Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 45 - Chương 45: Quên Luôn Việc Chính!

Chương 45: Quên luôn việc chính! Chương 45: Quên luôn việc chính!

Ngày đầu lạ lẫm, ngày thứ hai quen thuộc, ngày thứ ba xưng chú cháu, ba người cùng đám du thủ du thực ở trấn Truân Binh, đám rảnh việc kiếm cơm qua ngày ở phim trường, quan hệ nhanh chóng tăng nhiệt.

Tiếp xúc mới phát hiện ra, cái sản nghiệp này đúng là nuôi cả một đám người lười biếng, từ khi có cái phim trường này, người dân ở trong trấn Truân Binh không trồng trọt nữa, không chăn dê nữa, không cho trâu ăn nữa, mỗi năm vào hai mùa hạ thu nhà cho thuê trọ, mình thì tới lộ mặt ở phim trường kiếm thêm, cuộc sống thế là cũng miễn cưỡng qua được.

Cứ tính là sẽ thấy thôi, nào là người mở nhà khách, người bán đồ ăn vặt, người thì làm cơm hộp, người ở nhà khách, làm vận chuyển tiếp tế, cơ bản là đều dựa vào phim trường đó kiếm sống. Thậm chí toàn trấn phục vụ cho cái phim trường đó mà vẫn chưa đủ, nếu gặp phải mùa cao điểm như thế này, làm gì cũng kiếm ra tiền.

Diễn viên quần chúng không đủ, Hách Lai Vận mỗi ngày đứng bên cái xe van rách nát hô hào triệu tập diễn viên, giờ diễn xuất mỗi lần 50 đồng đã tăng lên tới 85 đồng rồi, ngay cả lừa nhà Nhị Quải cũng lên hình. Lão già Nhị Quải cũng biết cò kè mặc cả rồi, mỗi ngày đều nói: Bản quyền hình ảnh con lừa nhà tôi phải tăng lên.

Ba người Cừu Địch đều là người ngoài nghề, vậy mà mỗi ngày kiếm hơn 100 đồng ở phim trường, thậm chí có một ngày Cừu Địch vô tình được làm thế thân, ngã từ bức tường cao tám mét xuống đệm, kiếm một phát 500 đồng luôn. Bao Tiểu Tam thèm đỏ cả mắt, lẽo đẽo theo sau đạo diễn đòi được diễn cảnh nhảy lầu.

Bọn họ chơi quá high, thời gian trôi qua mà chẳng nhận ra, chớp mắt một cái bất tri bất giác đã được một tuần.

Lại tới giờ ăn cơm, ba chiếc xe chở đồ ăn lái tới gần phim trường, đỗ xe dưới bóng râm của tường thành, cầm bộ đoàn hô một cái, các đoàn làm phim quay xong lần lượt tới nơi căn cơm. Nhân viên của đoàn làm phim thì có người phục vụ, diễn viên quần chúng thì chẳng ai quan tâm, mỗi người một cái phiếu ăn, cứ tự động đi lấy mà ăn là được.

Cừu Địch, Cảnh Bảo Lỗi lần lượt đi lĩnh cơm hộp, kiếm chỗ chân tường sạch sẽ khuất gió ngồi xuống. Đang chuẩn bị ăn thì Cảnh Bảo Lỗi dùng khuỷu tay huých Cừu Địch chỉ y nhìn, té ra Bao Tiểu Tam đang bắt chuyện với người đưa cơm, lấy thuốc lá ra mời, người kia liền gài lên tai. Trò chuyện thân tình lắm, chẳng biết thương lượng thế nào mà trong tay Bao Tiểu Tam lại có thêm một hộp cơm, thằng đó tí ta tí tởn chạy tới khoe với hai người anh em, mở hộp cơm ra, oa, là cơm gà hẳn hoi.

" Còn là Kim Lăng thập tam sai nữa chứ, ngon hơn củ cải kho nhiều." Cừu Địch không khách khí, gắp ngay một miếng thịt, tấm tắc khen luôn mồm:

Từ sau cái sự kiện dụ dỗ Nhục Đôn diễn cảnh nóng, ba người chuyên môn tới nhà hàng lẩu Tứ Xuyên kia uống rượu. Chuyện cũ cười một tiếng liền bỏ qua, nói ra thì người nhà đó không tệ, tóm lại là cứ thấy khách lạ liền xẻo ngay không bỏ sót ai hết. Nhưng đối với khách quay trở lại thì phục vụ tốt hơn nhiều, giá cả cũng ưu đãi, chưa kể em gái Diễm Hồng vừa xinh đẹp lại khéo ăn nói, thân hình nóng bỏng lại chịu khó ăn mặc mát mẻ chiêu đãi khách no bụng nô luôn cả mắt ...

Cảnh Bảo Lỗi vừa ăn một cái liền nhớ tới chuyện Nhục Đôn, hỏi Bao Tiểu Tam:" Tam Nhi, tôi thấy giọng điệu của bà chủ là muốn tuyển con rể đấy, cậu có hứng thú không?"

" Tao không ý kiến gì hết, chỉ sợ người ta không nhìn trúng thôi." Bao Tiểu Tam hiếm khi không đùa, thật thà đáp:

Cừu Địch "oa" một tiếng, khen:" Nhìn xem, Tam Nhi cũng tự biết mình kìa."

" Thực ra tao thích Thiên Kiều, từ khi quen em ấy, tao không để nữ nhân khác vào mắt nữa." Bao Tiểu Tam bổ xung:

Cảnh Bảo Lỗ cười ha hả chỉ hắn:" Thế mà bảo là tự biết mình."

" Thì làm sao nào, không được tưởng tượng à?" Bao Tiểu Tam không vui, hắn vừa ăn vừa nhớ tới Quản Thiên Kiều, nói ba chúng ta tới đây kiếm ăn, toàn bỏ lại một mình Thiên Kiều ở trấn, nhớ tới Thiên Kiều mới sực nhớ ra một mục đích khác của chuyến đi này:" Ê, ê, bọn mày nói xem, công việc kia của chúng ta thì làm sao nhỉ?"

Công việc gì? Tất nhiên là kế hoạch thực tập của Công ty Cáp Mạn chứ còn sao nữa, thoáng cái đã một tuần rồi, ba người bỏ hộp cơm xuống ngớ người, quên bà mất rồi, suýt nữa coi mình là diễn viên thật. Nghiêm khắc mà nói, hình như là chưa làm cái gì cho người ta, chỉ chụp mỗi một đống bức ảnh chẳng được tích sự gì, ảnh chụp được giao hết cho Quản Thiên Kiều xử lý giao tiếp với công ty, thời gian còn lại không uống rượu thì tới đoàn làm phim chơi, sống rất tiêu diêu tự tại.

Bao Tiểu Tam hỏi một câu sau đó lại tự trả lời:" Thôi kệ mẹ nữa, còn trả tiền thì còn ở lại, kiếm được hai khoản cùng lúc."

" Nơi này chỉ có chừng ấy thôi, mô hình kinh doanh đơn nhất cũng chỉ có một sản nghiệp thúc đẩy một vùng, có cái gì nữa mà điều tra cơ chứ?" Cừu Địch chẳng hiểu, ở nơi này có bí mật gì mà điều tra, mọi thứ đều bày rõ ra đó rồi:

" Nói thì nói thế, sau khi về Bắc Kinh, các cậu có còn muốn tiếp tục công việc công việc này không?" Cảnh Bảo Lỗi hỏi:

Cừu Địch và Bao Tiểu Tam nhìn nhau, không ngờ cùng nói hai chữ:" Đếch chơi!"

Đúng là tội quái gì chứ, cuộc sống của ba anh em bọn họ ở nơi này quá tiêu diêu, công việc tuy đôi lúc cũng mệt thật đấy, nhưng mà đa phần thú vị lắm, lại thoải mái, chẳng áp lực gì. Ban ngày chơi tưng bừng, công việc Quản Thiên Kiều an bài đa phần là đối phó cho xong, ngay bọn họ cũng chẳng hiểu chụp ảnh xe đưa thức ăn, xe chở khách với đoàn làm phim loại hai, loại ba thì có giá trị gì.

" Việc gì mà phải vội, ở đây vừa chơi vừa kiếm tiền có tốt không, tao chẳng muốn về nữa." Bao Tiểu Tam là loại vui đâu chầu đấy, có lẽ hồi nhỏ sống phiêu bạt quen, chẳng bận tâm là ở nơi nào:

" Sai rồi!" Cảnh Bảo Lỗi có kiến thức về nghề này hơn bọn họ, nói:" Cậu hơi bị nhầm đấy, cái nghề này không phải là bát cơm lâu dài đâu, mỗi năm chỉ hai mùa hạ thu là miễn cưỡng kiếm ăn được, chứ qua cái mùa này rồi thì chỉ có uống gió tây bắc mà sống thôi. Cậu có biết mùa đông ở đây bao nhiêu độ không? Âm 20 độ đấy, Nhiệt độ đó ra đường đã dũng cảm lắm rồi, quay phim gì nữa?

" Hả, nghiêm trọng như thế à?" Bao Tiểu Tam giật nảy mình:

" Đồ ngốc, đi bao nhiêu nơi rồi mà còn không biết!" Cừu Địch mắng một câu rồi tự nhủ:" Thôi thì đi bước nào tính bước nấy, dù sao thì cứ coi như đi du lịch một chuyến để mở mang kiến thức đi, Cáp Mạn không cần chúng ta thì thôi, chơi đủ rồi kiếm công ty khác, sợ quái gì."
Bình Luận (0)
Comment