Thượng Nam Lạc Bắc

Chương 12

"Uhm". Trương Thức vẫn mơ mơ màng màng, đôi tay bám lên cánh tay của Phó Thành trượt lên cao, trong miệng rêи ɾỉ không rõ âm điệu.

Hành động trèo lên cánh tay này không có trong kịch bản. Đôi khi Bắc Cố thích phát huy tại chỗ, rất nhiều diễn viên theo không kịp kịch bản của cậu, những đạo diễn cá biệt sẽ thấy điều này rất tốt. Nhưng cũng bởi vì các diễn viên khác không theo kịp, một số đạo diễn không thèm để ý điều này, cho nên cậu không ít lần bị đạo diễn phê bình.

Nhưng kỳ thật có một điều mà tự bản thân Bắc Cố cũng không nhận ra, rất nhiều lần đều là lúc cảm giác mình bế tắc mới có thể không tự giác phát huy một chút.

Ví dụ như hiện tại.

Thời Nam thật sự là cách cậu quá gần, mà cậu đang nhắm mắt, cái gì cũng không nhìn thấy.

Thời Nam vô cùng tự nhiên chụp lấy đôi tay không an phận kia, ngón tay hai người vừa chạm nhau liền tách ra, bốn máy quay hoàn mỹ quay đặc tả được cảnh này. Thời Nam hơi hơi nghiêng đầu, còn vươn một cái tay khác đỡ đỡ lên, ngón tay lạnh khẽ hất tóc mái cậu lên, lộ ra cái trán trơn bóng.

Một động tác nhỏ của Bắc Cố đã được Thời Nam phối hợp vô cùng tròn vẹn mà lại còn vô cùng xinh đẹp. Cách màn hình, đạo diễn Quý cảm nhận được ôn nhu lưu luyến giữa hai người.

"Em có gì muốn nói với anh sao?". Phó Thành nhẹ giọng hỏi.

Tửu lượng Trương Thức đúng là kém, Phó Thành vừa hỏi xong, cậu nghe được liền ngồi thẳng lên, nhướng mi nhìn người đàn ông kia.

"Cắt!". Đạo diễn Quý lấy cái loa trong tay phó đạo diễn An, tuyên bố cảnh quay này kết thúc.

Bắc Cố đứng dậy rời khỏi người Thời Nam, vấn vương trong mũi đều là mùi cam quýt, bồ đề và một hương thơm lành lạnh không rõ. Cách một tầng áo sơ mi trên người Thời Nam, loại hương vị này làm cảm giác cơ thể được hong nóng như lên men, làm cậu thật sự có chút chếch choáng như say rượu.

Phó đạo diễn An đi tới, vỗ vỗ Thời Nam, lại vỗ vỗ Bắc Cố.

"Tiểu tử, diễn say rượu rất giống, cả tai và đỏ đều đỏ lên!"

Cũng không biết câu này chọc đến sợi dây thần kinh nào của nhân viên công tác, mọi người đều nở nụ cười, Bắc Cố đến chỗ Hồng tỷ dặm lại trang điểm, khóe miệng chị ta còn hơi nhếch lên.

"Hắc hắc, Hồng tỷ, mọi người đang cười cái gì vậy?". Bắc Cố ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Cười một lát chị trang điểm xấu cho cậu bây giờ, ngoại trừ mặt cậu, hiện tại giống như là con tôm rồi kìa". Hồng tỷ quơ cọ trong tay, trên cổ Bắc Cố thêm mốt chút phấn hồng.

"Không thể nào...."

Bắc Cố lắc lắc đầu, cũng không biết muốn nhìn gì.

"Rồi". Một cái kính trang điểm đưa tới trước mặt.

Bắc Cố lúc này mới nhìn vào, cổ và lỗ tai đỏ đến mức trong suốt, hiện tại lại nghe nhân viên nói chuyện phiếm, mơ hồ mấy từ "Thẹn thùng", "Thật đáng yêu", "Em trai nhỏ" không dứt bên tai......

