho sắc mặt vốn nghiêm nghị của Trương Vinh Phương bỗng ngẩn ra, thất thần một chớp mắt.

“Nguyên Tử Kiếm Thập.” Lang giơ cao trường kiếm: “Không một ai có thể ngăn cản ý chí trở về của ta.”

Con mắt dọc của hắn ta gắt gao nhìn vào Trương Vinh Phương, nắm chặt thời cơ này.

“Vô Lượng. Kim Chương! !”

Bụp! !

Trong nháy mắt, cả người hắn ta vỡ vụn, hóa thành vô số điểm sáng màu vàng, hạt màu vàng.

Tất cả hạt nhanh chóng phân giải, nghiền nát, hóa thành phân tử, hóa thành nguyên tử, mặt ngoài nguyên tử đều hiện ra khuôn mặt màu vàng của Lang.

Chương 1969 - Tận cùng (11) 

Chúng nó bay bắn ra, giống từng thanh trường kiếm, kéo ra vô số dây nhỏ màu vàng, vờn quanh bay lượn ở xung quanh bên cạnh Trương Vinh Phương, cấp tốc ngưng tụ ra một ấn ký màu vàng khổng lồ.

Nó giống như là một con dấu màu vàng hình lập phương, từ trên trời giáng xuống, vừa lúc đè xuống vị trí hiện tại của Trương Vinh Phương.

Thứ bị đè ra, là một đường vân khổng lồ giống với chữ ‘kim’.

Mưa to gió lớn.

Trong khu vực phía trước Bạch Tháp, lượng lớn ánh sáng vàng hội tụ thành một kiểu chữ cực lớn, triệt để bao phủ Trương Vinh Phương vào bên trong.

Điểu quỷ dị chính là ánh sáng vàng chói chang lóa mắt và chứa đựng khí thế to lớn nhưng lại không hề tác động thừa thãi tới bất kỳ không gian nào. Thậm chí còn phảng phất như ảo ảnh, chẳng có một tí cảm giác tồn tại nào với những người ở gần trong gang tấc và kết cấu thông đạo còn lại.

Một kiếm này đã chạm đến cấp độ Thiên Chùy Bách Luyện tối cao, khắc dấu vết thuộc về chính bản thân Lang lên những hạt cơ bản nhất. Từ đó khống chế vạn vật và thời không trong phạm vi nhất định.

Để làm được bước này, lượng linh hồn và tinh thần phải tiêu hao cực kỳ phóng đại.

Đây cũng là nguyên nhân Lang rất ít khi ra tay, có lẽ là bởi vì cảnh giới này phải tiêu hao quá lớn, dẫu có là hắn ta thì cùng lắm cũng chỉ sử dụng được một kích.

Sau một kích, chút lực lượng cuối cùng tích lũy trong hồn thể được nhục thân nuôi dưỡng của hắn ta sẽ gần như hoàn toàn cạn kiệt.

Nhưng trên lý thuyết, một kích này đủ để hủy diệt hết thảy mọi thứ.

Đồng thời, sau khi phân giải tất cả sinh mệnh vật chất thành từng mảnh rồi sẽ chuyển hóa thành một bộ phận của mình.

Trong ánh sáng vàng chói lóa, toàn thân Trương Vinh Phương được bao bọc trong dấu ấn màu vàng, không thể cử động.

Áo choàng, mái tóc dài và cả làn da của hắn bắt đầu chậm rãi phân giải khi ánh sáng vàng chiếu tới.

Nhập Vi cấp phân tử hoàn toàn không chịu nổi một kích khi phải đối diện với cảnh giới võ đạo gần như ở cấp độ cao nhất này.

“Đây chính là một kiếm cuối cùng ngươi đặt cược bằng cả sinh mệnh đúng không?”

Khuôn mặt Trương Vinh Phương cũng bắt đầu bị ánh sáng vàng phân giải, lộ ra máu thịt và xương cốt dưới da.

Nhưng hình như hắn không có cảm giác đau, hắn vẫn chỉ lẳng lặng đứng yên tại chỗ mà chẳng hề nhúc nhích.

“Về nhà… Hóa ra ngươi vẫn luôn muốn về nhà à…”

“Nếu như không có mâu thuẫn không thể hòa giải, có lẽ chúng ta sẽ trở thành bạn bè.” Lang lần nữa ngưng tụ thành thân thể ở một bên giữa không trung.

“Đáng tiếc...”

Chém ra một kiếm tuyệt sát mạnh nhất, Kim Chương vô lượng có hiệu quả có thể lần theo huyết mạch và tuyệt sát hết thảy.

Lưỡi kiếm trong tay Lang hơi xoay chuyển rồi phát ra một tiếng vang nhỏ.

