Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 31

Hai người nhìn nhau, hô hấp trở nên khắc chế.

Trong điện thoại, Vu Thụy Viêm hỏi: “Tại sao?”

Văn Cẩn Ngôn nhìn Lục Kiều Vi, quay mặt đi, bình tĩnh nói: “Bởi vì chúng tôi là bạn bè, có thể ngủ cùng nhau.”

"Còn có việc gì không?"

Giọng điệu của cô vẫn lạnh lùng, không thay đổi.

Vài giây sau, không đợi bên kia nói xong, cô đã cúp điện thoại trước, đặt điện thoại xuống, vén chăn lên tiếp tục ngủ.

Lục Kiều Vi ngơ ngác một lúc, sau đó không nhịn được nữa, ngồi dậy nhìn cô hỏi: “Sao cô tùy tiện chạm vào điện thoại của tôi?”

Văn Cẩn Ngôn chớp mắt, cau mày nói: “Tỉnh dậy hơi tức giận, tôi đã ngủ rồi, đột nhiên gọi điện thoại, thật ồn ào.”

Lục Kiều Vi nhìn cô một lúc rồi mới 'ò' một tiếng, nàng bò dậy, nheo mắt cầm điện thoại lên, trước khi tìm Văn Cẩn Ngôn thì nàng đang ăn cơm với đồng nghiệp, nàng đột nhiên rời đi nên có rất nhiều người tìm.

Lục Kiều Vi gửi tin nhắn trong nhóm: [Tôi đã về nhà rồi, thật ngại quá, lát nữa gửi hóa đơn cho tôi, tôi mời]

Nhìn thấy mọi người trong nhóm hoan hô, Lục Kiều Vi lại nằm xuống, luôn muốn nhìn xem Văn Cẩn Ngôn, nữ nhân này bình thường rất ôn nhu, nhưng vừa rồi sao có thể lạnh lùng đáng sợ như vậy, làm nàng tưởng đang ngủ bên cạnh một người xa lạ.

Mấy phút sau, Văn Cẩn Ngôn nghiêng người hỏi nàng: "Không phải em đã ngủ rồi sao? Tôi kêu em mà em không nghe thấy."

Vốn dĩ Lục Kiều Vi chưa ngủ, nàng đang giả vờ vì không muốn phát sinh chuyện gì trên giường. Ai biết Văn Cẩn Ngôn trả lời điện thoại với giọng điệu kỳ quái như vậy, làm nàng sợ đến mức không dám giả vờ ngủ nữa.

Nàng nói: “Khi thức dậy, cô rất dễ nổi giận sao?”

Văn Cẩn Ngôn ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Đôi mắt của hai người nhìn nhau, lại đồng thời nhắm lại.

Lục Kiều Vi không dám hỏi thêm nữa, thấp giọng nói: "Tôi tắt âm điện thoại rồi, cô ngủ đi, cô thức dậy tức giận cũng quá dọa người."

Văn Cẩn Ngôn không trả lời, Lục Kiều Vi trằn trọc xoay người, đoán là cô đã ngủ rồi, sau đó nàng chống tay ngồi dậy, gõ phím điện thoại.

Nàng vừa gõ dòng chữ "thức dậy dễ nổi giận", tiếp theo là dòng chữ "vấn đề tâm lý", trên mạng nói trắng ra người bị stress rất dễ mắc bệnh này, chẳng lẽ Văn Cẩn Ngôn bề ngoài nhìn ôn nhu nhưng nội tâm lại rất áp lực.

Khi Lục Kiều Vi thức dậy, Văn Cẩn Ngôn đã không còn ở đây nữa, nhưng cô để lại cho nàng một tờ giấy, nói chính mình có việc, nàng nhớ ăn bữa sáng mà cô mua.

Trên bàn có đồ ăn, còn nóng hổi, ​​hình như cô vừa mới rời đi, nàng vừa ăn vừa chơi điện thoại, lướt rất nhiều vòng bạn bè.

