Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 126

Thẩm Trác Ngọc bị nói đến ngốc, nhìn Trì Nhuế Thư mở ra cái lều nhỏ, cô lại chậm chạp không vào, dù có ngốc cũng không ngốc đến mức xem phim này cùng Trì Nhuế Thư.

“Dì, dì không biết xốc chăn của người khác lên là hành vi không lễ phép sao?” Trì Nhuế Thư cau mày, rất bất mãn nói: “Dì sẽ không nói với con, con gái không nên xem cái này đi??”

"Sao có thể?" Thẩm Trác Ngọc nói: "Nữ nhân cũng có dục vọng, đây là chuyện bình thường, chỉ cần trân trọng thân thể của mình là được..."

Cô nói năng lộn xộn, đã không còn biết nói gì nữa, cô hít một hơi thật sâu, chui ra khỏi chăn rồi nói: “Con ngủ sớm đi.”

Trì Nhuế Thư đi theo cô ra ngoài, chống cằm nghiêm túc nhìn cô, nàng chưa kịp nói chuyện thì Thẩm Trác Ngọc đã xoay người lại.

"Dì." Trì Nhuế Thư vỗ vai cô.

"Dì ngủ rồi." Thẩm Trác Ngọc bình tĩnh nói.

Trì Nhuế Thư khẽ cười một tiếng: "Thật sự ngủ rồi sao?"

"Ừm, ngủ ngon."

Trì Nhuế Thư cũng không khách khí với cô, nàng đặt điện thoại lên, chống cằm xem tiếp, xem đến nghiêm túc, chỉnh âm lượng ở mức phù hợp nhất rồi hỏi: “Dì, cách âm nhà dì có tốt không? Hàng xóm sẽ không nghe thấy đi?”

"Sẽ không." Thẩm Trác Ngọc trả lời.

Trì Nhuế Thư tiếp tục xem, phim khá dài, thanh âm còn cao thấp phập phồng, giọng nói ướt át dính dính, Thẩm Trác Ngọc vốn muốn nhắm mắt lại ngủ.

Nhưng âm thanh luôn phát ra từng đợt khiến tai cô tê dại, trong đầu còn đọng lại những hình ảnh làm cô thực sự khó chịu.

Thẩm Trác Ngọc ngủ một tư thế quá mệt mỏi, không dám cử động, cô cảm thấy Trì Nhuế Thư nhìn chằm chằm vào mình, cử động cũng hơi xấu hổ.

Hơn mười phút sau, Trì Nhuế Thư gọi cô: “Dì, đưa giấy vệ sinh dùm con.”


"Được được." Thẩm Trác Ngọc đưa tay lấy, giấy vệ sinh từ trên bàn đầu giường rất nhanh lăn xuống, trực tiếp lăn sang bên kia giường. Thẩm Trác Ngọc bình tĩnh lại một lúc, bật đèn điện thoại, nhặt giấy vệ sinh lên, ngồi dậy đưa cho Trì Nhuế Thư.

Trì Nhuế Thư cầm khăn giấy, cũng không vội thu lại, nói: "Dì, sao dì không xem cùng con? Dù sao ngày mai dì cũng không đi làm."

"Không, không được..." Thẩm Trác Ngọc vội vàng buông tay, nhưng Trì Nhuế Thư lại rất nhanh, nắm lấy tay cô kéo vào trong chăn, "Có gì sao? Lúc con ở nước ngoài, mọi người đều xem phim cùng."

Thẩm Trác Ngọc lảo đảo ngã xuống giường, trên đó có lót bọt biển cũng không đau, cô nói: “Nước ngoài đều cởi mở như vậy sao?”

"Vấn đề không phải là nước ngoài cởi mở, chỉ là bọn con đều là người có tính cách không kiềm chế mới có thể cởi mở với người khác. Kỳ thực tính cách cũng giống chúng ta, nhưng tư tưởng dễ chấp nhận hơn." Trì Nhuế Thư nói.

"Vậy à..."

Thẩm Trác Ngọc cảm thấy tư tưởng của mình thật hẹp hòi, Trì Nhuế Thư dời điện thoại qua, đặt vào giữa chăn, nói: “Con đang tìm phim nước ngoài xem, tiểu tỷ tỷ nước ngoài có dáng người nóng bỏng hơn, dì xem được không?"

"Ừm..." Thẩm Trác Ngọc xem cái này không thích nói nhiều.

Ai cũng có tình dục, Thẩm Trác Ngọc cũng không ngoại lệ, thỉnh thoảng cô cũng sẽ xem một chút, cũng sẽ dừng một thời gian, nhưng không làm càn cùng lớn mật như vậy.

Thỉnh thoảng Trì Nhuế Thư sẽ nói chuyện với cô: “Trước kia diễn viên này chỉ đóng phim ngôn tình, sau đó cô ấy đóng thử, phim trở nên viral, lượng người xem rất cao. Sau đó phim của cô ấy đều xoay quanh chủ đề này, còn có bạn diễn."

"Đây là diễn viên sao?" Thẩm Trác Ngọc sửng sốt.