Trong phút chốc, Kim ấn tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, vô số bột phấn vàng tan biến vào hư không ngay tại chỗ theo mối liên hệ khó mà giải thích, để lần theo liên hệ huyết mạch của Trương Vinh Phương và tuyệt sát tất cả tế bào máu thịt của hắn.

Đây là trận giết chóc triệt để trên sinh mệnh tồn tại, cũng là chiêu thức đáng sợ có thể hủy diệt hoàn toàn thể sinh mệnh của cả một tinh cầu.

Hắn ta đã mất hết kiên nhẫn, biến số xuất hiện liên tục, thế cục càng tạo cho người ta cảm giác bất ổn.

Hiện tại là thời điểm chấm dứt tất cả.

Kiểu chữ ánh sáng vàng hệt như cát trong sa mạc, không ngừng chuyển động và tỏa sáng quanh Trương Vinh Phương.

Chẳng mấy chốc, chỉ ngắn ngủi vài giây trôi qua.

Lực lượng của Lang nhanh chóng tiêu hao, hắn ta nhíu mày lại, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Vừa rồi, hắn ta đã giết ít nhất hơn phân nửa tế bào máu thịt trên khắp tinh cầu, lần này hắn ta thậm chí còn không bỏ qua cả vực sâu dưới lòng đất như lần trước.

Số lượng ít nhất cũng nhiều hơn gấp ba so với trước đây.

Nhưng vậy mà còn chưa thể giết hết tất cả.

Kim Chương không ngừng lấp lánh ánh sáng vàng, một kiếm này là tuyệt sát, cũng chính là chiêu thức không chết không thôi, vừa xuất kiếm, nhất định phải có một người bị tiêu diệt.

Lúc này, hắn ta đã không còn cách nào khác, đành phải kiên trì tiếp tục chống đỡ.

Một phút trôi qua.

Hai phút trôi qua.

Toàn bộ thân thể của Lang càng lúc càng mờ nhạt, càng ngày càng mỏng manh.

Hắn ta cảm thấy thật sự không ổn!

“Ta đã giết ít nhất hàng tỉ thể sinh mệnh! ! Ngươi, cái tên này… Rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra! ??”

Đồng tử dựng thẳng của hắn ta bắt đầu trở nên dữ tợn, thấp thoáng có huyết dịch màu vàng tràn ra từ hốc mắt.

Loại thế giới gần như tận thế này lấy đâu ra mấy tỉ thể sinh mệnh chứ? Đó không phải tế bào, mà ít gì cũng là thể sinh mạng đơn độc tương tự như người sống!

Mỗi lần hắn ta giết chóc đều là hủy diệt tuyệt đối, không để lại bất cứ dấu vết gì. Không cho kẻ đó bất kỳ cơ hội tái sinh nào.

Hắn ta đã liên tiếp thực hiện kiểu giết chóc này trong vòng mấy phút! !

Chương 1970 - Đại kết cục (1) 

Loại tất sát chỉ cần vài giây đã có thể đồ sát toàn bộ mặt đất này, thế mà lại duy trì trong suốt mấy phút! ?

Trương Vinh Phương đứng tại chỗ với nét mặt bình tĩnh không hề thay đổi.

“Đừng nóng vội. Ta ở ngay chỗ này, vẫn luôn ở đây.”

“Ngươi…” Lang cũng đã từng suy đoán, cuối cùng ai mới là người thắng nếu hắn ta cứ một mực dây dưa với Huyết Vương.

Mà hiện giờ...

“Ngươi là một con quái vật! !”

Một ít mảnh vỡ màu vàng chậm rãi rơi xuống từ mu bàn tay cầm kiếm của hắn ta. Đó là dấu hiệu cho thấy hắn ta đã sắp đến lúc cạn kiệt toàn bộ lực lượng.

“Quái vật à?” Trương Vinh Phương cụp mắt xuống.

“Thật ra... Trước đó, ta từng tách ý thức ra khỏi tinh cầu và thoát khỏi thế giới, để rồi thấy được một sự thật. Một sự thật… có liên quan đến ngươi.”

Hắn ngước mắt nhìn về phía Lang, kẻ đang sắp hao tổn hết hồn lực và triệt để tan biến.

Bờ môi hắn khẽ nhúc nhích, một tia truyền âm vô hình truyền vào tâm trí Lang.

“! !? ? Không… không thể nào! !” Đồng tử dựng thẳng của Lang trợn to, “Ta…”

Lời còn chưa nói hết, toàn thân hắn ta chớp mắt đã vỡ nát như đồ sứ.

Trong âm thanh loảng xoảng, những mảnh vỡ màu vàng hóa thành bột phấn vàng rồi nổ tung.

Kim Chương bao vây Trương Vinh Phương cũng dần dần mờ nhạt, vỡ vụn rồi biến mất không còn một mảnh.