Pháp vụ DMD: [Đã tìm ra nguyên nhân thức dậy dễ nổi giận, các nhà khoa học có thể phân tích giúp bạn từ tâm lý đến s1nh lý!]

Pháp vụ DMD: [Nữ nhân dễ nổi giận khi thức dậy có trái tim yếu đuối, cần sự chăm sóc cẩn thận của vợ, cách tốt nhất là thật yêu cô ấy. Từ khi có tình yêu, tôi làm gì cũng có năng lượng!]

Pháp vụ DMD: [Nữ nhân có thư giãn hay không thì phải xem cơn giận khi thức dậy có thoát ra hay không, chỉ cần chịu hôn người yêu một cái, cơn giận sẽ không còn nữa! Hôn cô ấy!]

Lục Kiều Vi cau mày thật chặt.



Trời mưa cả đêm, mặt đường đầy nước, Lục Kiều Vi đến công ty, ống quần ướt đẫm nhưng nàng cũng không thèm xử lý, nàng kiểm tra điện thoại nhìn vào hồi lâu, lại đặt điện thoại lên bàn, dùng ngón tay ấn vào giữa hai lông mày.

“Cậu sao vậy?” Khúc Thanh Trúc hỏi nàng: “Như thế nào mình phát hiện mỗi lần cậu ngủ với Văn Cẩn Ngôn, mình luôn có cảm giác như cậu bị ép khô vậy.”

"Ép khô còn tốt, nhưng tâm lý lại chịu không nổi."

"Sao vậy?" Khúc Thanh Trúc tò mò.

Lục Kiều Vi nhìn ly sữa trong tay cô, suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không nói gì, sợ Khúc Thanh Trúc không uống được.

Khi ra khỏi văn phòng, nàng gặp Vu Thụy Viêm, hai người chỉ chào hỏi, Vu Thuỵ Viêm muốn nói lại thôi, giống như hắn có chuyện gì muốn nói với nàng.

Mãi cho đến khi có một cô gái ở phòng tài chính gọi hắn đến họp, lúc này Vu Thụy Viêm mới thu hồi tầm mắt rời đi, Khúc Thanh Trúc khẽ tặc lưỡi hỏi: "Nếu cậu gặp Vu Thụy Viêm trước thì liệu hai người có cơ hội không?"

"Đừng nói bậy, bọn mình đều là đồng nghiệp."


Tính tình Vu Thụy Viêm khá tốt, hắn theo đuổi nàng lâu như vậy cũng không đặt thêm gánh nặng gì cho nàng, mỗi lần hắn thăm dò hỏi nàng hay khi nàng từ chối, hắn cũng sẽ không ép buộc nàng. Thành thật mà nói, ở cùng với hắn cũng khá thoải mái.

Nếu chuyện đó không xảy ra, có lẽ sau khi vứt Lạc Nhất Ngôn thì nàng đã thử... Hiện tại, quên đi, nàng thực sự không có tâm tư.

Hàn huyên một lúc, Lục Kiều Vi lại hỏi Khúc Thanh Trúc: “Còn cậu thì sao, sao mình chưa bao giờ nghe cậu nói qua, mẹ cậu không thúc giục cậu kết hôn sao?”

Khúc Thanh Trúc đã gần 27 tuổi, tuy hai người vẫn tự nhận là trẻ đẹp, nhưng người trong nhà luôn nói nếu không kết hôn ở tuổi này thì già rồi, không tìm được bạn đời tốt, cũng không thể sinh con tốt...

Nghe mà phiền.

Lục Kiều Vi nói thêm: “Dù sao thì cậu cũng phải đánh bóng con mắt.”

Khúc Thanh Trúc lắc đầu, ánh mắt đạm nhiên, “Mình là tính lãnh cảm, kết hôn cũng vô ích, nếu bọn họ muốn thúc giục thì có thể tự đi mà kết hôn, dù sao mình cũng sẽ không kết hôn.”

“Cậu thực sự lãnh cảm sao?” Lục Kiều Vi thò người tới nhỏ giọng nói.

