Thương Ly

Chương 7

Dưới bầu trời xanh ngắt, hoa dại đủ màu nơi bãi cỏ khiến Mỹ Ly nhìn hoa cả mắt, nàng ngồi xuống, dùng ngón tay nhẹ nhàng mân mê cánh hoa xanh nhạt mỏng manh. Nếu là thuở trước, nhất định nàng sẽ hái ngay không chần chừ, giờ thì nàng không nỡ.

Mấy bóng trắng chạy vụt tới khiến nàng giật bắn mình, định thần nhìn kỹ thì ra một chú thỏ mẹ dẫn theo bầy thỏ con đang bị tiếng trống tiếng kèn dồn đuổi hoảng loạn, bọn chúng núp vào lùm cây thấp, tuy nhiên lớp lông trắng muốt vẫn lấp ló. Có lẽ bọn chúng quá mệt, mà có lẽ chúng cảm thấy đã an toàn, nên cứ lủi mình nơi đó không chịu chạy nữa.

Tiếng vó ngựa dồn dập vẳng tới, Mỹ Ly kinh hãi, thậm chí còn nghe tiếng mũi tên rút ra khỏi ống. Bầy thỏ cũng cảm nhận được nguy hiểm, lập tức chạy tản ra bốn phía. Một con thỏ non bị cành cây ngăn lại, thỏ mẹ chạy được mấy bước rồi bất ngờ dừng phắt, quay trở lại luẩn quẩn bên con, tựa hồ muốn giúp nó thoát hiểm.

Mỹ Ly cay cay sống mũi, nước mắt ròng ròng tuôn rơi. Lúc khổ sở không nói nên lời, nàng mong mỏi biết bao có người đứng ra che chắn hộ, mong mỏi biết bao cha mẹ mình còn sống.

Chắc là do nàng đã loạn trí, hoặc là do hành động của thỏ mẹ khuấy động khao khát mãnh liệt nhất nơi đáy lòng nàng, Mỹ Ly bất chấp nguy hiểm xông tới gỡ thỏ con thoát khỏi dây leo.

“Muốn chết sao?” Tiếng quát chói tai cùng tiếng tên bay vùn vụt cùng lúc ập tới.

Mỹ Ly chỉ cảm thấy cánh tay đau nhói, nhưng hai bóng trắng một lớn một nhỏ kia đã nhanh chóng biến vào lùm cây, nàng thở phào. Cũng may mũi tên bắn chệch, lông đuôi quẹt qua cánh tay nàng, đau một chút là hết.

Tĩnh Hiên giận dữ nhảy xuống ngựa, tay nắm chặt cung. Nàng chẳng hề thay đổi chút nào! Cứ nghĩ cách bày trò khiến y quan tâm, nghĩ cách bày trò mong y chú ý, mỗi một khổ nhục kế mà dùng đi dùng lại mãi.

“Vô ích thôi!” Y cười lạnh nhìn xuống Mỹ Ly đang cúi đầu quỳ dưới đất. “Dẫu cố ý để ta bắn bị thương đến tàn tật cũng vô ích, ta chẳng thèm áy náy, là ngươi tự tìm cái chết mà thôi!” Nàng có biết hay không, nếu không phải vào thời khắc cuối y cố gắng bắn chệch, cánh tay nàng sẽ thành tàn phế.

Mỹ Ly cúi đầu, cơn chóng mặt gây ra do vết thương đã dần dần giảm bớt, từng câu từng chữ y nói nàng đều nghe rõ ràng, y nói hoàn toàn đúng, nàng biết là thế.

Nàng gật đầu, lễ phép tỏ ý là mình đã hiểu lời trách mắng của y, quả thật là nàng quá bất cẩn rồi. Ngày xưa nàng hay dùng khổ nhục kế với y, bây giờ giải thích cũng vô ích, cứ mặc y nghĩ vậy đi. Ngày xưa y thường hậm hực hỏi nàng có biết mình là ai hay không, giờ thì nàng đã biết.

Tĩnh Hiên quan sát phản ứng của nàng: “Có bị thương không?” Y hờ hững hỏi, dù gì lực bắn của mũi tên cũng không phải là nhẹ.

Nàng không ngẩng lên, chỉ hơi lắc đầu đáp trả. Nhìn khuôn mặt tái nhợt dưới mái tóc đen nhánh, Tĩnh Hiên hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ đi. Nhất định là chẳng sao cả, vì hồi trước nàng sợ đau lắm, xước sát đôi chút cũng kêu trời trách đất rồi.

“Tĩnh Hiên ca, Tĩnh Hiên ca!” Một thiếu niên vẻ mặt lo lắng phi ngựa như bay tới.

Tĩnh Hiên lạnh lùng nhảy lên lưng ngựa: “Có án mạng à? Ồn ào quá thể!”