Hết thảy giống hệt trước đó, như thể chưa từng phát sinh bất kỳ chuyện gì, lại cũng phảng phất như mọi chuyện đều đã từng xảy ra.

Bột phấn vàng tụ lại thành một dải băng và nhanh chóng bay về phía thông đạo Bạch Tháp.

“Ta không tin! !” Khuôn mặt của Lang mơ hồ hiện ra bên trong ánh sáng vàng.

“Đều là dối trá! ! Tất cả những lời ngươi nói đều là dối trá! !”

Cảm xúc hắn ta càng lúc càng kích động, khác hẳn lớp ngụy trang trước đó, lần này, hắn ta thật sự hoảng loạn.

Cho dù hồn thể đã tan vỡ, ngay cả sự sống của chính mình cũng không có cách nào cầm cự được, nhưng trông hắn ta cứ như không hề nhận ra điều đó, mà chỉ điên cuồng bay đi theo hướng thông đạo.

Trương Vinh Phương chỉ một tay ra.

Một lớp máu thịt đỏ sậm thình lình mọc ra trên toàn bộ bề mặt của thông đạo.

Lang biến thành dải băng màu vàng và đâm sầm vào mặt ngoài thông đạo, làm cho những điểm sáng vàng bắn lên tung tóe.

Nhưng hắn ta không chút quan tâm, hệt như hắn ta vốn chẳng hề nhận ra điều đó.

Ầm!

Ầm!

Ầm! !

Hết lần này đến lần khác.

Hơn ngàn năm chờ đợi, hắn ta đã đợi hơn ngàn năm rồi.

Lang gửi gắm hết thảy mọi thứ vào giờ khắc này.

Sau mỗi lần va chạm, ánh sáng vàng trên người hắn ta ngày càng phân tán và ít dần đi.

“Ta…”

“Ta chỉ là…”

“Muốn về nhà…”

Ầm! !!

Một lần cuối cùng.

Toàn bộ dải băng màu vàng của Lang vỡ tan tành rồi hóa thành vô số điểm sáng.

Điểm sáng dần dần trở nên trong suốt, mờ nhạt, và biến mất trong không trung từng chút một.

Hồn thể của hắn ta đã triệt để vỡ nát, dường như ý thức cuối cùng đã thăng hoa của hắn ta đột nhiên hồi quang phản chiếu trở nên rõ ràng.

“Về nhà...”

“Về nhà...”

Chấp niệm này thúc đẩy ý thức của hắn ta bay thẳng về hướng Bạch Đồng, hết lần này tới lần khác xuyên qua không gian, không ngừng chớp lóe, tiến tới Bạch Đồng khổng lồ trên đỉnh đầu.

Hắn ta không còn chấp nhất chuyện thông đạo nữa, chỉ là muốn sau cùng trước khi chết có thể đến gần quê hương của mình thêm một chút.

Hồn thể tan nát, chút ý thức đã đến bờ vực cuối cùng nhẹ nhàng mất đi tất cả trọng lượng.

Hắn ta xuyên qua tầng mây, xuyên qua bầu khí quyển, bay vào vũ trụ với chút tốc lực cuối cùng của mình, bay về phía quả cầu lửa màu trắng khổng lồ vô cùng nóng bỏng kia.

Đáng tiếc, khoảng cách giữa hắn ta và Bạch Đồng thực sự quá xa, chỉ bay như thế thì vốn dĩ cần phải tốn đến vài trăm năm mới có thể đến được.

Chưa kể tới tầng lực hút khủng khiếp rối loạn, méo mó, khổng lồ phóng ra trên bề mặt Bạch Đồng kia đủ để xé nát và phân giải vĩnh viễn bất cứ thứ gì tới gần nó.

Càng đến gần, ý thức cuối cùng của Lang càng trở nên mỏng manh hơn.

Hắn ta nhìn về phía quê hương rực rỡ trước mắt với nỗi nhớ mong da diết, cuối cùng vẫn quay đầu nhìn lại tinh cầu mình đã rời đi.

Hắn ta chỉ nhìn thoáng qua lại bất chợt ngây ngẩn cả người.

Lúc này, phía sau mỗi một tinh cầu trong số mười hai tinh cầu xoay quanh Bạch Đồng kia đều đang mọc ra những xúc tu máu thịt khổng lồ màu đỏ sậm.

Tất cả xúc tu giao thoa vào nhau, kết thành một tấm lưới khổng lồ.

Có vô số xúc tu tựa như dây leo hội tụ và phình to, tạo thành một đóa huyết liên vô cùng to lớn ở giữa tấm lưới máu thịt kia.

Trương Vinh Phương ngồi khoanh chân trong nhụy hoa của huyết liên, đôi mắt đen nhánh như vực sâu nhìn chằm chằm hắn ta từ phương xa.

Bề mặt của mười hai tinh cầu, tất cả tinh thể đều đã hoàn toàn bị bao bọc bởi máu thịt của hắn.

