Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 111

Cuối cùng, Mẹ Khúc gọi điện cho Lục Kiều Vi, nhờ cảnh sát đưa bà về khách sạn, trên đường đi lại khóc lóc chửi bới, thậm chí còn đem phóng viên tới.

Dù sao hôn sự của Văn Cẩn Ngôn cũng là sự kiện lớn, lúc đầu oán giận vài câu, sau đó nghe một phóng viên hỏi: "Chúng tôi sẽ giúp dì đưa chuyện này lên báo, để con gái dì bị phê bình đạo đức."

Mẹ Khúc lại bắt đầu náo loạn: "Đăng báo, đăng báo cái gì, con gái tôi tốt đến tàn nhẫn, các người dựa cái gì đăng nó lên báo, các người chính là muốn hủy hoại nó, phóng viên cũng không có lương tâm tư, đừng nghĩ nói lời khách sáo."

Các phóng viên đều bối rối trước hành động của bà, dù họ có hỏi thế nào thì Mẹ Khúc cũng không nói nữa, họ không còn cách nào khác là phải tiễn người đi.

Mẹ Khúc không đi tìm Khúc Thanh Trúc, bà vẫn hờn dỗi Khúc Thanh Trúc, muốn cô gọi tới xin lỗi.

Mẹ Lục đã giải quyết xong vấn đề, đến trò chuyện với bà, nói: "Bà xem bà kìa, đã năm mươi rồi, đừng làm ầm ĩ như vậy nữa. Thanh Trúc sắp bước sang tuổi ba mươi, đã đến lúc lập gia đình."

Mẹ Khúc bây giờ không thích tiếp xúc với mẹ Lục lắm, trong lòng có chút bực bội, cảm thấy từ khi Lục Kiều Vi mở công ty, Mẹ Lục ăn mặc chỉnh tề hơn, ăn nói kiêu căng ngạo mạn hơn.

Không có Thanh Trúc nhà bà, làm sao Lục Kiều Vi có thể quản lý công ty tốt?

Không ngờ Mẹ Lục lại trực tiếp trả lời: "Nói thật, tôi chính là coi thường bà, cũng chính là bà không biết xấu hổ. Nếu tôi là bà, tôi đã sớm tìm chỗ đâm đầu chết rồi. Hiện tại bà không bị người đánh chết, không phải đều dựa vào đứa nhỏ Thanh Trúc sao? Là một người mẹ, sao bà không suy xét cho con mình, chừa chút mặt mũi cho nó?"

Mẹ Khúc banh mặt nói: "Thanh Trúc không phải tôi nuôi dưỡng có thể có tiền đồ như vậy sao? Trước nay tôi chưa bao giờ bạc đãi nó, bà biết cái gì? Bà có nam nhân hỗ trợ, tôi có cái gì? Bà không hiểu được vất vả của tôi, đứng nói chuyện eo đều không đau."

Mẹ Lục cười nói: "Bà nói đúng, ai nuôi con mà không vất vả? Tôi nuôi ba đứa con, ba đứa đều ở bên người tôi, ngày nào cũng quậy phá, đầu tôi đều như muốn nổ tung. Bà chỉ nuôi mỗi Thanh Trúc, Thanh Trúc vẫn luôn ở ký túc xá, bà có thể tốn bao nhiêu thời gian, có thể có bao nhiêu vất vả, chỉ tự mình cảm động."

Mỗi người đều có tính toán trong lòng, tùy vào cách tính toán, Mẹ Khúc thích chính mình tính toán cẩn thận cho Khúc Thanh Trúc, rồi nói cho cô biết.

A Trúc, mẹ đối tốt với con, con còn không báo đáp nổi.

Mẹ Lục kể: "Hồi cấp 2, con bé đến nhà tôi ngủ, đều dán vào tường mà ngủ cả đêm vì sợ ép người khác, ăn cơm còn không dám ăn thêm bát thứ hai. Khi có họp phụ huynh, con bé cùng Vi Vi đi ra căng tin, vợ của nam nhân mà bà đang làm tiểu tam đã tát vào mặt con bé trước mặt hàng ngàn người ở cửa căn tin, nhưng đứa nhỏ không chống trả, mặt bị đánh đến sưng tấy".

