Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 347 - Chương 17: Như Mộng Như Ảo Như Đùa (1)

Chương 17: Như mộng như ảo như đùa (1) Chương 17: Như mộng như ảo như đùa (1)

Bầu không khí trong phòng rất tốt, Bao Tiểu Tam hưng phấn gọi liền mấy món cực đắt xong đưa thực đơn Cừu Địch, y vẫn rất cẩn thận, chỉ thêm một hai món cho có, những người khác cũng vậy, đều rất khách khí. Đổng Thuần Khiết thì không khách khí, hỏi khách sạn có đặc sản gì thì mang ra, đến phần đồ uống, nữ gọi Hennessy, nam gọi Mao Đài, mở mồm ra là gọi nguyên thùng.

Bao Tiểu Tam lồi cả mắt, thầm nhủ, chẳng lẽ hôm nay rượu gặp tri kỷ rồi? Nguyên thùng Mao Đài à? Đây là tiết tấu uống đến chết.

Cảnh Bảo Lỗi nãy giờ mấy lần lén nhìn Đới Lan Quân vừa nghe Đổng Thuần Khiết gọi rượu mà khiếp sợ, vì làm việc ở Khách sạn Á vận hội, chi tiêu nơi này đắt đỏ thế nào hắn biết rất rõ, món ăn với rượu gọi nãy giờ, nhẩm tính thế nào cũng tốn vài vạn.

Cừu Địch thì ngầm suy tính, khi không tỏ ân cần, không trộm cũng cướp, đạo lý này đặt khắp năm châu bốn biển đều chuẩn, càng săn đón thì yêu cầu càng cao. Bữa cơm này càng tốn kém, lát nữa muốn từ chối càng khó mở miệng.

Bữa tiệc này cơ hồ bất tri bất giác diễn ra, dù Cừu Địch có nhận ra chuyện không ổn thì cũng không thể nào mở miệng. Nhất là khi nhìn Đổng Thuần Khiết ngồi đường bệ ở vị trí chủ tiệc, trò chuyện tưng bừng với Bao Tiểu Tam, Cảnh Bảo Lỗi, y dù có biết bữa tiệc này không tốt lành cũng không nỡ phá hỏng bầu không khí.

Khi Cừu Địch đang đăm chiêu thì một cánh tay, trắng tựa bạch ngọc, ngón tay thuôn dài trắng hồng, móng tay không son xuất hiện trước mắt y, không biết có phải y tưởng tượng ra không, tựa hồ còn thoảng mùi thơm nhẹ.

À, té ra là Đới Lan Quân ngồi bên cạnh y rót thêm nước, Cừu Địch cười cám ơn, đối phương cũng khẽ mỉm cười nói không có gì. Lần này Cừu Địch chắc chắn không lầm, bất giác quay đầu theo mùi thơm đó, vừa vặn chạm vào đôi mắt lấp lánh sóng nước đó, tích tắc y cảm giác như chạm phải điện, không ngờ ngại ngùng quay đầu đi.

Vừa rồi suy nghĩ quá nhiều, làm Đới Lan Quân ngồi xuống bên cạnh lúc nào mà không biết, y len lén đánh mắt sang, Đới Lan Quân đang nhỏ giọng trò chuyện với Đường Anh. So với em gái mặc sườn xám màu màu vàng này, sự quý phái của Đường Anh thua sút hẳn, từ cách ăn mặc, trang điểm, giọng nói nụ cười, hành vi cử chỉ của Đới Lan Quân đều rất tự nhiên tùy ý, như sẵn có như thế, chứ không hề cố ý như vậy.

Không phải Cừu Địch bị vẻ đẹp của Đới Lan Quân hớp hồn, ngược lại, càng thêm nghi ngờ thân phận hai người này, càng không tầm thường thì càng khiến y bất an.

Rượu đưa lên, phục vụ dùng dụng cụ mở rượu tinh xảo mở póc một cái. Đới Lan Quân chủ động rót rượu cho Đường Anh, rót rất ít, một chút mà thôi, chứng tỏ cô gái này rất hiểu rượu. Khẽ nâng ly, ngửi hương rượu, rượu đỏ, môi đỏ, tạo thành bức tranh dụ hoặc cực độ, khiến Cừu Địch không nỡ rời mắt. Ngược lại Đổng Thuần Khiết thì hảo sảng hơn nhiều, chỉ nói một câu tùy ý, tự rót cho bản thân một ly lớn.

"Nào, trước tiên tôi mời mọi người một ly, vì chúng ta không đánh không quen, được không? Sớm biết gặp gỡ các cậu vui vẻ thế này thì tôi tốn công làm cái gì chứ ... Nào nào, cạn chén!" Đổng Thuần Khiết nâng cao ly rượu:

" Chúng tôi cùng mời anh Đổng một ly." Bảo Tiểu Tam hưởng ứng nhiệt tình, chưa gì đã xưng huynh gọi đệ rồi, đánh nhau ra giao tình rồi, cuộc đời này đúng là biến bảo vô chừng:

Mọi người đều nâng ly uống cạn, Cừu Địch tuy phụ họa nhưng y không tham gia vào câu chuyện. Đới Lan Quân lấy cớ rót rượu đánh mắt với Đổng Thuần Khiết, Đổng Thuần Khiết liền nhận ra ngay anh chàng trầm mặc này, tò mò hỏi:" Sao thế Tiểu Cửu, không hợp khẩu vị à? Nãy giờ hình như tôi chưa thấy cậu cười."

" Không sao, tốt lắm." Cừu Địch cười nói:

" Ài, chắc chắn là có, viết rõ lên mặt rồi kia kìa ..." Đổng Thuần Khiết không tin:

" Thôi, đừng nhắc tới nữa." Cái miệng của Bao Tiểu Tam đôi lúc cũng rất hữu dụng, đỡ cho Cừu Địch được một lần, bực tức nói oang oang:" Xe của nó bị giữ chứ sao nữa, anh Đổng, anh không biết đâu, khó khăn lắm nó mới tích góp được tiền mua cái xe second hand, sớm tối chạy chở hàng kiếm tiền. Gần nửa năm rồi có vấn đề gì đâu, hôm nay lạ lùng, ra ngoài bị cảnh sát giao thông giữ xe, trên xe còn số hàng hóa tới hơn hai vạn, lần này lỗ lớn."

" Vi phạm gì sao?" Đồng Thuần Khiết hỏi:

Rõ ràng chuyện này hoàn toàn không phải là điều Cừu Địch nghĩ, nhưng dù sao cũng có một cái cớ, y gật đầu một cái coi như thừa nhận. Ai ngờ Bao Tiểu Tam còn chưa chịu thôi, tuôn ra một trang bất mãn:" Không vi phạm mới là lạ đó, không vi phạm thì cảnh sát giao thông thất nghiệp à? Với lại đâu phải là một mình chúng tôi vi phạm chứ, chúng tôi đâu phải không nhận phạt, nhưng mà tới tận nơi nộp tiền cũng không được ... Cảnh sát giao thông bắt nó đi học, học một cái là mất cả tuần luôn, thế thì còn làm ăn gì nữa?"

Đới Lan Quân khó khăn lắm mới hiểu kiểu tư duy trong lời của Bao Tiểu Tam, đợi y nói xong thì trầm ngâm:" Việc này không dễ xử lý đâu."

" Thì thế nên nó mới buồn." Bao Tiểu Tam thở dài đánh sượt:

" Mày bớt nói đi vài câu." Cừu Địch ngăn cản, nếu không Bao Tiểu Tam không biết điểm dừng nói ra cả chuyện không nên nói, bọn họ kinh doanh không phải thứ hợp pháp gì, mà hai người này rõ ràng là người nhà nước rồi, có thể tùy tiện nói ra được không:

" Chỉ là không dễ thôi, không phải là không được."

Đới Lan Quân hỏi ý Cừu Địch:" Hay là tôi nhờ bạn lấy xe ra cho anh."

Bình thường có mỗi Bao Tiểu Tam thích chen ngang lời người ta còn đỡ, hôm nay được cả đôi, Cừu Địch còn chưa nói thì Đổng Thuần Khiết đã nhảy vào rồi, vỗ bàn làm ầm ầm:" Xời, có cái chuyện nhỏ xíu, đáng kể gì chứ ... Nhân thể đang có hơi rượu, cậu đưa vé phạt ra đây cho tôi. Nào, nào có vé phạt không, tôi xem đơn vị nào phạt cậu, đưa cho tôi không phải ngại."

Chuyện xảy ra quá nhanh, Cừu Địch cứ thế móc túi lấy cái vé thông báo xử phạt ra, Đồng Thuần Khiết nhìn địa chỉ ghi trên đó, hắn vỗ vỗ trán đang cố nhớ ra cái gì:" À, trung đội Ôn Tuyền ... Tiểu Đới, liên hệ với ai bên đó nhỉ?

" Vương Đống, từng làm cục trương phân cục khu Triều Dương, chỗ tôi có số điện thoại của anh ấy." Đới Lan Quân rút điện thoại ra báo số:

Đổng Thuần Khiết cáo lỗi ra ngoài gọi điện thoại, giọng hắn rất có sức xuyên thấu, đứng ngoài mà mọi người vẫn nghe được kiểu nói chuyện ồn ào của hắn, không vòng vo, nói tôi có đứa cháu ở quê lên bị người ta giữ mất xe rồi, phiền anh đưa tới khách sạn Á vận hội cho tôi, hôm khác tôi tới nhà cám ơn.
Bình Luận (0)
Comment