"Cậu đã từng thấy mình yêu đương chưa? Trông mình giống người có hứng thú với tình yêu sao?" Khúc Thanh Trúc hơi lùi lại để nàng nhìn rõ, "Giống sao?"

Lục Kiều Vi và Khúc Thanh Trúc là bạn học cấp 3, mối quan hệ của hai người luôn tốt đẹp, lá gan của Lục Kiều Vi rất lớn, sẽ kéo Khúc Thanh Trúc đọc truyện tranh, nhưng Khúc Thanh Trúc luôn mang vẻ mặt lạnh nhạt, đều làm cho Lục Kiều Vi cảm thấy mình là một kẻ bi3n thái, còn cảm thấy phiền muộn, hoài nghi bản thân một thời gian dài.

Cũng rất lâu sau, Khúc Thanh Trúc mới nói với nàng rằng cô không có h@m muốn yêu đương, khi học đại học, có một học trưởng quyết liệt theo đuổi cô, Khúc Thanh Trúc thử tiếp xúc hai ngày nhưng cô chỉ cảm thấy phiền phức cùng mệt mỏi, cuối cùng là từ bỏ.

Lục Kiều Vi một mặt rất tin tưởng, nhưng mặt khác lại hoài nghi, lộ ra loại biểu tình: "Không biết mình có nên nói hay không."

"Cậu muốn nói gì thì nói đi, chỉ cần nhỏ giọng là được."

Lục Kiều Vi thật sự không khống chế được, “Lại đây mình nói cho cậu nghe.”

Khúc Thanh Trúc nghi hoặc lại phòng bị mà thò người qua.

Lục Kiều Vi thấp giọng nói: “Cậu có nghe nói người lãnh cảm thực chất là đang đè nén tính hướng của mình không?”

“Tính hướng thật sự chính là bóng kín.”

Khúc Thanh Trúc đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị sặc, cô nhanh chóng tránh xa Lục Kiều Vi, trừng mắt nhìn nàng, "Cậu đừng ỷ vào chúng ta là bạn tốt là có thể tùy tiện nói bậy, cẩn thận mình bạo lực cậu ở nơi làm việc đó!"

“Thì chỉ tùy tiện nói thôi.” Lục Kiều Vi cười ha hả, “Gần đây mình có đọc một cuốn tiểu thuyết, trong đó nói nữ chủ bị lãnh cảm, cho đến một lần vào nhầm phòng, ngủ với chị gái của bạn trai, sau đó ngủ đến khỏi bệnh.”

"Phụt -" Khúc Thanh Trúc sặc đỏ mặt, đánh nàng hai cái, "Cậu đang làm gì vậy? Sao cậu luôn nói những loại tam quan bất chính như vậy? Bây giờ mình rất nghi ngờ nhân phẩm của cậu đấy."

“Văn học nón xanh rất thú vị, mình rất thích.”

Trở lại văn phòng, Lục Kiều Vi lướt qua một bài đăng trên weibo, có tin tức giải trí nói Trì tiểu thư sắp sang Mỹ du học.

Nàng xem qua tưởng là tin giả, đang định bỏ qua thì đại tiểu thư lại nhắn tin hẹn nàng ra ngoài, nhờ nàng thiết kế một chiếc lắc tay.

Giá cả khá cao nên Lục Kiều Vi thu dọn đồ đạc đến điểm hẹn.

Ngồi trong nhà hàng một lúc, đại tiểu thư đến muộn, mặc áo khoác đen, đội mũ, nhìn thấy Lục Kiều Vi liền nói: “Mấy ngày nữa tôi sẽ xuất ngoại, đến lúc đó tôi sẽ đưa tiền cho chị, chị có thể tìm người làm một chiếc lắc tay, tặng một người giúp tôi được không?"

Lục Kiều Vi sửng sốt: “Em thật sự muốn xuất ngoại sao?”

Đại tiểu thư ừ một tiếng: “Chị chưa đọc tin tức à?”

Nàng đã xem nhưng không nghĩ tới, hôm đó hai người gọi điện, đại tiểu thư nói sẽ không bỏ cuộc, muốn tìm mẹ nhỏ, tại sao đột nhiên lại bỏ cuộc.

Này bỏ cuộc cũng quá sớm.

Lúc Lục Kiều Vi đang định hỏi nàng ấy thì phát hiện miệng đại tiểu thư bị thương, đại tiểu thư không được tự nhiên mà nghiêng đầu đi: "Có phải chị muốn hỏi tại sao không?"

Lục Kiều Vi ngượng ngùng nói: “Tôi có chút tò mò.”

Kỳ thực, hỏi hay không hỏi thì cũng có thể đoán được đáp án.

Trì tiểu thư im lặng một lúc, cuối cùng nàng ấy mới bình đạm nói: "Dì ấy không thích tôi, cố chấp cũng chẳng ích gì."


Lục Kiều Vi hỏi: “Trước đó không phải em nói cô ấy thích em sao?”

Trì tiểu thư lại nói: “Là tôi hiểu lầm, là một bên tình nguyện. Dì ấy ủng hộ tôi thích nữ nhân, thích bất cứ ai, nhưng dì ấy không ủng hộ tôi thích dì ấy. Tôi cho rằng… tôi cho rằng tôi thích dì ấy thì dì ấy cũng thích tôi."

"Kỳ thực chính là tôi quá tự cho mình đúng."

Bộ dáng như không sao, nhưng giọng nói lại hơi khàn.

Sau khi nghe giọng điệu ngạo mạn của Trì tiểu thư quá nhiều lần, lại nghe giọng điệu suy sụp như vậy, trong lòng Lục Kiều Vi cảm thấy rất khó chịu, nàng gọi giúp đại tiểu thư một ly trà sữa: “Vậy em định bỏ cuộc sao? Không trở về nữa sao?”

“Tạm thời tôi sẽ không trở về, tôi sẽ ở nước ngoài vài năm, tôi còn muốn học, tôi chỉ cảm thấy nỗ lực của mình giống như một trò đùa vậy… À, dì ấy còn nói tôi nỗ lực học tập là vì chính mình, kỳ thực không liên quan gì đến dì ấy."

Khi trà sữa được mang lên, Trì tiểu thư đưa hai tay ra nắm lấy: “Tôi không thể làm phiền dì ấy nữa, hái dưa xanh sẽ không ngọt. Đêm qua mưa rất to, chị có cảm thấy không?"

Hôm qua trời mưa... Lục Kiều Vi nằm trên giường nghĩ tới lời nói của Văn Cẩn Ngôn, không có thời gian để nghĩ đến mưa bên ngoài.

Hôm qua nàng nói chuyện điện thoại với đại tiểu thư một lúc, nhưng khi hai người đang nói chuyện thì đại tiểu thư nói muốn tìm mẹ nhỏ rồi cúp máy.

Đại tiểu thư kể cho nàng nghe kết quả: “Dì ấy đuổi tôi đi.”

Mấy câu đơn giản lại giống như có chút khổ sở.

Chắc chắn đoạn giữa đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không Trì tiểu thư đã không tuyệt vọng như vậy, ấn tượng của Lục Kiều Vi về nàng ấy luôn là một đại mãnh hổ.

Nàng không muốn k1ch thích vết thương của đại tiểu thư, cho nên mở máy tính hỏi: "Em muốn thiết kế loại lắc tay nào, muốn đính loại đá quý nào?"

"Một chiếc lắc tay bình thường không đính đá quý, tôi chỉ nhớ hình dáng đại khái, chị có thể giúp tôi làm một bản sao không?" Đại tiểu thư nghiêm túc nói.

Tạo ra một bản sao của lắc tay giống như đúc cũng dễ thôi, nhưng đại tiểu thư không nhớ chi tiết, cho nên Lục Kiều Vi chỉ có thể tận lực giúp đại tiểu thư hoàn nguyên.