Chẳng những vậy, tấm lưới huyết sắc khổng lồ kia đang vặn vẹo, lớn hơn, mở rộng và lan tràn.

Không giây phút nào không điên cuồng phát triển.

Chương 1971 - Đại kết cục (2) 

“… Thì ra ngươi… đã sớm hóa thân thành tất cả.” Một khắc cuối cùng, Lang bỗng nhiên hiểu rõ hết thảy mọi việc.

Ý đồ cuối cùng chém giết đối phương của hắn ta căn bản chính là nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Mười hai tinh cầu, tất cả tinh thể đã bị ô nhiễm thành một phần máu thịt của Huyết Vương từ lâu.

Vụt.

Trong quá trình phân giải vi lượng, ý thức cuối cùng của Lang triệt để hóa thành cát bụi trong suốt, tản ra theo các hạt gió cao năng và hoàn toàn biến mất trong vũ trụ.

Trương Vinh Phương ngồi khoanh chân trên đài sen, thở dài rồi vươn tay ra.

Một vết sẹo cháy đen nhỏ bé giữa lòng bàn tay hắn đang chậm rãi khép lại và được chữa lành.

Đó chính là vết thương tạo thành do chiêu tuyệt sát Kim Chương vô lượng mà Lang đã dốc hết toàn lực xuất ra vừa rồi.

Đúng là võ đạo của hắn chưa đạt tới Nhập Vi Thiên Chùy Bách Luyện, nhưng những thứ này đã chẳng có chút ý nghĩa nào đối với bản chất khổng lồ đến cực điểm của Vực Sâu.

Thật ra, vào khoảnh khắc cuối cùng hắn nhìn thấy ngay cả một phần thân thể hắn phân tách ra mà Lang cũng không thể giết được, kết cục đã định sẵn rồi.

*

Hai ngày sau.

Dòng người đông nghẹt đổ về từ khắp các nơi, những đội ngũ chạy ra từ khu trao đổi Đại Linh xung quanh Đại địa chi mục nháo nhào xếp thành hàng dài trước cửa thông đạo truyền tống.

Trương Vinh Phương đứng ở một bên cửa truyền tống, phía sau là rất nhiều cao thủ của một mạch Đại Linh.

Tỷ tỷ Trương Vinh Du dẫn theo con trai nàng là Trương Hoán Thanh cũng đang đứng phía sau hắn.

Nhạc sư phụ, Trương Thanh Chí, Thiên Nữ Đồng Chương, Bạch Lân, Hồng Nghiệp, vân vân. Tất cả mọi người đều đã có mặt ở chỗ này.

“Kiểm tra thông đạo, hết thảy đều bình thường. Chư vị, có thể xuất phát rồi.” Sau khi không gian vặn xoắn một trận, bóng dáng La xuất hiện bên cạnh Trương Vinh Phương.

Đôi mắt nàng hơi đỏ lên, khí tức trên người mơ hồ có chút hỗn loạn, rõ ràng nàng cũng bị ảnh hưởng bởi bản chất Vực Sâu của Trương Vinh Phương, đã hơi bị Vực Sâu hóa.

“Đã xác định tình huống phải đối mặt chưa?” Trương Vinh Phương hỏi.

“Xác định rồi, là khu vực sa mạc, chúng ta thành lập khu trao đổi trước, sinh hoạt biệt lập, sau đó chậm rãi cải tạo cảnh vật xung quanh.” La gật đầu. Thân là nhà khoa học cấp cao nhất, nàng có năng lực và sự tự tin này.

“Rất tốt, vậy thì, bắt đầu thôi.”

Trương Vinh Phương quay người lại nhìn nhóm người phía sau.

Ba Ác Vương còn sống, u Nam đã chết, Phần cũng mất đi tung tích, Nhân Minh và Linh Minh đều đã đổi thủ lĩnh.

Thủ Mật Nhân Tác Nhĩ cũng dẫn theo một đám thuộc hạ chờ ở đằng sau.

Cuộc trở lại Địa Cầu sắp chân chính bắt đầu.

“Sớm biết ngươi có gì đó không đúng lắm, hóa ra vậy mà không phải người ở nơi này của bọn ta.” Nhạc sư phụ thở dài, hiện nay, Trương Vinh Phương đã không tiếp tục che giấu thân phận của mình nữa, sau khi biết chân tướng, mới đầu ông ta còn sợ ngây người, nhưng sau đó thì không còn để ý tới nữa.

“Cùng sư đệ đi suốt cả chặng đường này, tất cả mọi người đã sớm biết rõ tính cách của hắn, chuyện hắn đến từ đâu thì có gì quan trọng đâu?” Trương Thanh Chí nói với vẻ mặt bình thản.