Xong rồi xong rồi, mới quay có vài cảnh, hình tượng tiêu sái phong lưu của mình không giữ nổi nữa. Bắc Cố nhìn cái ria mép trên mặt mình mà cảm thấy bi ai.

Trang điểm lại xong, đạo diễn Quý bên kia đang nói chuyện phiếm với Thời Nam, Bắc Cố phát hiện Nhạc Đại cũng đã tới, đang mặc áo sơ mi và váy ca rô, dáng vẻ như học sinh đứng chung một chỗ với đội biên kịch. Bọn họ không biết đang trò chuyện gì, biên kịch Chương giơ một xấp giấy thật dày lên, Nhạc Đại cũng cầm một cây bút viết viết vẽ vẽ.

Thời Nam đứng ở đó, Bắc Cố cũng chỉ từ xa như vậy nhìn anh, chóp mũi tựa như có một sợi mùi hương lành lạnh như có như không quanh quẩn.

Một lát sau, Thời Nam ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen sâu không thấy đáy nhìn về phía này. Lúc này, anh đã cởi cặp kính không độ kia đi, bớt đi cảm giác phong độ trí thức và tinh anh, thoạt nhìn lại cực kỳ ôn nhu, cũng trẻ hơn rất nhiều.

Bắc Cố bị phát hiện ra nhìn lén cũng không xấu hổ, hào phóng mà nhe răng cười một cái tiêu chuẩn lộ tám cái răng. Tay huơ huơ như một con mèo chiêu tài.

Cách cư xử ở đoàn phim chính là "tự làm quen", đương nhiên muốn tự làm quen cũng phải nhìn người, chỉ quen thuộc đối với người thuận mắt. Cái tên cả ngày náo nhiệt này ngày thường tùy tiện hi hi ha ha lại có nhân duyên rất tốt, nhưng có thể làm cho cậu thật sự kết bạn cũng không nhiều lắm ----- Nhóm "Gấu bắc cực nhỏ" cũng là một trong số những người này.

Nói trắng ra, về đối nhân xử thế, Bắc Cố là kiểu người chỉ đi bước đầu tiên liền đứng nguyên ở đó, chờ anh tự đi tới, hoặc là dứt khoát bỏ đi.

Giờ phút này, bởi vì Bắc Cố diễn xuất không tệ (Không có bị đạo diễn Quý rống), bản thân đáng yêu, hơn nữa có thêm nước trái cây của av Buff thêm vào, lúc đi ngang qua Bắc Cố, trên mặt các tiểu trợ lý hoặc kịch vụ đã bắt đầu mang theo ý cười tự nhiên.

Một lát sau, hình như bên kia đã đạt được nhận thức chung gì đó, đạo diễn Quý gọi Bắc Cố qua.

"Tiểu Bắc, biên kịch bên kia vừa mới thương lượng xong, ở đây, còn ở đây sẽ sửa đổi một chút, thêm vài chi tiết trong nguyên tác". Đạo diễn Quý cầm một cây bút ký tên, cầm kịch bản đã không còn chỗ trống lật lật vài tờ, "xoẹt xoẹt" đánh dấu mấy cái.

Bắc Cố nhận kịch bản, phát hiện những chỗ đạo diễn Quý đánh dấu đều là những cảnh tình cảm.

"Nhạc Đại vừa mới đến phim trường xem hai người, chúng tôi đã thương lượng một chút, cảm thấy các cậu hoàn toàn có thể diễn được vài đoạn này. Lúc trước, bọn tôi là suy xét ngay lúc đầu để việc quay phim không quá khó. Nhưng hiện tại xem ra, hai người hoàn toàn không thành vấn đề nha!"

Tâm tình đạo diễn Quý rất tốt, từ trong túi lấy ra một hộp thuốc, ngậm trong miệng, khó có lúc chịu giải thích thêm hai câu. Vừa muốn lấy bật lửa ra, phát hiện Thời Nam bên cạnh, sờ sờ chóp mũi lại lấy điếu thuốc xuống, vắt lên tai.