Một sợi lắc mỏng rất bình thường, trên đó có một vài dây sao và trăng, ở giữa có một viên đá mặt trăng, có thể đổi màu theo ánh sáng mặt trời.

Khá tươi mới, các cô gái 17, 18 tuổi rất thích.

Lục Kiều Vi hỏi: "Có cần giúp em thiết kế thêm mấy chỗ khảm kim cương không? Có thể thêm mấy hạt phụ bên cạnh hạt mẹ."

"Không cần, lúc ấy dì ấy chỉ có thể mua được cái này."

Lục Kiều Vi ngồi trong quán cà phê suốt buổi chiều, nàng nhanh chóng hoàn thành thiết kế lắc tay, đại tiểu thư nói “cũng khá giống” rồi rời đi.

Lục Kiều Vi suy nghĩ một chút, lại ngăn nàng ấy lại nói: "Loại lắc tay này rất dễ làm, nếu ngày mai em không bận, tôi sẽ đưa em đến xưởng, trong một ngày sẽ hoàn thành."

“Không cần.” Trì tiểu thư nói: “Buổi chiều tôi có chuyến bay, tôi sớm bay rồi.”

"Dì ấy không cần tôi, tôi ở lại nơi này cũng chẳng ích gì."

Chiếc Aston Martin biến mất khỏi đường phố nhộn nhịp, tốc độ vẫn nhanh như ngày nào, gió bụi khuấy động giống như đã làm nguội đi nhiệt tình.

Lục Kiều Vi ôm máy tính, bị cảm nhiễm mà cảm thấy chua xót.

Ngày hôm đó, Lục Kiều Vi mang theo máy tính đến xưởng của một người bạn, người bạn này đã rất sốc khi nhìn thấy chất liệu của chiếc lắc, nói: "Không dùng đá quý hay kim cương à? Trời ạ, đây là đơn hàng rẻ nhất mà cậu nhận đó."

"Không rẻ, thiết kế này có giá 3 vạn."

Bạn nàng cười ha ha: “Ba vạn làm một chiếc lắc tay? Cậu có muốn đổi thành bạch kim không? Cậu thử hỏi khách hàng của cậu xem có muốn đổi không?”

"Không đổi, thủ công tinh xảo một chút."

Bạn nàng nói: "Aiz, người có tiền thật kỳ quái."

Đúng vậy, cảm tình cũng thật kỳ quái.

Khoảng mười giờ tối, Lục Kiều Vi nhìn thấy đại tiểu thư đang ở trên hot search.


Nàng ấy mặc áo gió màu đen đội mũ, khi nhìn thấy giới truyền thông, nàng ấy kéo vành mũ xuống để không cho ai nhìn thấy mặt mình. Mặc dù các vệ sĩ đã tận lực ngăn cản nhưng nhiều giới truyền thông vẫn chụp được mặt nàng ấy.

Đại tiểu thư vẫn kiêu ngạo như cũ, giật lấy thiết bị truyền thông ném xuống đất, mắng mấy phóng viên đều không dám ngẩng đầu lên.

"Chụp cái mẹ các người, có thẻ nhà báo ghê gớm lắm sao, có thể ngẫu nhiên viết báo sai sự thật sao? Việc tôi làm không liên quan gì cái rắm các người."

Nàng nói rất kiêu ngạo, nhưng lại kéo chặt vành mũ che trán.

Nàng ấy có một vết sẹo ở đó, trước đó gặp nàng luôn khoe lại bày ra cho người khác xem, giống như một chiến binh khoe tấm huân chương dũng cảm của mình.

Bây giờ nàng ấy giấu kín mít, không muốn mọi người nhìn thấy một mặt chật vật của mình, bởi thân phận chiến binh đã phai nhạt, nàng ấy không còn bộ giáp chắc chắn nữa.

Aiz.



Mấy ngày tiếp theo, Lục Kiều Vi thường xuyên đến xưởng, trong ba ngày, cuối cùng nàng cũng hoàn thành xong chiếc lắc tay.