"Bà đối tốt với con bé, đó là điều nên làm sao? Sinh ra con bé mà không nuôi con bé chẳng không phải là súc sinh sao? Tôi thấy nam nhân chơi cùng bà cũng đều có gia đình, bà cũng không tệ, sao phải làm loại chuyện thiếu đạo đức này?"


"Nếu Thanh Trúc thực sự hạ quyết tâm không để ý tới bà, xem đời này bà làm sao bây giờ. Chưa kể Thanh Trúc không nợ bà cái gì, chính bà tự suy nghĩ đi, nếu vẫn không nghĩ ra thì chờ đứa con gái duy nhất của bà không cần bà đi, để xem bà già rồi còn có nam nhân nào cần bà không."

Mẹ Lục nói xong liền rời đi, Mẹ Khúc ngồi trong phòng, khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn WeChat trên điện thoại, gửi tin nhắn cho Khúc Thanh Trúc rằng chính mình đã đến khách sạn.

Khúc Thanh Trúc vẫn không trả lời bà, hồi lâu sau bà lại gửi một tin nhắn khác: [Ta xóa thông tin liên lạc của mấy người kia đi được không? Con bỏ ta ở đó một mình, ta cũng không giận con, sao con vẫn còn không để ý tới ta?]

Đợi hồi lâu cũng không thấy Khúc Thanh Trúc trả lời, bà vẫn lo lắng, ra ngoài nhìn xung quanh thì nghe thấy người quen nói Khúc Thanh Trúc căn bản không có đến khách sạn mà lái xe đến sân bay.

Mẹ Khúc sửng sốt, vừa sợ hãi vừa tức giận, đồng thời nhận ra sự thật, nếu Khúc Thanh Trúc thực sự muốn mặc kệ bà, bà cũng sẽ không thể nháo ở nơi xa lạ này.

Lời nói của Mẹ Lục cứ văng vẳng bên tai, nếu Khúc Thanh Trúc thật sự không để ý đến bà nữa, xem bà nên làm gì bây giờ!

Khúc Thanh Trúc còn chưa lên máy bay, cô vẫn còn ở sân bay, đeo tai nghe, mở một bài hát tiếng Anh.

"I heard you were unhappy."

"Then go away."

"One hundred kilometers from home."

"Take off, wipe away the tears."

Khúc Thanh Trúc đã nghe bài hát này trong quán bar của Thích Nhất Hoan.

Cô chỉ cảm thấy bản nhạc này rất nhẹ nhàng, rất thôi miên, cũng không có gì quá đặc biệt, nghe hai lần liền không nghe nữa.

Đúng lúc cô đang phân vân có nên quay lại khách sạn hay không thì bài hát này vang lên, cô theo tiếng nhạc ra sân bay, lấy bài hát này làm chỉ dẫn.


Cô mua chuyến bay khởi hành gần nhất.

Đã qua kiểm tra an ninh, làm thủ tục nhận ghế, tắt điện thoại và không mang theo hành lý.

Cô không quan tâm đến chuyện của khách sạn, cũng không quan tâm nếu xe đậu bên ngoài sẽ ra sao, bao nhiêu năm qua, cô luôn tỉ mỉ trong mọi việc, sợ mắc sai lầm, đây là lần đầu tiên cô buông thả như vậy.

Khi cô tỉnh dậy, một nữ nhân nước ngoài tóc vàng bên cạnh đưa khăn giấy cho cô, nói: "Cô khóc, lau nước mắt đi."

Khúc Thanh Trúc nói lời cảm ơn, lau nước mắt, bất đắc dĩ mỉm cười, cô gái tóc vàng hỏi cô có chuyện buồn sao, Khúc Thanh Trúc lắc đầu nói không có, cô hiếm khi nói chuyện, không thích nói chuyện với người khác.

Cô gái tóc vàng hỏi vài câu nhưng không nhận được phản hồi nên không hỏi nữa.

Khúc Thamh Trúc trước khi đến đã xin thị thực cho nhiều quốc gia, khi xuống máy bay, cô nhìn tấm vé và khung cảnh trước mắt, khóe miệng cong lên, cô thực sự đã chạy đến Venice.