Bắc Cố đoán đạo diễn Quý sợ mình lần đầu đóng vai nhân vật đồng tính, khả năng sẽ không thích ứng được. Hay là do cậu tự mình đa tình.... là do Thời Nam nói. Bắc Cố run run tay, trong lòng âm thầm cảnh báo mình rằng không quan trọng là ai nói, quan trọng là cụ thể cần phải đóng thêm cái gì.

Vẻ mặt Nhạc Đại bình tĩnh, từ túi chéo Oxford lấy một xấp giấy in, được đóng thành sách, còn cẩn thận thêm một bìa plastic trên mặt. Mỗi người một quyển, giữa mỗi quyển đều có dán mấy tờ giấy đánh dấu, có vẻ đã được chuẩn bị rất tốt.

Bắc Cố đột nhiên cảm thấy cái câu gì mà "vừa mới quyết định" trước kia đều là đã được chủ mưu từ lâu.

Nể mặt Thời Nam, đạo diễn Quý, biên kịch Chương vẻ mặt như bình thường, cậu cũng liền cười nhận lấy. Mở ra thì, ok fine.... Các cảnh hôn và tán tỉnh trong nguyên tác đều được bỏ vào.

Vẻ mặt Bắc Cố mờ mịt ngẩng đầu.

Thần sắc Thời Nam nhàn nhạt, lật lật kịch bản trong tay, cũng không có biểu tình đặc biệt gì, cũng không nhìn ra cảm xúc gì.

Đây mới là thái độ chuyên nghiệp! --- trong lòng Bắc Cố âm thầm giục chính mình nên học tập Thời Nam.

Đạo diễn Quý và phó đạo diễn An phối hợp với nhà sản xuất nhanh chóng phát kịch bản đã được sửa mới xong phát xuống. Cuối cùng thì Nhạc Đại vẫn đưa quyển nguyên tác, chẳng qua có thêm vài tờ đánh dấu bên trong. Bắc Cố nhìn đoạn nguyên tác trong tay, ở quán bar, Phó Thành chủ động hôn Trương Thức, giấy trắng mực đen, được đóng khung đỏ đậm. Cảm giác yết hầu có chút thắt lại.

"Đạo diễn quý, cảnh mới thêm vào quay hôm nay hay là ngày mai?"

Đạo diễn Quý cũng không quay đầu lại nói: "Kịch bản còn chưa đưa ra, tôi cũng không làm khó các cậu ngày đầu tiên đã thân thiết, trước đợi kịch bản đã, mai buổi chiều lại quay bổ sung. Một lát thừa dịp còn nhiệt quay 5 phân cảnh còn lại đi. Vậy thì hai cậu sáng mai không cần dậy sớm, sáng mai diễn cho xong cảnh trong bar của lão Ngô".

"Vâng, cảm ơn đạo diễn Quý".

.......

Bắc Cố cảm giác mình hiện tại có chút phân liệt, một nửa là lý trí bảo mình phải dùng một tư thế cực kỳ chuyên nghiệp mà nghiền ngẫm cảnh hôn diễn ngày mai, một nửa kia lại khiếp sợ vì hôm sau phải diễn cảnh hôn với nam thần của mình.

Cậu bảy vựng tám tố (thất thần lạc phách) cầm kịch bản trở về ghế gấp của mình, lật quyển nguyên tác và kịch bản đủ màu sắc trong tay của mình.

Giống như trước khi nhập tâm, nhớ lại kiếp sống mình đóng vai nam ba, bốn, năm, không có cảnh thân mật nào, thậm chí còn không diễn cảnh tình cảm. Chỉ có duy nhất một vai nam ba trong phim thần tượng vườn trường, giống như cùng với nữ ba ôm một cái tượng trưng vào buổi đoàn tụ gia đình, cho thấy rằng hai người họ đã ở bên nhau.

Này có nghĩa là quanh năm cậu diễn đủ loại vai phụ, thông qua biểu tình rất nhỏ trên khuôn mặt và động tác biểu hiện tâm lý nhân vật, dùng vài giây trên màn ảnh để bắt lấy ánh mắt cuả người xem, nhưng rất ít kinh nghiệm khi đóng những đoạn dài tình cảm súng thật đạn thật.

