Chương 28: Đặc sắc tiểu trấn.
Chương 28: Đặc sắc tiểu trấn.
Bảo bọn họ không tìm được nơi ở trọ do Cừu Địch thì oan cho y quá, nhưng mà chuyện gì thì cũng có nguyên do của nó cả.
Lại nói chuyện bốn người ăn cơm xong, căng da bụng trùng da mắt, nghĩ tới chuyện ngủ một giấc lấy sức nên thuê phòng, Cừu Địch nói không thuê được đâu, ba người kia không tin thế là hai bên đường ai nấy đi. À, nói chính xác là Cừu Địch ở lại tại chỗ không đi, ba người họ đi thuê phòng, tìm đi tìm lại không được.
Nhắc tới Cừu Địch, Cảnh Bảo Lỗi tỉnh ngộ:" Cừu Địch có vẻ rất có kinh nghiệm ở chuyện này."
" Tất nhiên là có rồi, mỗi năm tới mùa cao điểm ở Trung Quan Thôn, thằng đó lại tới tranh cướp mối giao hàng, sau khi kiếm đủ tiền rồi, tới mùa thấp điểm, thằng đó liền biến mất, đi không ít nơi, cậu ta thích đi du lịch, tiền kiếm được đều tiêu vào đó." Bao Tiểu Tam kể chuyện:
" Giao hàng cũng kiếm được nhiều tiền thế sao?" Quản Thiên Kiều thắc mắc:
" Kiếm được nhiều thật, nghề nào chẳng có những người đứng đầu, đừng thấy phí giao hàng rẻ mạt liền nghĩ họ không kiếm được là bao, vào mùa cao điểm, mỗi món hàng có trích phần trăm. Em mà tóm lấy được một trường đại học hoặc là chợ bán buôn, lương tháng cả vạn cũng có thể." Bao Tiểu Tam tiết lộ:" Mà không ai tranh cướp hàng giỏi hơn thằng đó."
Thế thì có vấn đề rồi, Quản Thiên Kiều không tin:" Vậy sao anh ấy còn thất nghiệp, sống thảm thế này?"
" Ái dà, kiếm thì kiếm được đấy, nhưng phải không coi mình là người, phải bất chấp nắng mưa, không được nghỉ ngày nào, phải biết ăn nói, còn phải dám đánh nhau. Hơn nữa một khi em kiếm tiền tới mức độ nào đó thì các đại lý tư nhân kia không dễ nói chuyện nữa đâu, họ sẽ luôn tìm cách bớt xén tiền của em."
"Cậu ta đã nhiều lần đàm phán để trở thành đại lý giao hàng cho một khu vực, có nhà đồng ý rồi, nhưng đòi cậu ta nộp 50 vạn tiền đặt cọc ... Ha ha ha, cái thằng đó thì kiếm đâu ra nhiều tiền như thế chứ, cho nên đành phải ở lại giai tầng cùng khổ như chúng ta thôi." Nói tới đó Bao Tiểu Tam ra hiệu cho hai người kia lại gần, vẻ mặt lấm lét như trộm:" Xuỵt! Đừng có cười thằng đó, anh đoán chừng trong túi cậu ta có một khoản tích góp kha khá rồi đấy."
Câu cuối này làm Cảnh Bảo Lỗi phải tròn mắt, cái nhìn với Cừu Địch cũng tăng lên gấp mấy lần, cứ nghĩ người ta cũng là dân cùng khổ ăn bữa nay lo bữa mai, té ra người ta là cùng khổ đỉnh cấp muốn ngoi lên làm chủ rồi. Người xưa có câu, ba mươi sáu nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên mà.
Cảnh Bảo Lỗi nhìn Cảnh Thiên Kiều:" Tôi thấy cậu ta hẳn là có tính toán, vừa rồi chúng ta nói nhất định tìm được, nói không chừng cậu ta cười đểu trong lòng đấy."
" Có lẽ thế, người này sao lại thế nhỉ, không có chút ý thức đoàn đội nào hết." Quản Thiên Kiều giận dỗi mắng:
Nữ nhân thật vô lý, lúc nãy Cừu Địch khuyên mấy lần rồi, Quản Thiên Kiều cứ cố chấp làm theo ý mình, giờ lại trách ngược cậu ta. Bao Tiểu Tam nghĩ thế, nhưng hắn không ngốc tới mức nói ra, giống lúc nãy kỳ thực ủng hộ Cừu Địch nhưng phải đi theo Quản Thiên Kiều.