Đó là một mẫu phổ thông rất rẻ, thoạt nhìn không có gì nổi bật, Lục Kiều Vi đóng gói trong một hộp quà thủ công đắt tiền.

Khoảnh khắc đóng hộp lại, Lục Kiều Vi cảm thấy nhẹ nhàng, Trang Như Nhuế thở dài: “Một chiếc lắc tay 300 tệ, cô nhìn chằm chằm giống như nó 300 vạn vậy.”

"Yêu cầu của khách hàng là trên hết. Hơn nữa, giá cả khách hàng đưa ra không thấp, hào phóng hơn khách hàng bình thường nhiều." Lục Kiều Vi nghiêm túc điền địa chỉ, lúc đó nàng hỏi đại tiểu thư có muốn viết thiệp hay không, đại tiểu thư nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu từ chối.

"Đúng vậy." Trang Như Nhuế nói: "Tôi để thư mời của DMD trên bàn của cô, cô đừng quên đọc."

“Thư mời gì?” Lục Kiều Vi ngẩng đầu nhìn cô.

"Không phải chứ, cô quên cái gì rồi sao? Không phải lần trước cô đã hợp tác với DMD làm một chiếc nhẫn sao? Bây giờ chiếc nhẫn sẽ được bán đấu giá tại Christie's."

"Đấu giá? Christie's?" Lục Kiều Vi sửng sốt.

Christie's là một trong những nhà đấu giá hàng đầu thế giới, chỉ những nhân vật nổi tiếng mới có thể bán đồ trang sức chất lượng hàng đầu ở đó.

Nàng hoàn toàn không hiểu lắm, lục lọi trên bàn rồi lấy ra một lá thư mời từ trong chồng bản vẽ thiết kế, ngày là ngày mốt.

"Đây là xảy ra khi nào?"

"Hôm kia tôi đưa cho cô, không phải lúc đó cô còn đáp lại sao?"

Lục Kiều Vi cẩn thận nhớ lại, hôm kia nàng chạy tới xưởng, bận rộn làm chiếc lắc tay cho đại tiểu thư, hẳn là nàng đã để cùng với bản thiết kế, nàng còn tưởng đây là thư mời dự tiệc bình thường nên đã không chú ý nhiều.

Trang Như Nhuế nói: “May là không cần xuất ngoại, nếu không bây giờ cô đi làm visa sẽ rất khó khăn.”

Vấn đề không phải là có làm visa hay không, mà là khả năng nàng có thể gặp được Văn Cẩn Ngôn. Hai ngày nay nàng bận rộn nên không nghĩ tới Văn Cẩn Ngôn nhiều.

Hiện tại bỗng nhiên nhớ tới, liền rất...

"Đừng căng thẳng, chủ yếu là do bản thiết kế thương mại lần trước bị rò rỉ, công ty chúng ta phải bồi thường, chiếc nhẫn đã được bán đấu giá thành công, cô có thể đến làm thủ tục cùng bàn bạc các vấn đề pháp lý giữa hai bên. "

“Cô có chắc là nó đơn giản thế không?”

Trang Như Nhuế dùng sức gật đầu: "Chắc."

Lục Kiều Vi im lặng một lúc rồi quyết định đi.

Bất quá là nàng viết tên Khúc Thanh Trúc, Khúc Thanh Trúc cảm thấy nàng kỳ quái, trước đây nàng đều tránh mặt Văn Cẩn Ngôn, nhưng lần này nàng xác định đi sự kiện.

Ngày đến đó, Lục Kiều Vi hỏi Khúc Thanh Trúc: “Cậu có nghe nhạc không?”

"Muốn nghe thì nghe đi, cậu căng thẳng như vậy làm gì? Không phải chỉ là một cuộc đấu giá thôi sao? Không phải trước kia đều là như vậy sao?"

"Cậu không hiểu đâu." Lục Kiều Vi nói: "Loại chuyện này giống như, cậu trước kia vừa mơ màng vừa vui vẻ, bỗng nhiên một ngày nào đó cậu phát hiện người bên cạnh có kịch bản, hơn nữa còn nhằm vào cậu."