"Không thì sao?" Trì Nhuế Thư nói: "Nếu không thì dì có thể xem video của người ta sao? Đây là một nghề ở nước ngoài, kiếm tiền."

"Không, ý dì là cái này là diễn sao?"

Trì Nhuế Thư cười nói: "Sao diễn được? Chắc chắn là cảm giác không thoải mái, nếu diễn, khán giả sẽ không có cảm giác."

Thẩm Trác Ngọc không trả lời, khán giả phải có cảm giác, những lời này đập vào tai cô, có chút ái muội, cô nhìn chằm chằm vào video một lúc, thân thể không thoải mái, trộm quay đầu nhìn Trì Nhuế Thư.


Trì Nhuế Thư xem rất nghiêm túc, thỉnh thoảng cau mày, tựa như chỉ có mình cô cảm thấy kỳ quái, Trì Nhuế Thư chính là xem chơi.

Người bình thường khi xem cũng sẽ có cảm giác đi.

Cô rối rắm một hồi, đột nhiên Trì Nhuế Thư tới gần cô nói: "Tỷ tỷ nằm dưới kêu rất ái muội, rất có ý tứ, dì thấy thế nào?"

"Hửm? Ừm... đúng là khá tốt."

Thẩm Trác Ngọc nhìn hai lần, hình ảnh quá nó nóng bỏng, cô chống tay nói: “Con xem trước đi, dì đi vệ sinh.”

“Được.” Trì Nhuế Thư tiếp tục xem: “Đừng để bị cảm lạnh.”

Thẩm Trác Ngọc ra ngoài cửa hít thở một hơi, bình tĩnh lại một lát, bình thường cô chỉ xem ảnh, lần đầu tiên xem loại hình ảnh kích động như vậy, nhất thời không kịp phản ứng, rất xấu hổ, quả nhiên là tuổi đã cao, aiz.

Cô chỉ đơn giản rửa sạch, sau đó trở về chui vào chăn, lạnh run lập cập, Trì Nhuế Thư chủ động xốc chăn lên, “Trong chăn con ấm, dì đắp chăn của con lên người đi.”

"Được." Thẩm Trác Ngọc làm theo lời nàng, nối hai chiếc chăn lại, Trì Nhuế Thư giơ điện thoại lên, tua nhanh video đến cuối một chút, ngáp một cái rồi thu điện thoại lại.

Thẩm Trác Ngọc mấp máy môi, muốn hỏi tại sao nàng không xem nữa, nhưng lời nói nghẹn lại trong cổ họng không nói nên lời, nói lời này với cô gái trẻ thật xấu hổ.

Hai người ngủ trên cùng một chiếc chăn, ấm áp hơn trước, Thẩm Trác Ngọc nằm một lúc rồi nhắm mắt ngủ, còn ngủ rất sâu.

Giấc ngủ tương đối trầm, thân thể tương đối nặng, cảm giác như bị chạm vào hai lần, nhưng trong lòng cũng không có cảm giác chán ghét, để cho đối phương tùy ý vuốt ve, trong nháy mắt mở mắt ra, liên tục thở dốc.

Thẩm Trác Ngọc cúi đầu, phát hiện hơn nửa thân thể của Trì Nhuế Thư đè ở trên người cô, ngón tay đặt trên eo cô, chân chạm vào chân cô, Thẩm Trác Ngọc mặc đồ ngủ mỏng, dựa gần như vậy giống tìm được nguồn nhiệt, cô cũng ôm lại Trì Nhuế Thư, nhất thời không đành lòng đẩy người ra.


Cô do dự, đẩy Trì Nhuế Thư ra một chút, xuống giường lấy quần áo mặc vào, Trì Nhuế Thư vẫn chưa dậy, vươn tay sờ sờ, ôm lấy gối đầu của Thẩm Trác Ngọc, lẩm bẩm "Dì" rồi tiếp tục ngủ.

Trái tim Thẩm Trác Ngọc như bị bóp mấy lần.

Cô đóng cửa, làm việc nhà, lau sàn nhà, kiểm tra những chậu hoa trên bậu cửa sổ có bị chết cóng hay không, cuối cùng cho cá koi ở lối vào ăn thức ăn.

Khi Trì Nhuế Thư dậy, hai người ra ngoài sớm, đến một quán mì gần đó, đó là món mì đặc sản ngoại tỉnh, Thẩm Trác Ngọc rất thích ăn, mỗi buổi sáng trước khi đi làm đều ăn, lúc tính tiền còn mua thêm bánh bao.

Trì Nhuế Thư hỏi: “Dì có muốn đi xem phim bây giờ luôn không?”

"Bây giờ còn quá sớm để đi, dì đã mua vé buổi chiều rồi." Thẩm Trác Ngọc đưa nàng đi khắp nơi, Trì Nhuế Thư muốn làm móng, kêu Thẩm Trác Ngọc đi cùng. Thẩm Trác Ngọc không thể làm móng tay vì lý do nghề nghiệp, ngồi ở bên cạnh xem.

Nhân viên nhìn bàn tay của Thẩm Trác Ngọc nói: "Móng tay của cô rất đẹp, không làm cũng thật tiếc, làm bác sĩ chắc vất vả lắm."

