Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 17 - Chương 17: Quá Mức Cao Cấp.

Chương 17: Quá mức cao cấp. Chương 17: Quá mức cao cấp.

Ấy mà lạ, Bao Tiểu Tam gọi một cái, cô gái kia rảo bước nhanh hơn, tới gần ba người bọn họ, lúc này nhìn càng rõ hơn, là một em gái mặt trứng ngỗng, bước chân làm cái đuôi ngựa đong đưa như cái chổi, rất là xinh đẹp thanh lịch. Mỗi tội hơi nhỏ, không chỉ vóc dáng học sinh, bầu ngực lùm lùm kia cũng chỉ cỡ học sinh thôi.

Ở cái Bắc Kinh này có thể gặp được mỹ nữ toàn thế giới, nhưng mỹ nữ khắp thế giới cũng không khiến Cừu Địch chấn kinh như cô gái này . . Mẹ nó, vậy mà đứng cùng với Bao Tiểu Tam thật này, hình như không có vẻ gì là buồn nôn.

" Yêu nghiệt thật đấy!" Cừu Địch nhỏ giọng cảm khái:

" Cậu ghen tị với Tiểu Tam chứ gì, lần đầu làm việc tốt đã có báo đáp lớn như thế." Cảnh Bảo Lỗi trêu chọc:

" Tôi đang nói em gái kia kìa, người mà thấy cái mặt Tam Nhi lại không khẩn trương, không sợ hãi, không ghê sợ thì tôi lần đầu mới thấy." Cừu Địch ngạc nhiên lắm, quay đầu lại lần nữa đã thấy Bao Tiểu Tam và cô gái kia giữ khoảng cách an toàn, còn bắt chuyện với nhau:

" Tôi thì không ngạc nhiên, một người đi đâu cũng cụng đầu vào tường, vào lúc cùng đường, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người đồng tình và quan tâm sẽ hết sức mẫn cảm. Đôi khi vẻn vẹn chỉ là một nụ cười thiện chí, một vài đồng tiền lẻ, hoặc một bữa cơm đơn giản ... Thật đáng thương, năm xưa tôi chẳng gặp được người nhiệt tình như Tiểu Tam." Cảnh Bảo Lỗi nói câu này chẳng hề đùa, có chút cảm khái:

Vẻ mặt đó khiến Cừu Địch nhận ra, anh chàng có dáng vẻ của cô gái này cũng là người có quá khứ, song y không hỏi, dáng vẻ buồn bã này rõ ràng đó là câu chuyện không ai muốn nhìn lại.

Hai người đi trước, hai người đi sau, tạo thành một tổ hợp kỳ quái, cứ thế đi hết được chặng đường gian nan tới địa chỉ ghi trong phiếu cơm, số 18 Vạn Liễu Kiều. Có điều lại xảy ra vấn đề, tới nơi bốn người ngớ ra, nhìn đại sảnh thôi đã không dám tin vào mắt mình.

Mặt tiền không lớn, nhưng ở Bắc Kinh tấc đất tấc vàng này thì cũng đã là lớn lắm rồi, đó là tòa nhà xây theo kiểu kiến trúc giả cổ, tường gạch nâu nhạt mang tới cảm giác trang trọng mà không xa cách, cao bốn tầng. Ngoài cổng đỗ một loạt xe sang đủ loại, thi thoảng dựa vào trang phục nam nữ ra vào nhìn ra, đây chắc chắn không phải chỗ bán cơm văn phòng mười hai mươi đồng.

" Không phải trêu chúng ta đấy chứ?" Đến người vô tâm như Bao Tiểu Tam mà cũng phải chùn bước, cô gái mới quen cũng lắc đầu biểu thị không rõ:

Cảnh Bảo Lỗi tựa hồ có chút kiến thức:" Khách gia tư phòng thái, thị trường hẹp, đồ ăn tinh xảo, giá không hề thấp."

" Mày ăn rồi à?" Bao Tiểu Tam ngạc nhiên nhìn Cảnh Bảo Lỗi, thằng này đâu giống loại đi vào được chỗ cao cấp thế này:

Cảnh Bảo Lỗi quay đầu lại giơ di động lên:" Chưa ăn bao giờ, nhưng tôi tra ra, giá thấp nhất ở đây là 188 đồng."

Ra là hỏi Độ Nương, lại còn hỏi rất rõ ràng, trong đó có ảnh nội thất nhà hàng, nhìn cấp bậc, ai cũng nghĩ bị lừa rồi, chứ ai hơi đâu bỏ tiền cho đám thất tuyển như thế? Những công ty tư nhân trả đù tiền lao công còn chẳng nhiều nữa là.

Phải làm sao bây giờ? Cảnh Bảo Lỗi nhìn Bao Tiểu Tam, vì ấn tượng của hắn, tên này chẳng sợ gì, không ngờ Bao Tiểu Tam lại nhìn Cừu Địch chờ đợi. Cừu Địch cau mày nghĩ một lúc, nói không chắc lắm:" Mọi người lên tinh thần đi, tôi cảm giác, tuyển dụng bây giờ mới chính thức bắt đầu đấy ... Đi nào, nói không chừng có bữa cơm thịnh soạn."

Y đi vào trước, Bao Tiểu Tam theo ngay, Cảnh Bảo Lỗi có hơi do dự bị Bao Tiểu Tam kéo đi:" Đi nào, năm xưa bọn tao làm chuyển phát, mọi người đều nghe theo nó."

Cô gái tụt lại phía sau nắm chặt tay, ba người kia đi cả rồi, không còn cách nào, mím môi liều mình chạy theo ...

Đôi khi cuộc sống như mua vé sổ xố ấy, bất thình lình, oa trúng giải khuyến khích rồi, mừng lớn!

Từ lúc bước vào nhà hàng Khách gia này, niềm vui bất ngờ liền tới ngay.

Nhân viên sảnh vừa nhìn thấy vé ăn trong tay Cừu Địch thì vô cùng cung kính đưa tay ra:" Mời anh đi bên này, phòng bao VIP tầng hai, gian Quế Hoa."

Cừu Địch tim đập mạch dường như đã nắm bắt được điều gì đó, không tỏ ra kinh ngạc lắm. Bao Tiểu Tam đã bao giờ được đãi ngộ như thế này, đâm ra rụt rè, mắt đảo trái đảo phải, anh đây là loại ăn cơm quán bên đường, làm gì có cái số đó.

Cảnh Bảo Lỗi rùng mình chẳng biết có phải vì vừa từ nơi nóng bức vào chỗ mát lạnh không, căng thẳng như sắp bị đem bán. Cô gái đi sau chót lại càng khẩn trương hơn, khẽ giật áo Bao Tiểu Tam dò hòi, tinh thần lưu manh của Bao Tiểu Tam tức thì tăng vọt, nói nhỏ:" Trước tiên cứ ăn thật no, lát nữa chạy còn có sức."

Làm gì tới mức đó, cô gái khẽ cười.

Nhân viên sảnh dẫn bốn người đi lên cầu thang cong làm bằng gỗ bóng loáng, Cừu Địch bị người ta kéo một cái ở phía sau, Cảnh Bảo Lỗi đánh mắt với y, y ra hiệu ý bảo yên tâm.

Quả đúng là bất ngờ, không phải cơm hộp, cũng không phải buffet, mà là phòng bao VIP, thực sự rất VIP bốn mặt tường ốp gỗ, có ghế tựa, có cả bàn trà, gian vệ sinh. Phục vụ viên lần nữa hơi khom người đưa tay mời, lần này Bao Tiểu Tam hưng phấn đi đầu vừa nhìn vừa thốt lên kinh ngạc.

Cảnh Bảo Lỗi không nhịn được nữa, hỏi:" Chị này, chúng tôi chỉ ăn cơm công tác thôi, không có quy cách cao như vậy."

" Thưa anh, Công ty thương vụ Cáp Mạn đặt cơm công tác với quy cách này, họ là khách hàng quen của nhà hàng chúng tôi." Phục vụ sảnh giải thích:

Trong phòng có phục vụ viên đứng đợi sẵn, ôm thực đơn trước ngực đi tới đưa cho họ. Bao Tiểu Tam lập tức gọi ngay Gà nấu rượu, khâu nhục, cá nương, cua biển ... vừa gọi món luôn mồm vừa nói:" Chà chà, ăn miễn phí tốt thật đấy, không phải hỏi giá."

Cừu Địch đi tới cướp thực đơn của hắn không cho gọi nữa, dù sao cũng phải cẩn thận chứ, lỡ có vấn đề không đủ tiền mà trả thì chết à? Y đưa thực đơn cho Cảnh Bảo Lỗi, Cảnh Bảo Lỗi chỉ chọn qua loa vài món với một loại canh bổ dưỡng rồi trả thực đơn cho Cừu Địch, không ngờ thấy Cừu Địch thất thần, hỏi:" Sao thế?"

(*) Độ Nương là hình tượng được hoạt hình hóa của Baidu ( Bách Độ), có chuyện gì hỏi Độ Nương là câu nói quen thuộc TQ, ý chỉ tìm kiếm trên baidu.
Bình Luận (0)
Comment