Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 134

Cách theo đuổi người của Thẩm Trác Ngọc rất cũ kỹ, đó là tặng hoa, ngày nào cô cũng tặng hoa hồng, vẫn là hoa hồng đỏ kiểu cũ, có lần cô thấy đẹp, thậm chí còn chụp ảnh làm biểu tượng cảm xúc.

Phông chữ đầy màu sắc nhấp nháy: Chào buổi sáng và ngủ ngon.

Còn có: Nhuế Nhuế!

Người hàm súc tương đối da mặt mỏng, dễ ngượng ngùng, mỗi lần Thẩm Trác Ngọc làm những việc nhỏ nhặt này sẽ vô cùng ngượng ngùng.

Buổi sáng, Thẩm Trác Ngọc thay hoa trong bình, lại cắm một bó hoa hồng vào trong, mùi hoa thoang thoảng trong không khí, nàng nhìn Trì Nhuế Thư đang nằm trên giường chơi điện thoại, nói: "Đừng chơi, mới phẫu thuật không lâu, phải quý trọng thân thể."

"Con xem một lát, ha ha ha." Trì Nhuế Thư lướt ngón tay qua từng bức ảnh, không nhịn được cười một tiếng.

Thẩm Trác Ngọc nhìn thoáng qua, mặt nóng bừng, Trì Nhuế Thư đang xem ảnh cô đưa tới, "A, đừng xem cái này, thật sự ngượng ngùng."

"Sao dì lại ngượng ngùng?" Trì Nhuế Thư trong nháy mắt nghiêm túc nói: "Con chỉ muốn xem, cách theo đuổi của dì quá cũ rồi."

Thẩm Trác Ngọc đỏ mặt, “Đều đã già rồi.”

"Ba mươi tuổi mà già?" Trì Nhuế Thư mở ngăn kéo đựng son môi và phấn mắt, "Dì trang điểm đi, hôm nay chúng ta ra ngoài hẹn hò, bác sĩ nói con nên ra ngoài vận động nhiều hơn."

Hiện tại Thẩm Trác Ngọc đã hiểu tại sao nhiều người trong nhà không thích làm theo lời dặn của bác sĩ, bởi vì cha mẹ lo lắng con mình, sợ con bị va chạm.

Cô lại nhìn đồ trong ngăn kéo, kinh ngạc hỏi: "Con mua những thứ này khi nào? Dì không thấy con đi ra ngoài, một mình không thể chạy lung tung."

Trì Nhuế Thư nói: “Con kêu người khác mua cho con.”

"Dì không phải là người duy nhất chăm sóc con sao?"


Tất cả những người chăm sóc nàng mà Trì tiên sinh thuê trước đó đều bị Trì Nhuế Thư mắng đi rồi, Thẩm Trác Ngọc là người duy nhất ở đây chăm sóc nàng, cô ở bên Trì Nhuế Thư cả ngày, thực sự không thấy Trì Nhuế Thư tiếp xúc với ai.

Trì Nhuế Thư nghe được lời cô nói, nhìn cô một cái, mím môi, trước kia Thẩm Trác Ngọc giống như người câm không nói lời nào, hiện tại lại có chút ăn dấm.

"Con tìm người trên WeChat gửi cho con, dì mau đi."

Thẩm Trác Ngọc không trang điểm nhiều, các bác sĩ trong bệnh viện đều giống cô, có khi cấp cứu, không có thời gian tẩy trang, có thể tô son nhưng không thể đánh mắt. Cô lấy cọ bôi một lúc, nhưng thực sự không biết phải làm thế nào, nói: “Như vậy được rồi đi.”

"Con làm cho dì." Trì Nhuế Thư ném điện thoại sang một bên, xuống giường, nàng nằm trên giường hồi lâu, đồ ngủ cũng xộc lên, Thẩm Trác Ngọc nắm lấy vạt áo kéo ra cho nàng, sờ vào eo nàng, xốc lên rồi nhìn qua liền hỏi: "Sao con lại nổi mẩn đỏ? Bị dị ứng không? Có ngứa không?"

"Không ngứa, hẳn là do nằm lâu."

Trì Nhuế Thư lấy bảng phấn mắt, dùng cọ thoa màu nền lên cho cô: “Nhắm mắt lại.”

Thẩm Trác Ngọc nói: "Đừng nhúc nhích, để dì nhìn lưng của con, con xoay người lại đi."

"Chỉ một chút thôi, sẽ sớm xong thôi."

"Được." Thẩm Trác Ngọc nhắm mắt lại, cảm giác cọ rơi vào rất nhẹ nhàng, rất thoải mái, khi cọ rời đi, cô muốn mở mắt ra, nhưng Trì Nhuế Thư lại nắm cằm cô, đánh thứ gì đó đánh vào hai bên mặt, thậm chí là mũi.

Những thứ đó đặt trước mặt Thẩm Trác Ngọc, Thẩm Trác Ngọc đều không nhận ra rõ ràng, đến khi Trì Nhuế Thư làm xong thì cũng là hai mươi phút sau, Trì Nhuế Thư nói, "Còn phải thay quần áo, lát nữa kêu người đưa đến đây."