"Ai muốn mưu sát cậu à? Lạc Nhất Ngôn lại gây chuyện sao?"

"Không phải."

Lục Kiều Vi nghịch nghịch điện thoại, sau đó mở một bài hát, Khúc Thanh Trúc đang lái xe, suýt nữa bị bài hát làm cho choáng váng.

"Vận may tới vận may tới, vận may mang lại niềm vui cùng tình yêu, vận may đến với chúng ta, vận may đến với chúng ta, đón vận may thịnh vượng phát đạt lan rộng khắp thế giới, gấp một ngàn hạc giấy, lại buộc một dải ruy băng đỏ ~"

Hát xong một bài, Lục Kiều Vi hít một hơi thật sâu, giống như hút lấy vận may, Khúc Thanh Trúc tưởng rằng cuối cùng cũng kết thúc, nhưng bài hát thứ hai lại vang lên.

"Nam mô hắc ra đát na, đá ra dạ da. Nam mô a rị da, bà lô Yết đế, thước bát ra da, bồ đề tát đỏa bà da. Ma ha tát đỏa bà da, ma ha ca lô ni ca da. Án tát bàn ra phạt duệ, số đát na đát tỏa ~"


Lúc ấy, Khúc Thanh Trúc cảm giác như mình đã đến Tây Thiên đáp đất thành Phật.

Cô nhịn không được nữa: “Vi Vi, đừng bật nữa, chúng ta đang trên đường cao tốc…”

"Phật Tổ phù hộ." Lục Kiều Vi khép lòng bàn tay lại.

Khi đến nhà đấu giá, vẫn chưa đến giờ đấu giá, mọi người đều ở bên ngoài tham quan, hôm nay có rất nhiều tác phẩm đấu giá được trưng bày trong hội trường.

Lục Kiều Vi nhìn từng cái, có kim cương xanh, kim cương hồng... bên trong có nhiều loại đá quý, tùy tiện một viên cũng rất đắt tiền, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một cảnh tượng lớn như vậy, hơn nữa nàng mang tác phẩm đến đây, xem như sinh thời.

Chẳng mấy chốc, nàng nhìn thấy một viên kim cương màu hồng, viên kim cương hồng duy nhất trong hội trường, còn ở trong tủ trưng bày an toàn, khi nàng định đi tới liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Văn Cẩn Ngôn đang cầm ly rượu đứng bên cạnh.

Cô dùng ngón tay lắc chiếc ly, mặc một chiếc váy đen, đeo hai viên hồng ngọc trên tai, dưới ánh đèn lấp lánh, thu hút sự chú ý của mọi người.

Lục Kiều Vi ngơ ngác một hồi, lúc Văn Cẩn Ngôn nghiêng đầu nhìn qua, nàng nhanh chóng vọt ra phía sau Khúc Thanh Trúc.

“Chắn một chút.” Lục Kiều Vi đặt một ngón tay lên môi, ra hiệu yên lặng, “Đừng để cô ta nhìn thấy mình.”

"Sao vậy?"

"Cậu nghĩ cách để cô ta đi đi."

Khúc Thanh Trúc chỉ vào chính mình: "Mình? Mình có bản lĩnh lớn như vậy sao? Sao mình lại không biết?"

Lục Kiều Vi ừ một tiếng.

Khúc Thanh Trúc bỗng nhiên gánh trọng trách trên vai, bả vai nặng trĩu, Văn Cẩn Ngôn đối diện tựa hồ đã nhìn thấy cô, từng bước đi về phía này.

Ngay lúc Khúc Thanh Trúc đang nghĩ cách trốn thoát, Văn Cẩn Ngôn đã rời khỏi ngã rẽ, chạm ly rượu với một người đại diện có tiếng trong giới giải trí.

Hai người tạm thời rời đi, Khúc Thanh Trúc hỏi: "Rốt cuộc cậu sao vậy? Mấy ngày nay thực sự rất kỳ quái."