“Huynh mau đi xem, Tố Doanh ngã ngựa, đang khóc rầm rĩ tìm huynh kìa!”

Tĩnh Hiên kẹp hai chân vào bụng ngựa, xoay đầu ngựa một cách bực mình, “Chẳng có ai đỡ lo cả!” Y giơ cung quất mạnh vào lưng ngựa, nhanh chóng cùng thiếu niên phóng đi.

Mỹ Ly nhìn những đóa hoa tan nát bị vó ngựa xéo lên, lòng se sắt nuối tiếc.

Bốn bề chẳng có ai. Nàng khẽ khàng kéo tay áo xem chỗ bị đuôi tên quệt trúng, tuy bầm tím nhưng không rách da, huyết tụ thành một dải đỏ sậm. Nàng loạng choạng đứng dậy, chẳng sao, chỉ cần châm cho máu chảy ra là ổn rồi.

Quay lại nơi cắm trại, nàng hỏi thái giám lán dành riêng cho mình. Vì nằm kế khu trướng của lão tổ tông, chỗ nghỉ của nàng rất đẹp và tiện nghi, chỉ có điều là cũng nằm cạnh lán Tố Doanh. Bên ngoài căn lán giống của nàng có buộc mấy con ngựa, màn cửa đang vén lên, bên trong vẳng ra tiếng khóc thút thít của cô nàng cùng tiếng an ủi nhẹ nhàng của đàn ông. Tuy không nghe rõ là họ nói gì, nhưng giọng nói ấy… Mỹ Ly cắn môi, nàng biết rõ mình là ai, nàng cũng đã từng giở chiêu trò giống Tố Doanh, cố ý phóng đại vết thương, chẳng qua là muốn y nhỏ nhẹ an ủi mà thôi. Nàng bất giác dừng bước, lắng nghe cái giọng nửa dỗ dành nửa khuyên nhủ ấy. Hóa ra cũng chỉ đến thế! Nghe giọng y nói, đau vẫn hoàn đau, chẳng xoa dịu được vết thương như nàng hằng tưởng bở.

Vĩnh Hách dẫn thái y ra khỏi lều vải, mồ hôi ướt trán, gã giơ tay quệt qua. Tố Doanh cô nương thật giỏi hành hạ người khác. Mai này Tĩnh Hiên ca cưới nàng ta thì tha hồ chịu khổ, đầu gối bị trầy chút xíu mà nước mắt tuôn đến lưng vò. Khiến lão tổ tông sợ hãi bảo hắn phải tìm thái y.

Tình cờ đảo mắt, Vĩnh Hách nhìn thấy Mỹ Ly đứng xéo cửa lều, sắc mặt tái xanh. Thấy gã ngó lại, nàng mỉm cười chào, làn môi bợt bạt!

“Cách cách không sao chứ?” Gã bước đến nhìn kỹ, sắc mặt nàng tệ quá. “Thái y ở đây này, tiện thể khám cho cách cách luôn nhé!”

Tiện thể? Nàng mỉm cười lắc đầu. “Không cần phiền phức vậy, ta không sao cả.” Nàng xoay người vén rèm, vết thương sau tai đỏ tấy dập vào mắt người ta.

“Chờ đã!” Vĩnh Hách gọi giật, nhưng Mỹ Ly không buồn ngoái đầu, cứ thế đi thẳng vào trong lán.

“Sao vậy?” Tĩnh Hiên bước ra khỏi lán Tố Doanh, thấy Vĩnh Hách cau mày, tay vẫn chưa hạ xuống.

“Mỹ Ly cách cách bị thương, đệ định nhờ thái y khám xem.” Mà chẳng hiểu vì sao nàng từ chối.

“Bị thương?” Tĩnh Hiên cau mày, do trúng tên phải không? Y gật đầu ra hiệu cho thái y, “Vào xem nào.”

Thái y khom người tuân mệnh, đứng trước làn Mỹ Ly cao giọng gọi vào: “Mỹ Ly cách cách, cho bỉ chức vào săn sóc vết thương.”

Mỹ Ly đang thắp nến đốt nóng ngân trâm. Chỉ cần châm cho máu chảy là ổn rồi, việc gì phải làm rầy rà để người ta cười nàng chuyện bé xé ra to chứ. “Không cần đâu, xin hãy về đi!” Nàng xăn tay áo lên, vết máu tụ nằm ngay dưới vết phỏng, càng tăng thêm vẻ xấu xí.

Màn cửa đột ngột bị vẹt ra, nàng giật mình run tay, cây trâm sượt dài, khối máu tụ lập tức nứt vỡ, máu tuôn dầm dề làm bẩn cả váy áo. Nàng vội vã kéo tay áo xuống, lớp vải dính vào vết thương đau rát.