Hoàng hôn theo cùng bước chân vội vã của ba người mà dần tối đi, cái trấn Truân Binh quái dị này lại xuất hiện chỗ không tầm thường của nó. Xa xa từ phía phim trường, không ngừng có xe đi tới, có cái đỗ lại ở ngoài trấn, có cái lái vào trong đường phố, dãy nhà khách liền trở nên náo nhiệt, cả một con phố có mấy trăm người ăn cơm hộp, tuyệt đại đa số ngồi ăn luôn dưới đất, cảnh tượng càng lúc càng tráng lệ.
Ba người đi tới đâu cũng thấy cảnh những người dáng vẻ bụi bặm mệt mỏi từ phim trường về, chắc là vừa quay phim xã hội cũ, toàn bộ y phục lam lũ, nếu không phải thấy mấy người cầm di động rất không hài hòa, có khi hoài nghi mình xuyên việt rồi.
" Tôi hiểu rồi, sản nghiệp chủ yếu ở đây là phim ảnh, nếu như cùng lúc có mấy đoàn làm phim tới, tất nhiên là sẽ lấy hết người trong trấn, cho nên thời gian ở đây đặc biệt." Cảnh Bảo Lỗi phát biểu cảm ngộ:
" Giờ mới hiểu ra à? Sao không biết sớm còn đi mua cái lều?" Bao Tiểu Tam mắng:
" Gấp gáp quá, toàn học những điểm chú ý của gián điệp, quên mất vấn đề cơ bản cuộc sống." Cảnh Bảo Lỗi tự trào:
Quản Thiên Kiều lườm hắn một cái, Cảnh Bảo Lỗi vội bịt miệng lại. Cái từ "gián điệp" bây giờ là thứ kỵ húy, bọn họ đã thống nhất là tới đây để du ngoạn. Quản Thiên Kiều đi trước, dẫn theo hai người:" Đừng tranh cãi nữa, mau nghĩ cách giải quyết vấn đề nơi ở, nơi này nhiệt độ chênh lệch như thế, đoàn làm phim chẳng biết ở tới bao giờ, chẳng lẽ chúng ta ngủ ở ngoài đường à?"
Trở lại khu phố phía tây thì đèn đường đã sáng, xe đỗ khắp nơi, người qua kẻ lại đông đúc, đủ các thứ giọng nói từ trời nam biển bắc. Bọn họ đi tới góc đường, ở trước cửa một tiệm tạp hóa nhìn thấy Cừu Địch đang ngồi bệt dưới đất trò chuyện với một đứa trẻ con, không biết đứa bé đó nói cái gì mà lấy được một điều thuốc lá ... Không ngờ đứa bé đó còn châm lửa hút luôn, điệu bộ thuần thục.
" Không phải chứ, lừa ai không lừa lại đi lừa trẻ con, nó được mấy tuổi chứ. Này! ..." Cảnh Bảo Lỗi là thanh niên có lòng chính nghĩa, vừa quát một tiếng, đứa bé kia cầm điếu thuốc chạy mất:
Quản Thiêu Kiều đi tới trách:" Anh làm cái gì thế, nó còn bé mà."
" Đừng xem thường nơi này, bọn chúng được hun đúc bới rượu thuốc từ bé xíu rồi, tôi hỏi chuyện chúng, đến thằng nhãi con mà còn biết đòi thuốc lá, không có không nói." Cừu Địch giải thích:
" Đừng lải nhải chuyện thừa thãi nữa, đêm nay ngủ làm sao?" Bao Tiểu Tam nóng ruột hỏi:
" Tao đặt rồi, rẽ vào cái ngõ kia là có, nhà dân, hai gian, mỗi gian một ngày 120 đồng, ba chúng ta ở chung, trải chiếu ra đất ngủ." Cừu Địch chỉ tay:
Hả, giải quyết nhẹ nhàng thế, Quản Thiên Kiều và Cảnh Tiểu Lỗ xấu hổ, Bao Tiểu Tam mặt dày mắng:" Mày làm bọn tao đi oan uổng không biết bao đường đất."
" Tao cũng không nghĩ ra sớm, bây giờ đang tiếc tiền cơm đây này, ở đây bao nhiêu dân cư như thế, người dân không thể nào không tham gia góp vui kiếm chút tiền ... Nếu lúc đấy chúng ta ở lại nhà hàng tranh cãi thêm, bọn họ đã không dám xẻo chúng ta dữ như thế. Cái nơi quỷ quái này, chỗ nào mở mồm ra cũng đòi tiền ... Đi nào, dẫn mọi người xem chỗ ở, tạm vậy, tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Cừu Địch không để ý tới những lời trách móc, đứng dậy rời đi, mấy người còn lại đi theo, lòng yên tâm rồi, giờ mọi người muốn ngủ một giấc đã, còn chuyện khác tính sau.