“Đúng vậy, không quan trọng, chỉ cần biết hắn vẫn là người kia là tốt rồi.” Nhạc Đức Văn vuốt râu, gật đầu cười. “Có điều hiện tại, cuối cùng cũng có kết cục không tệ.”

Bên này đang nói nói cười cười, nhưng Trương Vinh Du bên kia lại thoáng không biết nên đối diện thế nào.

Nếu đệ đệ mình vốn không phải đệ đệ chân chính, vậy thì quan hệ giữa bọn họ chỉ có một tia huyết mạch kia, thế thì nên cư xử kiểu gì đây?

“Tỷ.” Ánh mắt Trương Vinh Phương rơi lên người Trương Vinh Du. “Bất luận ra sao, tỷ vẫn là tỷ tỷ của ta.”

Hắn vẫn thừa nhận đối phương là tỷ tỷ của hắn.

Đôi mắt xinh đẹp của Trương Vinh Du trở nên kiên định, nàng chợt dừng lại rồi chầm chậm gật đầu.

“Được!”

Tiếng động ầm ầm vang vọng.

Bạch Tháp của thông đạo truyền tống bừng lên ánh sáng trắng chói lóa.

Ánh sáng trắng kia phóng lên tận trời, hóa thành một cột sáng khổng lồ, xuyên thấu tầng mây, đâm về phía tinh không hắc ám mênh mông vô bờ trong đêm tối.

Cánh cửa ánh sáng hình tam giác cực lớn chậm rãi ngưng tụ và hình thành phía trước Bạch Tháp.

“Lệnh! Đội thứ nhất bắt đầu tiến vào!” Đội trưởng phụ trách điều hành phân khu cao giọng truyền âm.

Đội ngũ nhân số đông đảo bắt đầu lục tục tiến về phía cánh cửa ánh sáng hình tam giác.

Cánh cửa ánh sáng kia cao trăm mét, rộng hơn năm mươi mét, một luồng gió khoan thai sạch sẽ không ngừng thổi ra từ đó.

Đó là loại gió khô và mang theo hơi nóng chỉ có ở sa mạc.

Từng đội nhân mã liên tục tiến vào.

Đội ngũ của Đại Linh là nhóm đầu tiên, ngay sau đó là tháp Vĩnh Tục, tháp Sát Na, Linh Minh và Nhân Minh.

Cuối cùng mới là Nhạc Đức Văn và cao tầng của Đại Đạo Giáo.

“Ta thật sự muốn mau mau đến xem rốt cuộc quê hương của tiểu tử ngươi trông thế nào. Là nơi ra sao mới có thể bồi dưỡng được quái thai như ngươi.” Nhạc Đức Văn cười nói, thân thể lăn quay như quả cầu, xoay tròn lăn vào.

Chương 1972 - Đại kết cục (3) 

Tiếp theo là nhóm người Trương Vinh Du và Linh Đế. Mỗi đội ngũ đều cúi người hành lễ thật sâu với Trương Vinh Phương lúc bước vào.

Thời gian chầm chậm trôi qua.

Nửa giờ sau, cuối cùng một đợt nhân mã bảo vệ nhóm người Trương Chân Hải và Thiên Nữ triệt để đi sâu vào cửa truyền tống.

Lúc này đây, sau khi Lang bị giết chết, toàn bộ mấy trăm vạn người còn lại đều đã tiến vào bên trong cánh cửa thông đạo truyền tống.

Chỉ để lại hai người La và Trương Vinh Phương vẫn còn đứng tại chỗ cũ, phụ trách duy trì ổn định cho thông đạo.

“Nói đến thì, ta còn chưa tính món nợ trước đó của ta và ngươi.” Trương Vinh Phương nhìn về phía La.

“Vậy ngươi muốn thế nào?” La có chút bất đắc dĩ. “Muốn chém giết hay róc thịt, giờ đây đã không còn ai có thể ngăn được ngươi.”

Trương Vinh Phương vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy bả vai nàng.

“Vậy thì, ngươi chăm sóc Chân Hải bọn họ cho thật tốt giúp ta đi…”

“! !? ?”

Thình lình, một nguồn sức mạnh cực kỳ to lớn cố định toàn thân La lại, rồi chợt nhấc bổng nàng lên và hất nàng vào bên trong cửa truyền tống.

Đùng! !

Cửa truyền tống đột ngột nổ tung, ánh sáng trắng trong đó hóa thành một đóa hoa trắng nở rộ rồi chậm rãi lan rộng, nhạt nhòa và biến mất.

Trương Vinh Phương đứng một mình tại chỗ, nhìn qua cửa truyền tống nổ tung, thật lâu sau cũng không nói tiếng nào.

“Có La ở đó, còn có cả Nhạc sư phụ và rất nhiều huyết duệ, bọn họ tuyệt đối có thể sống sót an toàn ở bên kia.”

Oành!