Khúc Thanh Trúc tìm một chỗ ngồi xuống, quảng trường rất rộng, có chim bồ câu bay lượn, có tháp chuông, bởi vì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nên mọi thứ cô nhìn thấy đều rất xa lạ, mọi thứ đều rất cao, trong cô có một loại cảm giác như bị áp bách, cô thở ra một hơi.

Cô đã bốc đồng, quá bốc đồng.

Giống như một đứa trẻ.

Khúc Thanh Trúc bật điện thoại lên, đang định kiểm tra chuyến bay về thì nhận được vài tin nhắn là của Thích Nhất Hoan, nói ngày mai nàng sẽ đưa Mẹ Khúc về, hỏi hiện tại cô đang ở đâu, có muốn nàng đi cùng không.

Còn có vài tin nhắn Lục Kiều Vi gửi tới.

Cô trả lời Lục Kiều Vi: [Mình đến Venice]

Bên kia im lặng một lúc, sau đó nhắn lại cho cô: [Cậu đừng lo, đợi ở sân bay, lát nữa sẽ có người từ DMD đến đón, tiền đã chuẩn bị sẵn cho cậu, cậu cứ cầm đi, chơi thật vui vẻ, nhớ chụp ảnh cho mình xem đó~]


Khúc Thanh Trúc bận rộn ở công ty trong thời gian Lục Kiều Vi kết hôn, không hề thư giãn chút nào, cô ngả người về phía sau, cảm thấy mệt mỏi nhưng đồng thời cũng thoải mái.

Thời tiết nơi này âm u, mặt đất ngập trong nước, nghe nói phương tiện đi lại đều là thuyền, hàng năm nơi này có mấy mùa ngập lụt, người ta gọi là Venice nổi trên mặt nước.

Rất nhiều người đến du lịch và tận hưởng cảnh đẹp nơi đây.

Khoảng mười phút sau, có người đến hỏi cô có phải là Khúc Thanh Trúc tiểu thư không, đưa điện thoại cho cô nghe, là mấy người Lục Kiều Vi gọi điện, sau khi xác nhận danh tính, Khúc Thanh Trúc đi theo lên xe.

Sau khi sắp xếp phòng và đưa cho cô hành trình chi tiết, Khúc Thanh Trúc cầm lấy nghiên cứu, cô có thể đi đến nhiều nơi, trong đó có Quảng trường San Marco, Cầu Than Thở... Hình nào cũng đẹp, là một nơi tốt để thư giãn.

Không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi đến, cô không mấy hào hứng, luôn cảm thấy mình bốc đồng.

Nhưng khi không tới đây, cô lại suy nghĩ xem nên chơi ở đâu, khi thật sự muốn chơi thì lại cảm thấy mệt mỏi, không muốn động, nói đến cùng cô vẫn quá lười.

Cô ngủ đến sáng hôm sau, buổi sáng thức dậy, không khí trong lành, cô cầm theo cuốn sách hướng dẫn du lịch đi đến quảng trường gần đó, chính là quảng trường San Marco, mua một ít hạt, rải trên mặt đất.

Chim bồ câu tụ tập quanh bậc thang của cô để ăn, không hề sợ hãi, thỉnh thoảng có vài con đậu vào lòng bàn tay cô, mổ vào làm lòng bàn tay cô ngứa ngáy.

Cô lấy điện thoại chụp ảnh, chỉnh filter, đột nhiên vai bị vỗ nhẹ hai cái, cô không nhìn lên, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, cô quay đầu lại nhìn, khi nhìn thấy người ở trước mặt, hy vọng của cô đã tan vỡ, có một loại gọi là tiếc nuối, vạn vật bắt đầu bén rễ.

Đó là một cô gái người Anh xinh đẹp cô đã gặp trên máy bay trước đó.

Mỹ nữ kia có mái tóc gợn sóng to, mặc áo phông trắng ôm sát và áo khoác cao bồi, bước đến gần cô nói: "Thật trùng hợp, thế mà gặp cô ở đây, cô cũng một mình sao?"

Khúc Thanh Trúc gật đầu: "Có chuyện gì sao?"

"Chúng ta cùng đi đi, tôi cũng đến Venice một mình, tưởng rằng chuyến đi sẽ rất thú vị, nhưng không ngờ lại nhàm chán đến vậy." Mỹ nữ Anh quốc bắt tay với cô: "Tôi tên là Stasha, có muốn đi ăn cơm không? Tôi biết một nhà hàng."

Khúc Thanh Trúc cất điện thoại đi, nhìn mái tóc xoăn của Stasha, sau một phút mới gật đầu.

Hai người ăn cơm ở một nhà hàng gần đó, gọi món mì mực nổi tiếng của địa phương, hải sản ở đây ăn rất ngon, hai người vừa ăn vừa trò chuyện, nói chuyện rất vui vẻ.


Có thể là hai người tương đối có duyên.

Buổi tối hẹn nhau đi du thuyền ngắm cảnh đêm, trên đường đi ngang qua một quán bar, Khúc Thanh Trúc đột nhiên muốn vào xem.

Stasha lắc đầu nói: "Quán bar đều khá giống nhau, tốt hơn là đến một nơi đặc biệt hơn ở Venice xem."

"Tôi chỉ muốn xem nó khác với nước tôi thế nào." Khúc Thanh Trúc nói, đi vào quán bar. Có rất nhiều người đến quán bar, từ khắp nơi trên thế giới. Quán bar hơi cao, hoàn toàn khác biệt.

Bên ngoài có khách du lịch chụp ảnh cùng check in, đi theo con đường nghệ thuật nhưng bên trong lại bị cơ thể khống chế, nhiều người thả hồn theo những "phong tình xa lạ", bọn họ đi vào một lúc liền có liên tiếp người đi qua.

Khúc Thanh Trúc ngồi ở quầy bar, Stasha gọi đồ uống, hỏi Khúc Thanh Trúc muốn uống gì, Khúc Thanh Trúc lắc đầu nói: "Không tùy tiện uống rượu ở bên ngoài."

Stasha không hiểu nói: "Cô đề nghị đến quán bar lại ngồi nghiêm trang như vậy, rốt cuộc đến đây làm gì? Hẳn là không đến quán bar để nghe nhạc đi?"

Thực sự có một cô gái đeo mặt nạ đang hát bên cạnh, đôi chân dài bắt chéo, chiếc váy đỏ trượt trên bắp chân, nhiệt tình như lửa, phong tình quyến rũ.

Cô gái hát liên tiếp hai bài, Khúc Thanh Trúc nhìn nàng ấy chằm chằm, cầm ly rượu vừa gọi, nhẹ nhàng đung đưa, màu hổ phách giống như gợn sóng, ngón tay ấn vào thành ly.

Stasha uống vài ngụm, bước đến gần cô, lảo đảo lắc lư rồi hỏi: "Khúc, kỳ thực cô cũng vậy phải không? Cô thích con gái phải không?"

"Không thích." Khúc Thanh Trúc nhấp một ngụm rượu, "Nam nữ tôi đều không thích."

"...Ồ, vậy cô có người thích chưa?" Stasha hỏi, rồi thử nói: "Cô đã bao giờ nghĩ đến việc tìm người yêu chưa?"

Khúc Thanh Trúc là một nữ nhân xinh đẹp, nhưng tính cách lạnh lùng, giống như một đóa hoa cao lãnh nở trên núi, bất kể ai nhìn thấy đều muốn hái. Khi Stasha lần đầu tiên nhìn thấy cô, nhìn cô đi tới ngồi bên cạnh mình, liền động tâm.

Nàng không nghe thấy Khúc Thanh Trúc nói gì, nhìn theo ánh mắt của cô, phát hiện cô vẫn đang nhìn cô gái kia, nói: "Đó chắc chắn là người Ý hoặc người Venice, cô ấy đang hát hẳn là bài hát tiếng Ý."

"Không phải," Khúc Thanh Trúc nói, "Là Thượng Hải về đêm."

Cô gái vẫn đang hát, thu hút rất nhiều người, những người trong quán bar đều muốn quyến rũ nàng ấy, nàng ấy hát bằng âm nhạc đơn giản, hát vô cùng phong tình, đều không đáp lại những lời tán tỉnh ái muội kia.

Sau một vòng, cô gái từ trên sân khấu bước xuống, đứng cạnh Khúc Thanh Trúc, hỏi: "Tỷ tỷ, one night stand, có muốn thử không?"

Bình Luận (0)
Comment