Thẩm Trác Ngọc được khen liền vui vẻ, đưa tay ra nói: "Cũng còn tốt, lát nữa phiền toái cô tỉa móng cho tôi một chút, lại dài ra rồi."

"Dì, để con xem." Trì Nhuế Thư nhìn tay cô.

Thẩm Trác Ngọc đưa tay qua, Trì Nhuế Thư vén tay áo lên, ngẩng đầu nói: “Lắc tay trước kia con đưa cho dì đâu, đi không đeo sao?"

"A?" Thẩm Trác Ngọc có chút sửng sốt.

Trì Nhuế Thư lại nói: “Cho con xem tay kia của dì đi."

Thẩm Trác Ngọc không cho nàng xem.

Trì Nhuế Thư thu tay lại, mất mát lật cuốn album trên bàn, chọn họa tiết Giáng sinh.

Nhân viên cảm thấy bầu không khí căng thẳng nên cố gắng giảm bớt, nói: "Bác sĩ không được đeo vòng tay, cái này khá hạn chế".

Trì Nhuế Thư nhàn nhạt ò một tiếng.

Làm móng xong, đi mua sắm rồi đi xem phim.


Thẩm Trác Ngọc đang do dự không biết nên dỗ nàng thế nào, ngón tay của cô đã bị Trì Nhuế Thư giữ lại, Trì Nhuế Thư cúi đầu nhìn móng tay của cô, bộ dáng như "Con rất tức giận, nhưng tạm thời con tha thứ cho dì".

Chưa đến giờ, hai người đợi ở bên ngoài, có rất nhiều cặp đôi ghé vào nhau xem điện thoại cùng nói chuyện phiếm, chỉ có hai người nắm tay nhau.

Thật kỳ quái.

Trì Nhuế Thư không có ý định buông tay, hỏi: "Gặp thú không?"

“Dì đi đổi xu.” Thẩm Trác Ngọc muốn buông tay nàng ra.

Trì Nhuế Thư lại kéo cô: "Quét mã QR là được, lâu rồi con mới chơi máy gắp thú." Nàng lấy điện thoại quét mã QR, xu rơi xuống, nàng dùng một tay gắp thú.

Nàng giống như chơi để tiêu tiền, để năm sáu xu vào, nhưng không gắp được con nào, Thẩm Trác Ngọc nhắc nhở nàng buông tay ra mà gắp, nhưng nàng không nghe mà nhất quyết đòi gắp một tay, quật cường đến mức Thẩm Trác Ngọc không chịu nổi, "Đây, để dì gắp cho con một cái nhé?"

Vừa nói, móng vuốt của máy gắp đã lôi ra một con thú nhồi bông, là một con minion, trước kia thứ này rất được ưa chuộng, nhưng bây giờ nhiệt đã qua, nhìn chỉ thấy xấu xí, hiếm khi được cho vào máy gắp.

Trì Nhuế Thư đưa cho Thẩm Trác Ngọc xem: "Dì thích không?"

"Ừm, nó giống như cục tẩy cao su cùng tượng gỗ mà con đưa cho dì." Thẩm Trác Ngọc cầm trong tay, một tay nhéo nhéo miếng bịt mắt của nó, trượt tay một chút, minion rơi xuống đất, cô ngồi xổm xuống nhặt lên, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Trì Nhuế Thư lại gắp một con thú nhồi bông khác.

Phía sau, chiếc gắp của Trì Nhuế Thư giống như có thần, đi xuống gắp một cái, Thẩm Trác Ngọc sửng sốt, sợ ông chủ đi ra đánh bọn họ.

Thẩm Trác Ngọc kêu lên: “Con gắp ra kinh nghiệm sao?”

“Không phải.” Trì Nhuế Thư nói: “Con bắt đầu đặt nền móng, từng chút đưa bọn chúng vào đúng vị trí, sau đó một đòn đánh trúng mục tiêu.”

"Đó cũng là kinh nghiệm." Thẩm Trác Ngọc nhìn cũng vui vẻ, nhưng một tay lại không cầm được, trước tiên đặt thú nhồi bông xuống đất, nghe Trì Nhuế Thư nói: "Thua một lần, thua thảm hại sẽ có trí nhớ."

Thẩm Trác Ngọc dừng một chút, im lặng nhìn nàng, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Trì Nhuế Thư lấy thú nhồi bông cuối cùng ra, minion bên trong bị nàng quét sạch, nói: “Trước kia con ham chơi, tiêu hết tiền gắp thú nhưng không được con nào, lúc ấy con tiêu tiền ăn vào, tức chết con. Con liền hạ nhẫn tâm, muốn lấy lại toàn bộ số tiền đã mất, làm lại từ đầu."

Thẩm Trác Ngọc ò một tiếng, hai người tách ra ôm minion chuẩn bị mua một chiếc túi để đựng, đi được hai bước, Thẩm Trác Ngọc dừng lại nói: “Như vậy không tốt, nếu thua thì đừng tiếp tục, sẽ nghiện, mười cược mười thua.

Bình Luận (0)
Comment