Lúc này, thông đạo đường dài được khởi động, đồng thời cũng bắt đầu lần lượt xảy ra các đợt bùng nổ.

Uy lực sinh ra từ vụ nổ do nguồn năng lượng khổng lồ này đủ mạnh để phá hủy một phần ba tinh cầu trong tích tắc.

Nhưng tất cả ánh sáng trắng được phóng ra từ vụ nổ ở trước người Trương Vinh Phương đều bị ngăn cản bởi một lớp màng mỏng trong suốt màu đỏ.

Màng mỏng tạo thành hình cái bát úp ngược, triệt để cản trở và hấp thu tất cả đợt bùng nổ.

“Chẳng lẽ với lực lượng của ngươi cũng không thể xây dựng một thông đạo đường dài mới hả?” Bóng dáng Để Ba lại xuất hiện bên cạnh hắn.

Hắn cũng không đi. Không phải hắn không muốn đi, mà là không đi được.

Hắn đã là người chết từ lâu, chỉ còn linh hồn thể ý thức lưu lại trên cõi đời này, vả lại còn hoàn toàn bị gắn chặt với Thái Uyên.

“Có lẽ là có thể, nhưng phải mất rất nhiều thời gian.” Trương Vinh Phương trả lời. “Không cần phải như vậy.”

Hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Đồng khổng lồ ở nơi xa.

“Ta đã không thể quay lại được nữa.”

Lực lượng của hắn quá mức khổng lồ, thông đạo kia vốn không có cách nào gánh chịu đưa hắn qua được, hắn chỉ vừa đưa mỗi ngón út vào cũng có thể khiến cho thông đạo sụp đổ.

Hơn nữa, đây cũng không phải điểm mấu chốt nhất.

Suy cho cùng, với lực lượng của hắn, nếu hắn tái tạo một thông đạo to lớn hơn theo như lời của Để Ba, thì cuối cùng vẫn có thể qua được.

Tuy nhiên…

Những lời Lang đã nói trước đó, hiện giờ vẫn hiện rõ mồn một trong tâm trí hắn.

‘Bản thân sự tồn tại của ngươi đã khiến cho thế giới sụp đổ và ô nhiễm. Ngươi thử nhìn xung quanh đi, ngươi cho rằng ngươi thật sự có thể khống chế hết thảy mọi thứ của mình một cách hoàn mỹ ư? Khống chế chính mình không gây ô nhiễm cho bất kỳ người nào xung quanh ngươi? ’

Bản thân Lang, một cường giả võ đạo đã gần đạt cực hạn còn không làm được chuyện ấy.

Ngay cả hắn ta còn không thể khống chế hết thảy mọi ảnh hưởng của mình đến ngoại giới. Huống chi là hắn.

Bản chất của bản thân Vực Sâu đã là thứ làm ô nhiễm và nuốt chửng tất cả.

“Nói đến thì, rốt cuộc mấy câu cuối cùng ngươi đã nói với Lang là gì đấy?” Để Ba tò mò hỏi. “Tại sao hắn ta lại phản ứng dữ dội như vậy?”

Trương Vinh Phương im lặng.

Lúc này, năng lượng của tinh cầu đã bị tiêu hao quá nhiều, toàn bộ tinh cầu Đại Linh bắt đầu bị Bạch Đồng kéo đi với tốc độ nhanh hơn.

“Ta nói với hắn ta rằng.”

Trương Vinh Phương thì thào.

“Quê hương của hắn… Bạch Đồng…”

“Thật ra…”

“Cũng sắp bị hủy diệt rồi.”

Để Ba khẽ hé môi, hoàn toàn sửng sốt.

“Nhưng! !”

“Ngươi có muốn cùng đi xem thử chân tướng chân chính với ta không?” Trương Vinh Phương một phát túm lấy bả vai Để Ba, ý thức của hai người bỗng chốc dâng cao, loé lên rồi biến mất ngay tại chỗ.

Lúc cả hai lần nữa xuất hiện trở lại đã ở bên ngoài bầu khí quyển của tinh cầu Đại Linh, trong chân không của vũ trụ.

Không hề dừng lại, Trương Vinh Phương tiếp tục chớp lóe thêm vài lần nữa, tiêu hao rất nhiều lực lượng, dẫn theo Để Ba liên tục xuyên qua không gian, đi tới mặt bên của Bạch Đồng.

Nơi đó…

Trong chớp mắt Để Ba cảm nhận được Bạch Đồng, cả người hắn đều trở nên tê dại.

Toàn bộ một nửa khác của Bạch Đồng đã sớm xám xịt một mảnh.

Trong lớp xám xịt ấy không ngừng phân tán ra những nguồn sức mạnh tan rã màu xám mạnh mẽ khủng khiếp.

“Thế giới mục nát… Đó là thế giới mục nát! !”