Không nghe Chú Đại Bi thì nghe cầu may.

Thấy Lục Kiều Vi vẫn không muốn nói gì, cô nghiêm mặt nói: "Nếu không nói cho mình biết thì sau này đừng hẹn mình nữa."

"Đừng đừng đừng."

“Nói.” Khúc Thanh Trúc nghiêm túc nhìn nàng.

"Chuyện này... có chút giống tin tức xã hội."

"Sao cơ?" Khúc Thanh Trúc cau mày.

Lục Kiều Vi liếc nhìn Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn vẫn đang trò chuyện với người đại diện, không biết bọn họ đang nói cái gì, Văn Cẩn Ngôn cười rất vui vẻ.

Dù sao Lục Kiều Vi cũng có chút không vui, cũng không dám nhìn nữa, nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn liền cảm thấy tâm tình của mình đặc biệt phức tạp.

“Mau lên a.” Khúc Thanh Trúc thúc giục.

Lục Kiều Vi ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng thì thầm, sợ người khác nghe thấy, nàng xấu hổ nói: “Kỳ thật, mình cảm thấy Văn Cẩn Ngôn thích mình.”

Khúc Thanh Trúc: "...Ồ."

"Mình biết chuyện này rất đột ngột, bình thường cũng không nhìn ra, nhưng đó là thật! Mình có cảm giác từ ngày đó cô ta dùng điện thoại của mình nói chuyện với Vu Thụy Viêm. Tuy cô ta che giấu rất tốt, mình lại phát hiện cô ta cho người đăng lên WeChat, ý đồ mê hoặc mình, làm mình cho rằng sau khi cô ta thức dậy sẽ dễ nổi giận, nhưng mà mình vẫn tìm ra sơ hở."

"...Ò, sao cậu biết được."

"Bởi vì bọn mình đã ngủ chung nhiều lần, cô ta..." Lục Kiều Vi dừng một chút, xấu hổ nói ra nàng và Văn Cẩn Ngôn lăn lộn trên giường mấy lần, mỗi lần thức dậy, Văn Cẩn Ngôn đều ôm nàng mà gặm, căn bản không giống thức dậy dễ nổi giận.

Nàng ho một tiếng rồi nói tiếp: "Mấy ngày nay mình đã nghiêm túc suy nghĩ kỹ, mình quả thực rất xinh đẹp, có tài hoa, còn trẻ tuổi."

“Vi Vi, cậu quên mất cậu còn có tố chất.” Khúc Thanh Trúc nói: “Hầu hết mọi người đều không có.”

Lục Kiều Vi nghiêng đầu, trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ Thanh Trúc biết rồi sao? Chuyện này nàng vẫn chưa nghĩ tới nói cho Khúc Thanh Trúc biết, chuyện ngủ với Văn Cẩn Ngôn chủ yếu là quá đáng sợ, nàng sợ hù dọa Khúc Thanh Trúc.

Khúc Thanh Trúc nói: “Vi Vi, cậu còn hài hước.”

"Đúng là có một chút, nhưng đó không phải là trọng điểm."

Sau khi nói ra, trong lòng Lục Kiều Vi cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, hai ngày nay nghẹn chết nàng, nàng nhấn mạnh mấy lần với Khúc Thanh Trúc là không được nói cho ai biết, càng không được nói cho Văn Cẩn Ngôn, nàng vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết chuyện này.

Khúc Thanh Trúc gật đầu, tháo một bên tai nghe của Lục Kiều Vi đeo vào tai mình, Lục Kiều Vi hỏi cô làm sao vậy, cô nói để trừ tà.

"Đúng không, mình ưu tú như vậy, làm sao cô ta có thể cưỡng lại được dụ hoặc." Lục Kiều Vi hừ một tiếng, liếc nhìn Văn Cẩn Ngôn, nghiêm túc nói: "Hiện tại mình hoài nghi mình có thể là tra nữ hay không."

Bình Luận (0)
Comment