Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 668 - Q4 - Chương 87: Chạy Đông Chạy Tây Chẳng Đáng Nói. (5)

Q4 - Chương 87: Chạy đông chạy tây chẳng đáng nói. (5) Q4 - Chương 87: Chạy đông chạy tây chẳng đáng nói. (5)

Một buổi sáng tuyết rơi rét cóng ở Bắc Kinh, La Trương Hoan ngồi trong gian phòng 1999 xa hoa của khách sạn Thiên Đô, trước mặt là cửa kính sát trần, bên ngoài kia là thành phố ẩn hiện trong gió tuyết, khiến người ta cảm giác đang đứng trên thiên cung. Thế nhưng trên mặt La Trường Hoan mang nỗi buồn lo không cách nào cởi bỏ, khi thư ký Lang Nguyệt Tư gõ cửa đi vào, hắn yếu ớt hỏi:" Các cô làm tới đâu rồi?"

" Chúng tôi vẫn đang tuyển người." Lang Nguyệt Tư ngại ngùng nói:

" Bà chị à, tôi cầu xin chị đấy ... Đừng chậm chạp như thế chứ, mười ngày qua tôi đã phải trả cho tên đó 290 vạn rồi, y vẫn còn tiếp tục cung cấp thông tin cho tôi, tôi không giả bộ được nữa đâu. Bọn họ đã mò ra sạch mục tiêu trong phạm vi mấy trăm kilomet vuông rồi đấy ... Vậy mà cô nói với tôi là, cô vẫn đang chuẩn bị à?" La Trường Hoan nổi giận, bao nhiêu tiền mới duy trì tiếp được chứ:

" Giám đốc La, hiện giờ giám sát tài chính vô cùng nghiêm ngặt, không thông qua đám mối lái đó, tiền không tới được. Với lại đây là thành phố, khác với ngoại ô nhiều lắm, muốn giở thủ đoạn gì đó không phải chuyện dễ dàng." Lang Nguyệt Tư cũng có khó khăn của mình:

" Vậy cô nói xem, phải làm như thế nào đây? Chẳng lẽ cứ trả tiền cho y mãi à? Vốn chỉ muốn lấy một chai tương thôi, kết quả là y bán nguyên cho tôi một cái xưởng làm tương ... Tôi vẫn cứ phải cắn răng mà trả tiền cho y, dù có tiền cũng không thể đem ném đi như thế được." La Trường Hoan điên cái đầu, mọi bố trí bị đảo lộn hết rồi, vốn tưởng là mắt xích khó hoàn thành nhất, bây giờ lại thành mắt xích tiến triển nhanh nhất, nhanh tới mức đã vượt ra ngoài toàn bộ bố trí phía sau rồi:

Nào chỉ có thế thôi đâu, mất tiền đã đành, thu được cái gì chứ? La Trường Hoan ném ra một đống bức ảnh, toàn là lợn chết chất thành đống, gia cầm rụng lông chờ đầy xe, nơi chế biến thì ruồi nhặng thành đàn, hắn khóc không ra nước mắt:" Hiện thực quá tàn khốc, rất nhiều ngày rồi tôi không ăn nổi một miếng thịt nào, tôi hoài nghi cái hoàn cảnh sinh sống thế nào, làm sao mà nuôi được mấy ngàn vạn nhân khẩu như thế?"

" Anh nhìn quá phiến diện, cho nên mới thấy kinh khủng như thế, cho dù ở nước Mỹ cũng tồn tại vấn đề sử dụng thuốc vỗ béo và kháng sinh, đem so với sức tiêu thụ của một thành phố mấy nghìn vạn nhân khẩu, đó chỉ là một góc rất nhỏ mà thôi." Lang Nguyệt Tư an ủi:" Đây là khách sạn năm sao, bọn họ cùng với những siêu thị cỡ lớn có ký kết hợp đồng nhập hàng, chất lượng được đảm bảo, chắc chắn không có chuyện đi nhập loại vị có giá vài đồng ở ngoài đường về làm chế biến đâu."

" Đừng thảo luận với tôi vấn đề này, cô cũng mấy ngày rồi không ăn thịt, đừng tưởng rằng tôi không phát hiện ra." La Trường Hoan vạch trần:

Lang Nguyệt Tư nhoẻn miệng người:" Tôi vốn là người theo chủ nghĩa ăn chay mà."