Chương 1973 - Đại kết cục (4) 

“Bạch Đồng đã bị thế giới mục nát ăn mòn từ lâu rồi.” Trương Vinh Phương buông tay, ý thức của hai người bỗng rút về lại trong cơ thể chính mình.

Phảng phất như tất cả những gì họ vừa thấy được chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.

“Đây! !?” Để Ba chưa từng nghĩ tới, vậy mà chân tướng sẽ là thế này.

Quê hương mà Lang truy tìm cả ngàn năm, nhưng hắn ta lại không biết Bạch Đồng đã sớm…

“Thế giới này đã sớm mục nát không chịu nổi.” Trương Vinh Phương bình tĩnh nói.

“Cho dù là nơi này hay Bạch Đồng hay tất cả những nơi khác nữa, đều đã đến thời điểm tận cùng.”

Lúc bấy giờ, tinh cầu Đại Linh bắt đầu dần dần tăng tốc, mau chóng lao về phía Bạch Đồng.

Sau khi mất đi lượng lớn năng lượng từ tinh cầu, sức chống cự của cả tinh cầu đã suy giảm đáng kể. Nó đang trên đà chết dần chết mòn.

Bạch Đồng vốn cực kỳ to lớn trên bầu trời, giờ phút này lại càng trở nên to lớn hơn, càng lúc càng khổng lồ.

“Ngươi cũng nên đi rồi.” Để Ba chú ý tới điều đó, vội lấy lại tinh thần từ trong cơn chấn động, “Ta không có cách nào rời đi, nhưng ngươi có thể. Đừng ở lại nơi này chờ chết.”

“Không kịp nữa rồi.” Trương Vinh Phương nói khẽ. “Ở khoảng cách này, nó đã phát hiện.”

“Nó! ??” Để Ba hơi sững sờ.

Bỗng nhiên, hình như hắn nhận ra điều gì đó, bèn ngửa đầu nhìn thẳng về phía bề mặt của Bạch Đồng.

Lúc bấy giờ, một gương mặt người vô cùng to lớn đang nhanh chóng nhô lên trên bề mặt của quả cầu lửa nóng bỏng chói loá kia.

Vô số tiếng gào thét đau khổ chói tai trong hư không nổ tung bên tai họ.

Vô số âm thanh, vô số tiếng gào khóc hội tụ thành một ký tự —— Dịch.

Hết thảy mục nát, hết thảy tan rã.

Ánh sáng trắng thuần khiến ban đầu của Bạch Đồng bắt đầu chuyển thành màu xám nhạt với tốc độ chóng mặt.

Mặt đất rung chuyển.

Toàn bộ lớp vỏ của tinh cầu bắt đầu nứt vỡ, trồi lên.

Từng khối đất có kích thước có thể so sánh với thành thị ầm ầm trồi lên rồi mất đi trọng lực và bay về phía bề mặt của Bạch Đồng.

Dịch ở bề mặt Bạch Đồng há miệng, phát ra âm thanh ngày càng bén nhọn chói tai hơn.

Toàn bộ gương mặt của nó càng nhô lên cao, từ từ kéo dài và bay tới gần tinh cầu Đại Linh.

Khuôn mặt đáng sợ đó có thể sánh bằng một nửa kích thước của Bạch Đồng.

Không có ngũ quan, chỉ có những đường nét mơ hồ của mặt người được tạo thành từ những lỗ hổng.

“Vạn vật tùy tâm.”

Thân thể Trương Vinh Phương đột ngột trỗi dậy từ mặt đất, sau đó mờ dần rồi biến mất giữa không trung.

“Vạn khí tùy ý.”

Trên bản chất, hắn và Dịch vốn dĩ chính là cùng một loại tồn tại.

Sự tồn tại của họ chính là chỉ cần đứng yên ở đó, tự nhiên sẽ hủy diệt hết thảy mọi thứ xung quanh. Làm ô nhiễm tất cả vạn vật vây quanh họ.

Trong vũ trụ.

Xúc tu máu thịt trên mười hai tinh cầu duỗi dài, kết thành tấm lưới lớn ở trung tâm.

Trương Vinh Phương trên đài sen chậm rãi ngước mắt, từ từ giơ tay về phía Dịch đang bay tới.

Vô số máu thịt xuất hiện từ hư vô ở bề mặt tinh cầu, sau đó hóa thành vô số xúc tu, ngưng tụ ra hai cánh tay đỏ như máu có kích thước cỡ tinh thể trong tinh không trước mặt hắn.

Vô số hồn thể hiện ra trong cánh tay.

Bọn họ phẫn nộ, bọn họ hò hét, bọn họ căm hận.

Tất cả họ đều bị Dịch hủy diệt.