Nghĩ lại cảnh vừa quay, Thời Nam tới gần một chút, cả người cậu liền có cảm giác không ổn, trên người đỏ đến giống như con tôm luộc, lo lắng rằng ngày mai đạo diễn Quý có thể NG đến mức đập loa vào đầu mình hay không. Bắc Cố "ngây thơ" thay đổi dáng ngồi trên ghế gấp của mình, lấy kịch bản úp lên mặt. Cậu thật sự không thể thừa nhận rằng lúc này cậu vậy mà có chút lo lắng.

Thôi được rồi…. Làm một diễn viên (tự yêu cầu) có tính chuyên nghiệp cao, không ăn thịt heo nhưng ở phim trường mỗi ngày đều thấy heo chạy, nên xem thì cũng đã xem. Trước kia mỗi ngày đều hâm mộ anh ấy có thể đóng những cảnh tình cảm phức tạp một cách thoải mái như vậy, bây giờ cơ hội đã tới… Huống chi, lùi một bước mà nói, ngày mai là Phó Thành hôn Trương Thức, dù sao cũng không phải là cậu chủ động. Bắc Cố đầu óc xoay chuyển mười tám vòng, dần dần dâng lên một lòng tin rằng ngày mai cậu sẽ cống hiến hết mình cho nghệ thuật.

Trầm mặc một chút, Bắc Cố thu hồi tưởng tượng không nên có, phó đạo diễn An bên kia đã bắt đầu gọi.

Nhưng không biết có phải bởi vì vừa mới não bổ quá không, "cảnh hôn" giống như ngũ hành sơn của phật tổ Như Lai đang đè nặng lên trái tim nhảy loạn của Bắc Cố, lần này Bắc Cố NG ngay từ lần quay đầu tiên. Hơn nửa lại NG đến hai lần, đạo diễn quý nhìn chằm chằm màn hình nhỏ, cảm thấy không hài lòng nên quay lại thêm mấy lần nữa.

Bắc Cố nỗ lực điều chỉnh cảm xúc, nhưng nhịn không được mà hướng mắt đến môi của Thời Nam. Lúc đạo diễn Quý hô cắt một lần nữa, Thời Nam hướng về phía đạo diễn ý bảo nghỉ ngơi hai phút.

Bắc Cố có chút uể oải, sai lầm vừa rồi quả thực là đi ngược lại với tiêu chuẩn chuyên nghiệp của cậu. T.m bước lên đưa nước, cũng rất cẩn thận đưa cho Bắc Cố không có trợ lý một chai.

"Đang nghĩ gì?". Thời Nam vặn chai nước khoáng trong tay, nhàn nhạt hỏi.

Bắc Cố rũ mắt nhìn chai nước trong tay mình, còn chưa thoát ra khỏi từ cảnh bị NG, bỗng nhiên có chút ngơ ngẩn, mờ mịt ngẩng đầu lên.

"Đây". Thời Nam vặn lại nắp chai nước nhét vào tay Bắc Cố, thuận tay cầm lấy chai kia của Bắc Cố, vặn ra uống.

"Cảm ơn, đang nghĩ đến cảnh diễn ngày mai". Bắc Cố không phải người hay ngại ngùng, liền vặn nắp chai nước ra uống một ngụm, thản nhiên trả lời.

"Em thấy cảnh diễn ngày mai như thế nào?"

Tuy rằng Bắc Cố cảm thấy hành động ga lăng vặn chai nước cho mình của Thời Nam làm cậu có chút giống con gái, nhưng đây không phải là trọng điểm, có thể bỏ qua. Trọng điểm là ------- lúc này - ở phim trường - đại thần Thời Nam giống như đang trò chuyện với mình? Đây là mẹo giao tiếp để hợp tác diễn sao????

Trong đầu Bắc Cố xuất hiện sáu chữ lấp lánh: "Cơ hội ngàn năm có một!"

# Hết chương 12 

===

Bình Luận (0)
Comment