" Chủ nghĩa ăn chay gì thứ, có mà là ăn thịt không nhả xương ấy." La Trường Hoan bắt bẻ một câu, quan hệ hai người bọn họ tựa hồ không đơn giản là ông chủ và người làm, Lang Nguyệt Tư không câu nệ trước mặt hắn, mà La Trường Hoan cũng không lên mặt với cô. Hắn bực bội kéo laptop tới, chỉ thông tin trên đó:" Chúng ta thảo luận cái gì hữu dụng một chút được không? Hồ sơ của tên này sao đơn giản như thế chứ, cô xem, không thể nào ... Y còn ưu tú hơn cả gián điệp thương nghiệp cao cấp như cô có vô lý không? Chuyện mà cô nói là rất khó làm, y làm một cách dễ dàng nhanh chóng, chuyện cô bảo là không thể làm được, y cũng hoàn thành một cách thuận lợi. Ý tôi muốn nói là, hình như tôi đâu cần phải thuê cô nữa nhỉ?"

" Chúng tôi ở tầng cấp khác nhau, đám trộm gà bắt chó không thể đem so sánh với giang dương đại đạo được." Lang Nguyệt Tư biện giải có phẫn miễn cưỡng, đối phương thể hiện càng ưu tú khiến địa vị của cô càng lúc càng không đáng nói nữa:" Tôi làm việc dựa theo yêu cầu của anh một cách nghiêm khắc, có tiến độ nghiêm ngặt ... Hơn nữa tôi thấy rằng, y làm việc quá nhanh thực sự không phải là chuyện tốt, anh cũng trả tiền cho y quá nhanh, khiến người ta thèm đỏ mắt rồi."

" Nhưng không làm vậy thì phải làm sao? Y nói rồi, nếu không còn việc gì để làm nữa thì y sẽ giải tán đội ngũ, tôi phải làm thế nào? Nếu tôi bỏ y vài ngày, sau đó lại phải gọi tới y, chắc chắn sẽ đẩy giá lên cao." La Trường Hoan nói tới đó liền tỉnh ngộ, kinh ngạc hết sức:" Í, hay là cái tên đó đã nhìn ra điều gì đó rồi, hình như thời gian qua tôi luôn bị dắt mũi đi thì phải."

" Anh quá lo rồi, kế hoạch chỉ nằm trong đầu anh, làm sao y có thể nhìn ra được chứ? Nhưng phải thừa nhận rằng chúng ta đã đánh giá thấp năng lực của đám địa đầu xà này rồi. Vừa rồi tôi nghĩ, hay là đem một vài hành động trong thành phố giao cho bọn họ?" Lang Nguyệt Tư cẩn thận đề nghị:

Đề nghị này khiến La Trường Hoan suy nghĩ rất lâu, muốn gật đầu, có điều cuối cùng hắn vẫn lắc đầu:" Tạm thời chưa được, liên quan quá lớn, có chút sai sót nào là chết người như chơi ... Nhưng tôi lại không có lý do để khiến chuyện này dừng lại, đợi tới khi chúng ta chuẩn bị xong khởi động lại, như thế thì quá lộ liễu, bằng vào sự tinh minh của đối phương sẽ nhìn ra vấn đề, cô có kế sách nào hay không?"

" Tôi thấy vẫn có thể thử một chút xem sao, nếu chúng ta ra tay, chuyện sẽ vô cùng ầm ĩ, huống hồi chúng ta chắc chắn là sẽ đi trước khi ra tay, anh thấy, cho dù bọn họ có biết thì cũng làm gì được cơ chứ? Chẳng lẽ cái đám chỉ biết trộm gà bắt chó đổi tiền mặt ấy lại còn nhìn thấu được thao tác tài chính của anh hay sao?" Lang Nguyệt Tư đặt vấn đề, cuộc chơi của bọn họ ở tầng cấp rất cao, cô cơ bản không lo lắng:

Có vẻ là đúng thật, có tính khả thi nhất định đấy, La Trường Hoan nghiêng đầu tò mò hỏi:" Cô chắc chứ? Tôi cần tranh thủ 20 ngày để chuẩn bị, như thế đã là nhanh nhất rồi, không thể phát sinh quá sớm, nếu không chúng ta sẽ chỉ làm cho người ta hưởng mà thôi."

" Tôi chuẩn bị làm thế này, cho bọn họ một công việc độ khó thật cao, giá thật thấp, ít nhất sẽ không để bọn họ thành công một cách dễ dàng ... Đợi tới thời khắc quan trọng, nâng giá lên sẽ có tác dụng kích thích ..." Lang Nguyệt Tư sợ La Trường Hoan không hiểu liền ghé tai hắn thì thầm một hồi:

La Trường Hoan vừa nghe vừa gật đầu, cười hết sức vui vẻ.
Bình Luận (0)
Comment