Chương 3: Điều kiện kỳ quặc.
Chương 3: Điều kiện kỳ quặc.
Ở thị trường nhân tài này người xin việc chỉ cần bỏ ba đồng ra là được tới quầy đăng ký ở đại sảnh, có thể đăng ký thông tin lý lịch của mình, sau đó có thể về nhà đợi ngày may mắn nào đó sẽ có tin nhắn gửi tới, nói anh đủ điều kiện tới công ty XXX nào đó tham gia phỏng vấn.
Còn với những đơn vị tuyển dụng bỏ ra 300 đồng có thể thuê được một cái quầy đơn giản, trực tiếp nhận hồ sơ, tự sàng lọc người mình cần, chi phí rất thấp, ai cũng có thể tuyển người. Và nếu như đơn vị tuyển dụng chịu bỏ ra 1000 đồng, sẽ có nhân viên phục vụ riêng, giúp anh tiếp cận với kho dữ liệu khổng lồ của thị trường nhân tài, giảm bớt không ít công tác.
Mỗi tuần có tới mấy chục vạn lượt người xin việc ở đây, đại bộ phận không kiếm được việc làm, mỉa mai thay lưu lượng người cực lớn đó đã sáng tạo ra không ít cương vị công tác cho thị trường nhân tài.
Hai người của công ty Cáp Mạn bỏ ra một nghìn đồng liền được nhân viên công tác của thị trường nhân tài dẫn lên tầng hai. Ở đây mỗi gian có hai người đều là phòng tuyển dụng riêng biệt, phục vụ cho đơn vị tuyển dụng. Một cô gái béo tốt ngồi sau quầy, nhìn là biết ngồi máy vi tính quá lâu, với ai cũng nở nụ cười tính nghề nghiệp một giây, sau đó nhận lấy giấy từ đồng nghiệp, nhìn lướt qua, lại rút ra một tờ, đẩy tới trước Tạ Kỷ Phong và Đường Anh:" Các vị muốn người thế nào thì đánh dấu vào đây, tôi sẽ đưa kết quả tìm kiếm cho anh chị, sau đó chúng ta lựa chọn kỹ hơn."
" OK, kho dữ liệu của các cô hẳn là rất đầy đủ." Tạ Kỳ Phong gật đầu:
Đường Anh nhận lấy bảng biểu xem qua, tuổi tác, tốt nghiệp trường, dân tộc, hôn nhân, chuyên ngành, cùng kinh nghiệm làm việc. Cô cầm lấy bút, hơi chần chừ hỏi nhỏ giám đốc Tạ:" Anh muốn xác định điều kiện thế nào?"
" Không cần rắc rối làm gì, để tôi nói cho, người tôi cần tìm đơn giản lắm."
Tạ Kỳ Phong xua tay, hắn không nói đùa, thực sự là rất đơn giản, khác xa so với những đơn vị tuyển dụng tới đây kén cá chọn canh, làm hai nhân viên công tác ngẩn ra. Hắn chỉ suy nghĩ chốc lát rồi nói:
" Tốt nghiệp trên hai năm, dưới năm năm."
" Sinh viên các trường đại học loại 985,211 loại trừ. Sinh viên các trường đại học ở Bắc Kinh, loại trừ. Sinh viên tốt nghiệp trường 1A, loại trừ. Tốt nhất là tốt nghiệp từ các cao đẳng ở thành phố loại hai, loại ba tới thủ đô xin việc."
" Có kinh nghiệm làm việc ở công ty điều tra thương vụ, loại trừ."
" Chuyên ngành liên quan tới chính trị và pháp luật, loạt trừ."
" Có kinh nghiệm làm việc trên một năm ở các công ty khác loại ... À thôi, điều kiện này không cần thiết, nếu có thể làm việc ở công ty nào trên một năm thì người ta đã chẳng ở lại nơi này ..."
Tạ Kỳ Phong tuôn ra một tràng điều kiện làm Đường An nghe mà nghe mà ngây người, hai nhân viên thị trường nhân tài trố mắt, em gái béo thao tác máy tính nhìn Tạ Kỳ Phong như nhìn người ngoài hành tinh, vẻ mặt nam đồng nghiệp quái dị cực kỳ, thiếu chút nữa thôi là trật luôn khớp hàm rồi.
" Có vấn đề gì à?" Tạ Kỳ Phong thắc mắc:
" Đương nhiên có, anh ... À ý tôi là ..." Em gái béo nhất thời không tìm ra được lời nào diễn tả cho thích hợp, khua khoắng chân tay một lúc mới diễn đạt được:" Người ta thì hay dở gì cũng tìm người chột trong đám mù, anh thì đi tìm người mù nhất trong đám thong manh, đây là loại nát nhất rồi."
" Nát ... thế sao?" Tạ Kỷ Phong không quen cách dùng từ của người trẻ tuổi:
" Chính anh đã nói rồi còn gì, không phải trường đại học thủ đô, không phải loại trường 985,211, không có kinh nghiệm làm việc, hơn nữa hai năm rồi chưa tìm việc làm ... Ôi người như thế làm sao mà sống nổi ở thủ đô chứ, dưới tình huống thông thường, loại hồ sơ như thế đưa tới đây tám trăm năm không ai nhìn đâu." Em gái béo cường điều:
" Vậy thì nếu người trụ lại được, chứng tỏ là không quá nát rồi." Tạ Kỳ Phong cười:
" Cũng vẻn vẹn là trụ lại được thôi, vẫn là nát nhất rồi." Nam đồng nghiệp nói thẳng:" Ông chủ Tạ, anh có chắc là muốn tuyển loại người này chứ? Theo kinh nghiệm của tôi thì loại này chẳng khác gì lưu manh có thêm tấm bằng."
" Khác chứ, lưu manh chắc chắn là không tới thị trường nhân tài bỏ ra ba đồng đăng ký." Tạ Kỳ Phong búng tay rất tiêu sái:" Điều kiện như thế, tôi xác định rồi."
Hai nhân viên công tác kinh ngạc nhìn nhau song vẫn làm theo yêu cầu khách hàng, kiểm tra thông tin vô cùng đơn giản, mấy điều kiện loại trừ đó khiến công việc tiến hành rất nhanh, lượng hồ sơ bị loại bỏ rất lớn. Bắc Kinh là nơi nhân tài nhan nhản, sinh viên tốt nghiệp trường đại học hàng đầu, có kinh nghiệp công tác, có các loại phần thưởng thì đầy rẫy. Nhưng chọn những người chẳng có cái gì cả thì cả kho dữ liệu khổng lồ của thị trường nhân tài thì cuối cùng chỉ chọn ra vài trăm, đại bộ phận là đăng ký hồ sơ trên hai năm, căn bản không ai hỏi tới.
" Cám ơn! Cám ơn hai vị!" Tạ Kỳ Phong cám ơn nhiệt tình:
Bỏ ra 1000 đồng mua một cái danh sách chẳng ai cần, hai nhân viên công tác cũng rất rộng rãi, còn gửi cho Tạ Kỳ Phong một bản điện tử, lưu trữ USB. Thái độ của hai người bọn họ làm người ta cảm giác thu số tiền này sẽ bị lương tâm khiển trách.
Đường Anh máy móc đi theo Tạ Kỳ Phong rời phòng tư vấn, vừa mới đóng cửa lại thì nghe giọng em gái bên trong hỏi :" Có phải là băng đảng tìm tay chân không, sao lại toàn chọn người lý lịch vùng ngoài thế?"
Nhân viên nam đáp:" Rất có khả năng, bây giờ tiền lương công nhân cao, tuyển sinh viên đại học cho tiết kiệm."
Đường Anh nghe mà câm nín, cô rảo bước đi theo Tạ Kỳ Phong. Tạ Kỳ Phong thì thỏa thuê mãn nguyện cứ như là vừa bàn xong một vụ làm ăn lớn, thuận tay đưa USB cho Đường Anh:" Cô trở về gửi tin nhắn vào di động những người này, thông báo bọn họ ngày kia tới công ty ứng tuyển."
" Vâng, gửi cho toàn bộ sao?" Đường Anh hỏi lại:
" Đương nhiên là phải gửi toàn bộ rồi, e rằng đại bộ phận chủ những số máy đó không còn ở Bắc Kinh nữa đâu, chẳng có được bao người."
" Tôi hiểu rồi, những người lý lịch kém như thế mà vẫn còn trụ được ở lại Bắc Kinh, nhất định là những người có bản lĩnh."
" Đúng, cô hiểu ý tôi rồi đấy, với những người này, chỉ cần được cho một chút cơ hội thôi, họ sẽ nắm thật chắc, đồng thời dốc toàn lực giữ chặt lấy." Tạ Kỳ Phong mỉm cười, một câu hắn chưa nói hết, những người như thế, đa phần dám làm rất nhiều chuyện mà người thường không dám làm: