Chương 50: Bàn chuyện nghiêm túc. (2)
Chương 50: Bàn chuyện nghiêm túc. (2)
" Cao minh!" Cừu Địch lắng nghe nãy giờ đột nhiên thốt lên một câu khiến mọi người quay sang nhìn y:" Đây là câu chuyện đáng liệt vào hàng kinh điển, có thể đoán thế này, Tông Bằng Trình đã nhìn thấy thời cơ kinh doanh, nếu như để Hoa Hâm xây dựng lên khu nghỉ dưỡng kia, vậy thì người ta chiếm thế áp đảo, không còn phần của hắn nữa. Nhưng nếu khiến Hoa Hâm bị mắc kẹt ở đó, không thể không cứu, vậy thì hắn có thể tranh thủ nhảy vào các vụ làm ăn khác, có ưu thế địa lợi nhân hòa ở đương địa, ai làm gì được hắn?"
" Nói thế sự kiện ba năm trước không phải là do mâu thuẫn phát sinh xung đột mà có dự mưu rồi." Chuyện này nếu bản thân ngoài cuộc thì nghe thích lắm, nhưng người dính líu chẳng vui nổi, một thế lực có thể tổ chức người ẩu đả gây thương tích như thế, ai chả ngán, nhất là Cảnh Bảo Lỗi:" Vậy tình huống bây giờ phải giải thích thế nào cho hợp lý đây?"
" Chắc là tạm thời thỏa hiệp thôi, nhìn cái công trình dang dở kia thì biết là đầu tư lớn lắm rồi, không thể vứt bỏ ở đó. Mà phía Bằng Trình cũng không thể ăn sạch sành sanh, dù sao bọn họ còn cần hiệu ứng thúc đẩy của phim trường mà. Trừ phim trường Trác Châu ra thì đây là phim trường gần Bắc Kinh, hơn nữa lại còn có đặc sắc riêng không nơi nào bằng." Cừu Địch suy đoán:" Nên trước tiên hòa hoãn quan hệ, tìm kiếm điểm lợi ích chung, chắc vẫn còn vướng mắc nên công trình đó vẫn còn bỏ dở."
Mặc dù mới chỉ là phán đoán thôi, nhưng dựa trên kinh nghiệm thời gian qua lêu lổng kiếm ăn ở nơi này, Cảnh Bảo Lỗi thấy phán đoán này khá gần chân tướng. Hai kẻ thù, dựa vào nhau mà tồn tại, vì lợi ích mà tạm thời đình chiến cũng là chuyện hết sức bình thường.
Quản Thiên Kiều thì ánh mắt phức tạp nhìn Cừu Địch, sự phức tạp đó có lẽ chính bản thân cô không nói rõ được, toàn bộ lời cô định nói bị Cừu Địch nói hết rồi, người này sâu sắc hơn rất nhiều điều y biểu hiện thường ngày.
Vấn đề đã bày ra đó, phương pháp thì thế nào?
Cảnh Bảo Lỗi vỗ trán nghĩ ra một chuyện:" Tôi nghĩ khả năng là Cáp Mạn đã thu phí điều tra của người ta, chúng ta chẳng phải thực tập gì hết đâu, mà đang lao động giá rẻ đấy!"
" Tao đã nói từ trước rồi mà, làm đếch gì có công ty nào tử tế, sớm muộn gì cũng bị bán mà, đấy, lại bị gài rồi!" Bao Tiểu Tam tức giận, cơ mà tức giận cũng chẳng lâu, vì hắn cũng tự hiểu, không thể nào không bị lừa, hoặc từ góc độ nào đó mà nói, bị lừa mới là bình thường, không bị lừa là bất thường:
Thói đời này oái oăm như vậy đấy.
Những người khác đều chỉ trầm tư, mất một lúc Quản Thiên Kiều mới hỏi:" Cừu Địch, anh nói sao?"
" Cô là dẫn đội mà, tôi muốn nghe ý kiến của cô trước." Cừu Địch đá quả bóng lại:
" Đôi chút nằm ngoài dự liệu của tôi, nếu mọi người đều đồng ý giải tán, tôi cũng không có ý kiến gì." Quản Thiên Kiều hít sâu một hơi ra quyết đinh:
Trong phòng vẫn im lặng, chỉ có tiếng chiếc quạt máy không biết từ cái thời nào chạy ro ro, tiền đã cầm trong tay rồi, giờ phủi mông mà đi chẳng thiệt thòi gì, nhưng mọi người đều thấy có chút đáng tiếc, có chút áy náy, làm thế thí mình mới là bên không phải.
" Hay là thử xem sao đã, nếu không được thì chuồn cũng chưa muộn à." Bao Tiểu Tam ngần ngừ đề xuất ý kiến, mặc dù khả năng cao là bị bán, nhưng mà người ta cũng bán với cái giá ổn đấy chứ, bọn họ tự bán cũng đâu được giá đó:
" Tôi ..." Cảnh Bảo Lỗi cứ tới giây phút quyết định là lại không đủ quyết đoán, đẩy cho người khác:" Tôi nghe theo mọi người."
Vậy là ba người đã tỏ thái độ rồi, quả bóng lại bị đá về phía Cừu Địch, y không trả lời vội mà hỏi Quản Thiên Kiều:" Cô biết loại thông tin mà Cáp Mạn muốn có được không?"
" Hẳn là liên quan tới mảng giao thông vận tải, ẩm thực, kinh doanh của Nhà khách phim trường, bây giờ vẻn vẹn chỉ là dựa vào ảnh chụp để ước chừng tính toán bên ngoài, bọn họ muốn có được số liệu chính xác hơn." Quản Thiên Kiều cẩn thận đáp, vì câu trả lời rất có thể liên quan tới vận mệnh đội ngũ nhỏ của bọn họ:
" Làm!" Cừu Địch nắm chặt tay:" Song phải có thêm một điều kiện, nếu chúng ta làm được, thù lao tuần tiếp theo tăng gấp đôi."
" Ối mẹ ơi, mày còn ác hơn cả tao!" Bao Tiểu Tam nhảy dựng lên, nửa sợ nửa hưng phấn:
" Chuyện này có thể thương lượng được, bọn họ ở xa không với tới, tất nhiên là phải dựa vào tin tức của chúng ta." Quản Thiên Kiều cân nhắc rồi hỏi:" Anh không xét tới khả năng có nguy hiểm sao?"
" Nguy hiểm ấy à, Tam Nhi, tao hỏi mày nhé, mày đã nghèo thành thế này rồi, có ai coi mày ra cái gì không?" Cừu Địch bỗng nhiên lại hỏi Bao Tiểu Tam một câu:
Chắc chắn là không rồi, Bao Tiểu Tam lắc đầu, hắn đi tới đâu sống ở đó, đã quen chẳng hề tồn tại trong mắt người khác.
" Bảo Lỗi, tôi hỏi cậu, cậu thất bại như thế, đã bao giờ có ai coi trọng cậu chưa?" Cừu Địch lại hỏi:
Cảnh Bảo Lỗi nhún vai, giống Bao Tiểu Tam, còn phải trả lời sao, không là cái chắc, nếu không chẳng tới mức thời gian dài ở trạng thái bán thất nghiệp.
" Thế đấy, có ai đi bận tâm tới mấy người chúng ta đâu, trong mắt họ, chúng ta như hạt cát vậy, cùng lắm mắng một câu, cút xéo ... Nhưng ngược lại, chính thân phận không là gì hết này lại là ưu thế của chúng ta, chúng ta đã có thể vào được đội ngũ diễn viên quần chúng rồi, chẳng lẽ không vào được nhà khách phim trường sao?" Cừu Địch chỉ ra ưu thế không ngờ của bọn họ:
" Í, đúng rồi, chúng ta đừng để ý tới thân phận mình quá, cứ coi như anh em cùng khổ đói ăn, tìm cách vào đó làm việc thôi." Bao Tiểu Tam đan tay phải vào tay trái, làm động tác duỗi mình:
" Nếu chỉ vào đó với thân phận người làm công bình thường thì có tác dụng gì không?" Cảnh Bảo Lỗi đặt nghi vấn:
" Tác dụng nhiều chứ, nếu như có thể biết được lượng hàng hóa xuất nhập mỗi ngày của bọn họ thôi, như vậy đã có thể ăn nói với công ty rồi. Tông Bằng Trình, Kim Ngạn Quốc quanh năm không mấy khi ở trấn, còn những người khác, tôi đoán chừng bọn họ không có ý thức đề phòng thương nghiệp quá cao đâu." Quản Thiên Kiều cố gắng tìm kiếm mặt tích cực của vấn đề:
" Cứ làm thế đi, cho bọn tôi mấy ngày, bọn tôi nghĩ cách trà trộn vào bấp sau của hắn. Đi nào!" Cừu Địch nói làm là làm, không dây dưa lắng nhằng gì hết:
Bao Tiểu Tam theo sau, nhưng mà cũng biết điều kiện bản thân không có:" Này, Cừu Địch, mày có biết làm cơm đâu."
Cảnh Bảo Lỗi thật thà hơn một chút:" Đúng đấy, chúng ta chỉ biết ăn thôi."
" Không sao, cơm hộp ở nơi này chẳng ngon hơn cám lợn là bao, chỉ cần là người thì sẽ biết làm thôi, không khó khăn gì đâu." Cừu Địch tự tin tuyên bố:
Hình như đó đâu phải là vấn đề, ngay cả Quản Thiên Kiều cũng hoài nghi, có phải là Cừu Địch tự tin thái quá rồi không? Chuyển biển này khiến giữa đôi mày cô nữ sinh thêm vài phần lo âu, suy nghĩ chốc lát cũng vội vàng đuổi theo.