Tĩnh Hiên và Vĩnh Hách đã cùng thái y tiến vào. Tĩnh Hiên bước vào đầu tiên, đương nhiên nhìn rõ động tác của nàng. Y không mở miệng ngay, bởi vì lần này nàng đóng trò chân thật quá, y quả thật không hiểu nổi ý đồ của nàng nữa. Máu đã thấm ra ngoài lớp tơ tằm, dẫu là khổ nhục kế thì cái giá phải trả kể ra cũng đắt đấy!

“Xem thử xem!” Không dời mắt khỏi khuôn mặt tái nhợt của nàng, y đanh giọng ra lệnh cho thái y.

Thái y khom người đeo hòm thuốc đi đến, nhất thời không biết phải xem bệnh ở đâu.

“Sau tai, dây cung quệt bị thương ở sau tai.” Vĩnh Hách sốt sắng chỉ dẫn.

“Không phải! Tay trái!” Tĩnh Hiên mím môi.

“Tay trái?” Vĩnh Hách lộ vẻ ngạc nhiên.

Thái y do dự một lát rồi cầm lấy tay trái Mỹ Ly, nhìn thấy vết máu thì hít sâu một hơi, hết sức cẩn thận vén tay áo của nàng lên.

Mỹ Ly rụt tay lại, không phải vì đau, mà vì vết sẹo. Nàng thật không muốn cho bất cứ ai trông thấy dấu ấn ghê người đó. Thái y tưởng nàng xấu hổ, bối rối nhìn về phía Tĩnh Hiên đợi lệnh.

“Cứ xem đi!” Y hạ lệnh ngắn gọn.

Mỹ Ly cắn môi, y chán ghét nàng, không ưa nàng từ khi nàng chưa có vết sẹo kia, giữ kẽ nữa làm gì? Bèn hé miệng cười với thái y rồi nhẹ nhàng gật đầu. Lúc thái y vén tay áo nàng lên, những người có mặt đều không khỏi hít một hơi sâu. Phía trên vết thương máu chảy đầm đìa, bắp tay vốn trắng trong như ngọc có thêm một vết sẹo to bằng miệng chén trà, da thịt biến dạng, gân xanh gần như lộ hẳn ra ngoài, bên trong vết thương còn có những đốm nhỏ màu đen. Mỹ Ly rùng mình, dù gì đây cũng là vết thương xấu xí mà nàng không muốn phơi bày ra trước mặt mọi người, nhưng rồi nàng thản nhiên cụp mắt xuống, xấu xí sao? Thật ra đẹp hay xấu thì có ảnh hưởng gì đến nàng chứ!

Thái y rửa sạch miệng vết thương rồi cẩn thận băng lại cho nàng, “Cách cách, vết sẹo này là do bị bỏng phải không?”

“Ừ”, Mỹ Ly đáp tỉnh như không.

“Ai ở thái y viện chữa cho người vậy?” Thái y càu nhàu, “Bụi gỗ cũng không rửa sạch nữa! Một cô nương còn trẻ thế này…” Cảm thấy mình đã lỡ lời, lão ngậm miệng không nói nữa.

Mỹ Ly tủm tỉm cười: “Tự ta bao lấy vết thương, không phải lỗi người khác.”

Thái y băng xong vết thương còn cẩn thận kéo tay áo nàng lại ngay ngắn. Nàng đứng dậy theo lão, nhún mình tạ ơn Tĩnh Hiên và Vĩnh Hách: “Xin cảm ơn hai vị!”

Tĩnh Hiên lãnh đạm nhìn nàng, không mở miệng.

Vĩnh Hách ngượng nghịu, miễn cưỡng cười khỏa lấp: “Nhân tiện ấy mà, nhân tiện…”

Mỹ Ly lấy một lượng bạc trong bao ra, lễ độ đưa cho lão thái y. Nàng đã quá hiểu luật lệ rồi, trong lãnh cung, nếu không thưởng tiền cho thái y đến khám và cho người hầu dẫn thái y vào, lần sau bệnh thì muốn mời đến thì khó khăn gấp bội, thậm chí còn bị khinh thường lờ đi nữa. Vì đây là lệ thường, lão thái y cũng chẳng từ chối, cảm ơn một tiếng rồi thản nhiên nhận lấy, sau đó lui ra ngoài.

Tĩnh Hiên và Vĩnh Hách vẫn đứng yên trong lều, Mỹ Ly ngạc nhiên nhìn họ, rồi chỉ mỉm cười. Vĩnh Hách hiểu ngay ý của nàng: “Vậy bọn ta cáo từ thôi, cách cách nghỉ ngơi cho khỏe!” Gã vừa định vén rèm thì Tĩnh Hiên đã nhanh chân bước thẳng ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment