Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 118

Trước nay Khúc Thanh Trúc chưa bao giờ nói chuyện với ngữ khí bá đạo như vậy, từng chữ lọt vào tai Thích Nhất Hoan, Thích Nhất Hoan chỉ biết máu trong cơ thể sôi sùng sục, vọt lên thái dương.

Trướng đến phát đau, nàng không quan tâm trên tay có dính bùn hay không, nàng ôm eo Khúc Thanh Trúc nói: "Chỉ có em, chỉ có một mình em, gọi muội muội cái gì, về sau đều gọi là tiểu thư!"

Nói ra lời này có chút xấu hổ, nhưng Thích Nhất Hoan cũng không để ý nhiều như vậy, đây là lần đầu tiên nàng thấy Khúc Thanh Trúc ghen, nhẹ nhàng ngửi cổ nàng nói: "Thanh Trúc, trên người của em thật chua."

Khúc Thanh Trúc bình tĩnh ừ một tiếng.

Thích Nhất Hoan nói thêm: "Tai em đỏ rồi, thẹn thùng sao?"

Khúc Thanh Trúc lại ừ một tiếng.

Thích Nhất Hoan muốn hôn cô, nhưng Khúc Thanh Trúc liếc mắt, ra hiệu bên cạnh còn có người khác, Thích Nhất Hoan rất biết điều nói: "Kim Lâm, em đi tìm ba mẹ em đi, chị với chị dâu ôn tồn một chút."

Kim Lâm nhéo ngón tay, buồn bực nhìn chằm chằm, rất không tình nguyện.

Thích Nhất Hoan có nhiều hơn một em gái, cũng có rất nhiều em họ, nàng thường rất chiếu cố các em gái của mình, nghĩ chính mình không phân biệt ranh giới, làm bạn gái hiểu lầm.

Hiện tại muốn thế nào đi nữa nàng phải nói rõ ràng, nàng nghiêm túc nói: "Làm bạn gái hiểu lầm là không tốt, nếu em không đi, sau này chúng ta gặp nhau đều không phải là bạn, tôi phải tránh em."

Lúc này Kim Lâm mới chạy đi.

Thích Nhất Hoan hứa với Khúc Thanh Trúc, "Em yên tâm, về sau tôi sẽ giữ khoảng cách với em ấy, em đừng tức giận..." lại nói, "Nhưng có thể làm em ăn giấm, tôi rất thích bộ dáng em ghen."

Hai người hôn môi, Thích Nhất Hoan hôn tương đối cuồng nhiệt, ngón tay nhéo eo cô rồi nói: "Em mặc váy rất đẹp, sau này mặc váy cưới cũng sẽ rất đẹp."

Khúc Thanh Trúc bị nàng hôn một miệng bùn, đi súc miệng, Thích Nhất Hoan lại ở bên cạnh nàng, "Bảo bối, bộ dáng em súc miệng cũng rất đẹp."

"Phụt--"

Khúc Thanh Trúc phun nước lên mặt nàng, "Chị có thể đừng nói nữa được không?"

"Tôi chỉ là kích động thôi." Thích Nhất Hoan xoa xoa tay, Khúc Thanh Trúc đổ nước lên mu bàn tay nàng, để nàng rửa sạch bùn đất, Khúc Thanh Trúc nói: "Đi thay quần áo đi, lát nữa tôi có chuyện muốn nói với chị."

"OK."

Thích Nhất Hoan chạy nhanh như con nai trong rừng, thậm chí đến cửa còn nháy mắt với cô.

Lúc Khúc Thanh Trúc đang đánh răng thì Kim Lâm đi tới.

Khúc Thanh Trúc vẩy nước trên ngón tay, lạnh lùng liếc nhìn Kim Lâm, "Đúng mực một chút, đừng thể hiện trước mặt tôi, hôm nay là ngày tôi gặp ba mẹ Nhất Hoan, tôi không muốn nháo đến khó coi. Đương nhiên, nếu cô vẫn cố chấp, tôi không ngại cho cô thể diện tiểu tam."

Kim Lâm tức giận giậm chân: "Cô biết cái gì? Nhất Hoan tỷ cùng tôi quen biết nhau từ khi còn nhỏ."

"Tôi không hiểu, lại càng lười hiểu. Chuyện thanh mai trước kia không ra hoa, về sau cũng sẽ không." Khúc Thanh Trúc khoanh tay, lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, "Tôi nhớ nghệ sĩ rất trọng mặt mũi, nghệ sĩ như cô đi quấn lấy bạn gái người khác, còn muốn mặt mũi sao?"


Nói xong cô xoay người đợi Thích Nhất Hoan đi tới, xoa xoa tay như thường, đang định nhét tay vào túi quần, phản ứng lại mình đang mặc váy, lại gãi gãi làn váy.

Trong mắt Thích Nhất Hoan, bộ dáng của cô vừa đáng yêu lại vừa thẹn thùng, chạy tới cũng không phát hiện Kim Lâm đang đứng bên cạnh, nhìn thẳng vào Khúc Thanh Trúc: "Em muốn nói gì với tôi?"

Khúc Thanh Trúc dẫn nàng đến bên hồ, nói: "Tôi vừa nói chuyện với chú dì một lúc, bọn họ có vẻ không hài lòng với tôi lắm."

"Không hài lòng?" Thích Nhất Hoan kinh ngạc, "Bọn họ không hài lòng với em, ai nói với em? Nơi này có hiểu lầm!"

"A?" Khúc Thanh Trúc nghi hoặc nhìn nàng.

Thích Nhất Hoan thở dài: "Có chuyện tôi ngượng ngùng nói..."

"Chuyện gì?" Khúc Thanh Trúc nghi hoặc nhìn nàng.

Thích Nhất Hoàn nghiêng đầu nhìn phong cảnh, "Ba mẹ cho rằng tôi vô dụng, không có tiền đồ..." Nàng xấu hổ nói ra lời này, giọng nói cũng rất thấp, "Bọn họ muốn thọc gậy bánh xe, để em về kế thừa gia nghiệp của bọn họ."

Khúc Thanh Trúc: "..."

Cái này cô thực sự không nghĩ tới.

Cô lại nhìn Thích Nhất Hoan, nghi hoặc hỏi: "Thật sao?"

Thích Nhất Hoan sờ mũi nói: "Bọn họ thật sự cho rằng tôi không có tiền đồ."

"...chị có." Khúc Thanh Trúc nói: "Chỉ là dùng ở những nơi khác mà thôi."

"Vẫn là bạn gái của tôi tốt nhất, vừa rồi ba tôi kêu tôi qua câu cá liền nói chuyện này, tôi cảm thấy có chút tổn thương lòng tự trọng, cho nên không nói cho em biết."

Khúc Thanh Trúc cười.

Thích Nhất Hoan bổ sung: "Ông ấy nói tiền đồ lớn nhất của tôi là tìm được một cô bạn gái có tiền đồ, tuy rằng mắng tôi nhưng ông ấy cũng khen em."

Khúc Thanh Trúc nhất thời không biết nên nói cái gì, nói: "Ba mẹ chị vẫn là, rất hiểu chị."

"Ừm." Thích Nhất Hoan vòng tay qua eo cô, thân mật nói, "Cho nên a, em đừng lo lắng, ba mẹ tôi rất hài lòng với em, lúc trước bọn họ còn ra ngoài khoe khoang."

Giới nhà giàu thỉnh thoảng tổ chức tiệc tùng hay gì đó, họ thường khoe khoang về con cái mình, đứa nhỏ này là họa sĩ, đứa nhỏ kia là nhà văn.

Ba Thích là nhân vật thanh lưu bên trong, ông đẩy kính lên, nghiêm túc cao điệu giả vờ trầm tĩnh: "Con rể của tôi là tổng giám đốc của một công ty trang sức có tiếng."

Đương nhiên, việc này chỉ có người nhà mới có thể nói ra, nếu truyền ra ngoài sẽ có chút xấu hổ.

Hai người trò chuyện đi đến bên hồ, Mẹ Thích đang ngồi câu cá ở chỗ Khúc Thanh Trúc, chiếc thùng nhỏ bên cạnh trống rỗng.


Mẹ Thích nhìn thấy Khúc Thanh Trúc mắt liền sáng lên, nói: "Tới tới tới, Thanh Trúc con tới đây, không biết tại sao cá lại không cắn câu nữa."

Khúc Thanh Trúc yên tâm ngồi xuống, nhìn mặt hồ tĩnh lặng, thở phào nhẹ nhõm, hóa ra nói ra tâm tình trong lòng lại nhẹ nhàng như vậy, hóa ra lại có thể bày tỏ bất mãn của mình.

Tình yêu không phải chuyện của một người, cũng không phải lúc nào cũng bao dung, đôi khi nói cho người khác biết cảm xúc của mình cũng là một loại lạc thú.

Thích Nhất Hoan thật đáng yêu.

Đặc biệt là khi nhìn cô ghen, nàng phấn khích câu lên khóe môi, như vậy thật đáng yêu.

Cô nguyện ý luôn ghen vì Thích Nhất Hoan.

Thích Nhất Hoan không biết tâm tình của cô, kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi cạnh cô, đương nhiên cũng chỉ là ba phút nhiệt độ.

Một lúc sau, nàng cùng Mẹ Thích đi dạo quanh đây đó, hai người cũng bắt được rất nhiều ốc, chọn lựa chuẩn bị làm món ăn.

Buổi tối làm việc xong, Khúc Thanh Trúc cùng Ba Thích đều cầm giỏ đi tìm Kim Lâm, Kim Lâm nhìn bọn họ, Khúc Thanh Trúc nhẹ giọng hỏi: "Mọi người có cá không?"

Kim Lâm không trả lời, Ba Kim mỉm cười nói không có, Khúc Thanh Trúc cười mời bọn họ: "Lát nữa chúng ta cùng ăn đi, Nhất Hoan cùng dì Thích nhặt rất nhiều ốc nước ngọt, đến lúc đó xào lên, hương vị nhất định không tồi."

Ba Kim đồng ý.

Khúc Thanh Trúc theo Ba Thích vào bếp, ở đây có một đầu bếp đặc biệt, Ba Thích giao con cá còn lại cho đầu bếp, đặc biệt chọn cá chẽm ra, nói muốn đích thân nấu.

Làm sạch tôm hùm và ốc nước ngọt càng phiền phức hơn, còn lại vài người đang dùng bàn chải cọ rửa, Thích Nhất Hoan cho rằng Khúc Thanh Trúc có thói ở sạch, kêu nàng đừng làm, mở miệng rồi từ bỏ, giống như nàng ở cùng Khúc Thanh Trúc, cũng là Khúc Thanh Trúc nấu cơm, chính mình sinh ra là để hưởng thụ.

So sánh như vậy, chính mình thực sự có chút vô dụng.

Sau khi nấu xong tôm hùm, nàng khoác lác khen nói: "Khi nào trở về, con nhất định sẽ đăng ký lớp học nấu ăn, đến lúc đó sẽ có thể vào bếp."

Khúc Thanh Trúc còn chưa phản ứng, Mẹ Thích đã cười chế nhạo: "Con có đủ kiên nhẫn sao?"

"Có, con cảm thấy có." Thích Nhất Hoan nghĩ nghĩ, nấu ăn không cần phải nghiêm túc, cũng có thể làm việc khác.

Nàng nghĩ, nhìn Khúc Thanh Trúc liền có thêt chảy nước miếng.

Buổi tối tốt đẹp ăn cơm, mấy người Kim gia cũng đến bàn, Ba Thích giới thiệu Khúc Thanh Trúc với mọi người, dùng những từ ngữ rất nghiêm cẩn nói: "Bạn gái của Nhất Hoan, vợ tương lai của nó."

Nhiệt huyết của Kim Lâm lập tức bị dập tắt.

Thanh mai chính là thanh mai, vĩnh viễn không thể trở thành vợ.


Mấy ngày sau, Khúc Thanh Trúc đều tới chơi, Ba Thích sẽ nói bóng gió chuyện làm ăn, nhưng Khúc Thanh Trúc lại lễ phép từ chối.

Cô không phải loại người vòng vo, cô thực sự không muốn tiếp quản việc kinh doanh bất động sản, sau khi lễ phép từ chối, cô ra hiệu cho Thích Nhất Hoan xin lỗi ba mẹ nàng.

Bọn họ rất hòa hợp, ngoại trừ xưng hô không đổi, bọn họ rất giống một gia đình.

Buổi tối đi ngủ, Khúc Thanh Trúc chân thành nói: "Chú dì đều rất tốt, cảm ơn chị."

Thích Nhất Hoan nằm ở bên giường, không nhịn được xao động trong lòng, thường xuyên nhìn Khúc Thanh Trúc, nói: "Tôi có chuyện muốn nói với em."

Khúc Thanh Trúc để máy tính xuống, nói: "Nói đi."

Thích Nhất Hoan làm một chút tư tưởng, cẩn thận nói: "Chúng ta kết hôn đi, hoặc là, em cảm thấy khi nào là thời điểm thích hợp để kết hôn?"

Trước kia nàng đã nhắc đến chuyện này một lần, Khúc Thanh Trúc nghe cũng không cảm thấy kinh ngạc, cô buồn cười nhìn nàng hỏi: "Chị đang cầu hôn tôi sao?"

Thích Nhất Hoan nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không thích hợp.

Không có nhẫn, không có hoa, cũng không có bóng bay đầy trời, nàng nhớ lại cảnh Văn Cẩn Ngôn và Lục Kiều Vi cầu hôn thật hoành tráng, lãng mạn, thỏa mãn mọi mộng tưởng lãng mạn của nàng.

Hiện tại nói một câu "Tôi yêu em" có vẻ không có thành ý.

Thích Nhất Hoan da mặt dày gật đầu, "Tôi đang cầu hôn em."

"Nào có ai cầu hôn như vậy?" Khúc Thanh Trúc cười nói, không nói rõ có đồng ý hay không, điều này khiến Thích Nhất Hoan cảm giác như bị mèo gãi.

"Tôi biết... nhưng tôi không khống chế được, nếu em cảm thấy không thích hợp thì tôi sẽ chuẩn bị tốt lại cầu hôn, tôi chỉ muốn hỏi em một chút thôi, tôi không có nắm chắc." Thích Nhất Hoan lẩm bẩm, oán giận mình, Thích lão bản ơi Thích lão bản, mày nhàm chán như vậy từ khi nào thế hả?

"Sao lại không nắm chắc?" Khúc Thanh Trúc hỏi.

"Thành thật mà nói." Thích Nhất Hoan bộc lộ nội tâm, "Lần đầu tiên gặp em, tôi đã nghĩ em là loại người dễ theo đuổi, tôi nghĩ có chút không đứng đắn, không nghĩ tới em đặc biệt đứng đắn, sau này theo đuổi em, tôi liền muốn đối tốt với em, cho em mọi thứ tốt đẹp trên thế giới này."

Không chỉ có nàng nghĩ như vậy, mà tất cả những người biết hai người cũng nghĩ như vậy, Thích lão bản thích cô như vậy, muốn bắt được Khúc Thanh Trúc, chẳng phải phải móc cả tâm can đưa cho cô sao?

Nhưng sau khi yêu nhau, mọi người đều ngạc nhiên khi phát hiện ra Khúc Thanh Trúc là người chiếu cố Thích Nhất Hoan, bao dung Thícu Nhất Hoan, dành cho Thích Nhất Hoan đủ loại tôn trọng.

Dù Thích Nhất Hoan lớn hơn, nhưng kêu cô một tiếng "Khúc tỷ tỷ" cũng thực sự đáng giá.

Bản thân nàng cũng nghĩ như vậy.

Thích Nhất Hoan nói: "Tôi chỉ cảm thấy mình không xứng với em, theo đuổi được em chính là thành tựu của tôi. Những gì hiện tại em có được đều là em nỗ lực mà có được, tôi cũng không giúp được gì, nếu như tôi cầu hôn em, tôi đều cảm thấy mặt dày, không đủ tư cách."

Yêu có thể khiến người ta dũng cảm nhưng cũng có thể sinh ra rất nhiều tự ti, Thích Nhất Hoan chưa bao giờ cảm thấy tự ti như vậy.

Khúc Thanh Trúc chống tay ngồi dậy, tựa người vào đầu giường uống một ngụm nước, đưa cốc nước cho nàng nói: "Thật ra tiêu chuẩn chọn bạn đời của tôi vẫn luôn không cao, khi còn nhỏ, tôi đã viết nhật ký trên phần mềm xã hội."

Thích Nhất Hoan hỏi: "Nhật ký gì?"

Khúc Thanh Trúc nói: "Nếu một ngày nào đó tôi gặp được người đó, tôi hy vọng người đó có thể cho tôi một mái nhà, yêu cầu không nhiều, chỉ cần người đó không đuổi tôi đi là được rồi."


Thích Nhất Hoan nghe xong cảm thấy buồn bã, "Đơn giản như vậy sao?"

"Nghe có vẻ đơn giản nhưng thực ra lại rất khó. Lúc đó, tôi chưa biết nhiều về hôn nhân, cảm thấy có gia đình là có tình yêu, sau này tôi thấy nhiều phân phân hợp hợp liền thêm một yêu cầu nữa".

"Yêu cầu gì?"

"Người đó nhất định phải yêu tôi một chút."

Khúc Thanh Trúc hỏi Thích Nhất Hoan, "Chị có yêu tôi một chút không?"

"Bảo bối, tôi yêu em rất nhiều, hận không thể đào tâm can ra đưa cho em, chết ở trên người em cũng được." Thích Nhất Hoan tràn ngập tình yêu, lời nói đều là mật, nàng lại tỏ ra đứng đắn nói, "Rất Yêu, không chỉ là một chút."

"Vậy đủ rồi." Khúc Thanh Trúc quay đầu nhìn nàng, "Yêu cầu đều đã đạt được, còn có cái gì không đủ tiêu chuẩn?"

Thích Nhất Hoan nghe xong, trong lòng cũng không nhẹ nhàng, ngược lại cảm thấy có một tảng đá đè lên ngực mình: "Cứ như vậy sao?"

Khúc Thanh Trúc hơi nhướng mày, nhẹ nhàng vui sướng, "Còn không thì thế nào?"

Yêu cầu quá đơn giản, ngược lại làm Thích Nhất Hoan có chút run rẩy, "Ba mẹ tôi cũng đã thương lượng với tôi, nếu em đáp lại đồng ý với tôi, ông ấy sẽ cho en một thứ gì đó, cho em giữ bên mình. Nếu một ngày nào đó tôi rối rắm, em sẽ đá tôi đi."

Nàng ghé vào đầu giường, dùng ngón tay chọc vào tủ đầu giường, từ trong đó lấy ra một tập tài liệu: "Em xem, em chỉ cần ký tên là được."

Khúc Thanh Trúc cũng không thèm nhìn, nói: "Hiện tại tôi có đủ tài sản rồi, không cần những thứ này."

"Phải cần, nếu tôi không thể lấy ra thành ý, vậy thì sao có thể cho em tương lai." Thích Nhất Hoan nói: "Em yên tâm, tôi đã sàng lọc rồi, đây đều là nhà ở cùng một vài đất đai có thể chuyển nhượng tên của em."

Đó không chỉ là một căn nhà, còn có rất nhiều cổ phiếu và cổ tức, hẳn là Thích Nhất Hoan cho, Khúc Thanh Trúc nói: "Chị cho tôi nhiều thứ như vậy, vậy tôi nên cho chị cái gì đây?"

Thích Nhất Hoan ngây người, "Tôi không cần."

Khúc Thanh Trúc nói: "Tôi luôn cảm thấy địa vị của hai người phải bình đẳng, chị cho tôi nhiều thứ như vậy, tôi nhất định phải trả lại cho chị, nhưng tôi không lấy ra được, chỉ có thể nợ. Nếu chúng ta kết hôn theo tính chất này, hôn nhân liền trở thành thương mại hóa, chẳng phải chúng ta liền trở thành đối tác sao?"

"Nếu chị thực sự muốn kết hôn với tôi, trước hết chúng ta phải công chính, của chị là của chị, của tôi là của tôi. Nếu một ngày nào đó chúng ta chia tay, cũng sẽ không xé rách da mặt lẫn nhau, còn có thể quay lại lúc ban đầu."

Thích Nhất Hoan nghe được lời này, trong lòng cảm thấy hối hận, nàng đang cầu hôn Khúc Thanh Trúc, sao đột nhiên lại nói đến chuyện ly hôn? Như vậy quá không chân thành.

"Tôi không muốn ly hôn." Thích Nhất Hoan nói.

"Vậy thì đừng chuẩn bị nhiều đường lui như vậy nữa, tôi đồng ý kết hôn với chị, điều đó chứng tỏ tôi có đủ dũng khí. Nếu chị thực sự yêu tôi, muốn kết hôn với tôi..." Khúc Thanh Trúc nghiêm túc nhìn nàng nói: "Vậy thì chị đã bạn trở thành đường lui của tôi rồi."

Một mình tìm đường lui quá mệt mỏi, nếu có phương hướng dừng lại thì sẽ nhẹ nhàng hơn, yêu cầu của cô chỉ nhỏ như vậy.

Thích Nhất Hoan hiểu được.

Nàng vội vàng bò ra khỏi giường, quỳ xuống cạnh giường, chưa kịp lấy nhẫn, liền dùng lòng bàn tay nâng xấp giấy chứng nhận quyền sở hữu.

Nàng thành kính nói: "Khúc Thanh Trúc!"

"Thích Nhất Hoan tôi sẽ đem toàn bộ tài sản của mình làm đường lui cho em, bất kể em tiến hay lùi, tôi đều sẽ cho em một mái nhà."

"Gả cho tôi được không?"

Bình Luận (0)
Comment