Thẩm Trác Ngọc khụ một tiếng, cũng không phản đối, đứng dậy kêu Trì Nhuế Thư cởi quần áo ra, phát hiện trên lưng Trì Nhuế Thư có vết mẩn đỏ liền nói: “Là bệnh chàm, lát nữa dì lấy thuốc cho con, con cởi quần ra, dì xem trên mông có hay không."

"Đã nói là theo đuổi, đi lên liền cởi quần của con." Trì Nhuế Thư kéo dây thun của đồ ngủ, Thẩm Trác Ngọc cảm thấy như vậy không ổn nên nói: "Vậy, vậy con tự xem đi, dì ở ngoài chờ con."

Nói xong, Trì Nhuế Thư cởi quần, trực tiếp cởi đồ ngủ bằng vải bông xuống đất, nói: "Thế nào? Là do nằm lâu đúng không?"


“Đúng vậy.” Thẩm Trác Ngọc nghiêm túc nhìn mông nàng, sau đó lại nhìn chân, thân dưới không có vết mẩn ngứa, hẳn là do nằm lâu.

Cô kéo quần giúp lên Trì Nhuế Thư, Trì Nhuế Thư hỏi: "Sao dì nghiêm túc như vậy? Không biết còn tưởng dì là bác sĩ phụ khoa."

Thẩm Trác Ngọc lắc đầu, "Không phải, căn bản đều biết một ít."

Trì Nhuế Thư hỏi: "À, vậy các bác sĩ phụ khoa đều như vậy sao? Giúp bệnh nhân xem bệnh, còn giúp bệnh nhân mặc quần."

"...Dì không có xem đồng nghiệp phụ khoa khám thế nào, xem cái này thật không lễ phép, phải chú trọng người bệnh." Thẩm Trác Ngọc nghiêm túc nói.

"Thật sao?" Trì Nhuế Thư nhướng mày nói: "Vậy dì theo đuổi con, nhìn thân thể của con như vậy, lại không phải bác sĩ phụ khoa, sao dì không biểu hiện ra chút cảm xúc nào? Trong mắt dì không có chút ý tứ kia."

Này rất xấu hổ, Thẩm Trác Ngọc không biết nên nói thế nào, đây là bản năng của con người, về cơ bản sẽ có cảm giác với người mình thích.

Chỉ là cô quan tâm đến Trì Nhuế Thư nhiều hơn, cho nên cô không nghĩ tới phương diện kia mà nói: “Có lẽ dì tương đối có đạo đức nghề nghiệp.”

"Ồ."

Trì Nhuế Thư nói: “Vậy con đi tắm.”

Thẩm Trác Ngọc "được", vết thương của Trì Nhuế Thư đã lành rất nhiều, cô cũng không cần phải nhìn chằm chằm nữa, lúc Trì Nhuế Thư đi vào, Thẩm Trác Ngọc ngồi ở bên giường nhìn vào gương, tay nghề trang điểm của Trì Nhuế Thư khá tốt, làm cho cô trông giống như cô gái trẻ.

Cô véo mặt, mới ngoài ba mươi, tuổi cũng không quá lớn, da cũng khá tốt, chẳng phải nói nữ nhân ba mươi là hấp dẫn nhất sao.

Thẩm Trác Ngọc nhìn vào gương cười, điện thoại rung lên, cô cầm lên xem, phát hiện là Trì Nhuế Thư gửi, cô vuốt màn hình mở ra, rất nhiều bức ảnh không thể tin hiện lên trên WeChat.

Cô mở ra xem tin nhắn trả lời Trì Nhuế Thư: "Sao đột nhiên lại gửi cái này?"


"Đẹp không?"

Thân thể nữ nhân, không kém hấp dẫn.

Thẩm Trác Ngọc đang do dự không biết nên trả lời Trì Nhuế Thư như thế nào, Trì Nhuế Thư lại gửi tin nhắn tới: "Con còn đẹp hơn cô ấy, dì muốn xem không?"

Thẩm Trác Ngọc đỏ mặt, gõ trả lời: "Con đừng chụp cái này, điện thoại bây giờ không an toàn, nhỡ có người nhìn thấy thì sao?"

"Thích."

"Mau tắm đi, đừng để bị cảm lạnh."

Dù Thẩm Trác Ngọc không có cảm xúc gì, nhưng trêu chọc cô cũng rất vui, cửa kêu một tiếng, Trì Nhuế Thư mở cửa phòng tắm, Thẩm Trác Ngọc giật mình, tưởng Trì Nhuế Thư không mặc quần áo chạy ra ngoài.

Nàng giữ cửa phòng tắm mở, thân thể như ẩn như hiện sau tấm kính mờ.

"Con..." Thẩm Trác Ngọc sửng sốt.

“Giúp con tìm quần áo, đừng quên.” Trì Nhuế Thư nói xong liền đóng cửa lại, đúng lý hợp tình sai sử.

Thẩm Trác Ngọc sửng sốt một lát, sau đó chịu thương chịu khó đến tủ lấy quần áo, nghĩ nàng ra ngoài, liền lấy một bộ quần áo mùa thu, thêm áo len, sau đó đi ra ngoài lấy thuốc.

Trì Nhuế Thư cũnh không xấu hổ, tắm xong cũng không nhờ Thẩm Trác Ngọc giúp mang quần áo vào, nàng khỏa thân đi ra ngoài, mặc quần áo trước mặt Thẩm Trác Ngọc, còn kêu Thẩm Trác Ngọc tới bôi thuốc cho nàng.

Không phải Trì Nhuế Thư không lăn lộn người khác, một khi tính tình đại tiểu thư bộc phát, không ai có thể kháng cự, bất quá kia chỉ là thể lực mà thôi, chạy tới chạy lui một hồi cũng dỗ người.

Nhưng đối với vấn đề này, Thẩm Trác Ngọc lại có chút lúng túng, sau khi bôi thuốc cho nàng, cô bất đắc dĩ nói: "Nhuế Nhuế, đừng nháo dì nữa."

"Dì nói dì theo đuổi con, nàu còn không chịu được." Trì Nhuế Thư hừ hai tiếng, sắp sang lại quần áo, nhét điện thoại và tai nghe vào túi, ra ngoài liền cắm tai nghe, giả vờ không nghe được giọng nói của Thẩm Trác Ngọc.

Thẩm Trác Ngọc muốn nắm tay nàng, nhưng Trì Nhuế Thư rút lại, nàng đút hai tay vào túi áo khoác, Thẩm Trác Ngọc da mặt dày nhét ngón tay vào túi nàng nói: "Nắm tay đi."


Trì Nhuế Thư không để ý đến cô, Thẩm Trác Ngọc câu ngón tay nàng vào túi áo, có chút lấy lòng, nhưng Trì Nhuế Thư vẫn không nhúc nhích, cho Thẩm Trác Ngọc rút tay nàng ra, dỗ dành: “Nắm tay với dì nha.”

Hai người đi đến cửa thang máy, sắc đỏ chảy xuống mặt Thẩm Trác Ngọc, đốt đến cổ, mùa này người đến bệnh viện rất nhiều, nắm tay nhau trông không giống người nhà mà lại giống người yêu hơn, có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào hai người.

Trì Nhuế Thư và Thẩm Trác Ngọc đứng ở giữa thang máy, Trì Nhuế Thư nhìn hình ảnh phản chiếu trên tường, Thẩm Trác Ngọc rất xấu hổ nhưng cũng không lùi bước.

Cửa thang máy mở ra, Trì Nhuế Thư đang định rút tay lại thì Thẩm Trác Ngọc lại giữ chặt tay nàng.

Hai người có thể đi ra ngoài chơi, nhưng không thể đến nơi đông người, sợ đụng phải Trì Nhuế Thư, Trì Nhuế Thư không vui nói: “Gần bệnh viện có cái gì vui?”

"Chúng ta đi dạo một lát, con muốn đi đâu thì chúng ta cùng đi." Thẩm Trác Ngọc nói.

Trì Nhuế Thư không trả lời, tai nghe trên tai bị cô kéo ra, cô dùng sức bóp chặt, nhìn xem nơi đó.

"Con có một nơi muốn đi, dì có dám đi cùng con không?"

"Con muốn đi đâu?" Thẩm Trác Ngọc nhìn quanh, không thấy có phương nguy hiểm nào, nghĩ nàng muốn đi đến quảng trường phía trước, nói: "Cũng có thể đi bộ tới đó, mua chút đồ ăn vặt cho con."

"Con không nói chỗ đó, con nói là chỗ kia." Trì Nhuế Thư chỉ vào một nơi cách đó một con đường, có biển hiệu khách sạn XX, phía trên một ngọn đèn đã tắt, nhìn không quá sạch sẽ.

"Nhuế..."

“Muốn đi không.” Trì Nhuế Thư ngắt lời cô, “Không muốn đi thì quên đi.”

"Dì chưa nói không đi." Thẩm Trác Ngọc kéo tay áo nàng, "Dì chỉ là, chỉ là, thân thể con không thể chịu nổi, loại chuyện này có liên quan đến..."

Trì Nhuế Thư nói: "Bác sĩ nói không có vấn đề gì, chỉ là không thể vận động quá sức, quá độ sẽ tổn thương tim, chẳng phải con bị bệnh tim sao? Dì là bác sĩ, không phải dì biết rõ chuyện này nhất sao?"

Thẩm Trác Ngọc nuốt nước miếng, nhìn khách sạn, lại nhìn Trì Nhuế Thư, nói: "Con đừng kích động, đi, dì đi, chỉ là cần mua chút đồ."

“…vâng.” Trì Nhuế Thư thu hồi hơi thở bùng nổ, “Chúng ta cùng đi.”

Bình Luận (0)
Comment