Vô số hận ý này biến thành lực lượng lớn nhất của Vực Sâu. Thúc đẩy hai tay của Trương Vinh Phương chầm chậm chắp lại từ hai bên, khóa chặt vào khuôn mặt của Dịch đang xông đến.

Hết thảy sự vật của mười hai tinh cầu ngưng tụ thành một thể vào ngay thời khắc này, hóa thành lực lượng cuối cùng, nhanh chóng phóng tới chỗ Dịch của sự mục nát.

Giữa cơn chấn động kịch liệt, một tia ảo ảnh của Lang bỗng bay ra từ trên người Để Ba rồi xông vào bên trong cánh tay khổng lồ của Trương Vinh Phương.

Đó là thủ đoạn cuối cùng của hắn ta, nhưng giờ khắc này, hắn ta triệt để từ bỏ tất thảy. Hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể của Trương Vinh Phương để trở thành một phần lực lượng chống lại Dịch.

Ầm ầm rung chuyển.

Cuối cùng thì hai cánh tay huyết sắc cũng va chạm với gương mặt xám trắng trong tinh không.

Kích thước của hai cánh tay nhỏ hơn Dịch rất nhiều, thậm chí còn không đến một phần năm mươi.

Suy cho cùng, Bạch Đồng cũng quá mức to lớn.

Chỉ trong chốc lát, hai cánh tay huyết sắc thuần túy đã hoàn toàn bị nhấn chìm trong màu xám trắng vô biên vô tận.

Vô số lực mục nát xám trắng tựa như biển cả đổ ập xuống từ bên trên.

Trong mông lung, rốt cuộc lòng Trương Vinh Phương phảng phất như hiểu ra được một đạo thuộc về yêu.

Tam Hoa Tụ Đỉnh, Ngũ Khí Triều Nguyên.

Tụ hợp tất cả ý chí cảm xúc cực hạn thành sức lực mạnh nhất.

Ngay lúc này đây, dường như hắn đã hiểu rõ điều gì đó.

Hắn ngửa đầu, giang rộng hai tay, nhìn qua hướng Bạch Đồng. Một loại giác ngộ xuất phát từ bản chất của Vực Sâu trong huyết mạch tuôn trào, khiến hắn bất chợt bật cười ha hả.

“Trật tự tận cùng, hỗn độn vĩnh hằng! ! Dịch... Ngươi không giết chết được ta đâu! !”

Giọng nói chợt im bặt, tất cả đều triệt để chìm trong lực lượng mục nát, toàn bộ đều tan rã.

Dường như mười hai tinh cầu đã bị đại dương xám trắng chiếm đoạt, thoáng chốc không ngừng tan rã, vỡ nát và bị hủy diệt hoàn toàn.

*

Địa Cầu.

Trong sa mạc vô biên.

Từng đội người vừa ra khỏi thông đạo ánh sáng trắng.

Trong chớp mắt Trương Vinh Phương bị Dịch triệt để bao trùm.

Chương 1974 - Đại kết cục 

Trương Chân Hải và Thiên Nữ bỗng dưng dừng bước, như thể cùng cảm nhận được điều gì đó.

Các nàng chợt quay đầu lại nhìn thông đạo đang nhanh chóng khép lại.

Trương Chân Hải che miệng, nước mắt bất giác chậm rãi chảy xuống.

“Phu quân...”

“Hắn sẽ không chết!” Thiên Nữ nhẹ giọng nói. “Hắn sẽ không chết một cách đơn giản như vậy.”

Nhạc Đức Văn nghiêm nghị nhìn thông đạo đang đóng lại, trong mắt ánh lên một tia buồn bã và tiếc nuối vô cớ.

“Trật tự tận cùng, hỗn độn vĩnh hằng. Hắn nhất định sẽ trở về vào thời điểm trật tự kết thúc.”

Cùng là Nhập Vi, dẫu thực lực của ông ta chênh lệch rất lớn, nhưng ông ta đã sớm hiểu rõ bản chất của Trương Vinh Phương.

“Chúng ta chỉ cần yên tâm chờ đợi. Chờ hắn trở về!”

Lúc này, cuối cùng cửa truyền tống cũng hoàn toàn khép chặt, sau đó thu nhỏ lại thành một điểm sáng trắng nhỏ xíu rồi triệt để vỡ vụn và tiêu tán.

Điểm sáng còn lại kia tựa như cánh hoa bị gió thổi tung bay lên không trung rồi dần dần đi xa.

Chỉ là giờ khắc này, tất cả mọi người đều không chú ý tới, màu đỏ trong mắt của tất cả huyết duệ đang có mặt tại đây đang dần trở nên sậm hơn, phảng phất như muốn biến thành màu đen nồng đậm.

Trong từng đôi con ngươi màu đen ấy, hình bóng của một nam tử cường tráng, tóc đen dài đến eo đang chậm rãi ngưng tụ và hiện lên…

Bình Luận (0)
Comment