Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 88

Lục Kiều Vi bị lời nói của Khúc Thanh Trúc làm cho mờ mịt, một hồi lâu nàng mới nhìn Khúc Thanh Trúc, Khúc Thanh Trúc cầm văn kiện, xem đến nghiêm túc.

Văn kiện giơ rất cao, đủ để che mặt cô.

Lục Kiều Vi đợi cô xem xong mới lấy từ trong túi ra một tờ giấy nói: “Đây là mấy từ hôm qua mình tìm được, cậu xem, mình đã tra cứu toàn bộ từ điển cùng một tập ba trăm bài thơ Đường đấy."

Khúc Thanh Trúc nhìn mấy dòng trên đó, vẻ mặt ghét bỏ, nhưng là băn khoăn lòng tự trọng của Lục Kiều Vi nên không nói rõ ràng.

"Nghĩ ra một cái có ngụ ý đi."

Thay vì đặt những từ như "Hạc" hay "Hiên", Khúc Thanh Trúc cảm thấy "Lục Đại Mãnh" có ý tứ hơn, tốt xấu gì cũng vừa đại vừa mãnh, trông rất đáng tin cậy.

Lục Kiều Vi cười khúc khích: "Hiện tại cậu thừa nhận rồi, Lục Đại Mãnh vẫn là một cái tên hay."

Khúc Thanh Trúc nói: “Suy nghĩ lại đi, kiên trì một chút.”

Lục Kiều Vi suy nghĩ thật kỹ, quả thực làm nàng nhớ tới điều gì đó, nàng viết một cái tên lên giấy, sau đó đẩy tờ giấy qua cho Khúc Thanh Trúc xem.

"Thương nhân đá quý và tiểu thư kim cương?"

Lục Kiều Vi có chút mong đợi hỏi: "Thế nào?"

Chỉ cần nhìn vào là có thể biết những từ này có ý tứ gì, nhược điểm duy nhất là tên quá dài, tốt nhất là nên đặt tên công ty ngắn hơn một chút, phát âm cũng thuận miệng.

“Tiểu thư kim cương.” Văn Cẩn Ngôn từ phía sau đi tới, “Cái tên này có một câu chuyện.”

Lục Kiều Vi đang nghĩ đến việc thêm tên của nàng vào, trước đó nàng từng nghĩ đến tên là "Văn Lục", nhưng sau đó cảm thấy chưa đủ nổi bật nên không nhắc tới.

Văn Cẩn Ngôn bổ sung: “Tên tiếng Anh của chị là Drill.”

Đúng rồi, sao nàng lại quên mất cái này, tên tiếng Anh của Văn Cẩn Ngôn là kim cương, hiện tại tiểu thư kim cương lại là Lục Kiều Vi, song nghĩa, hoàn mỹ.

"Tiểu thư kim cương, tiểu thư kim cương."

Càng đọc càng thấy hay, khi đăng ký công ty chỉ có thể điền tên tiếng Trung, bọn họ lên mạng xem thì vừa lúc tiểu thư kim cương chưa có bị người đăng ký.

Không tốt duy nhất là khi ra nước ngoài, tên tiếng Anh sẽ đụng phải DMD, tiểu thư kim cương dịch là Miss Diamond.

"Không đến mức đó, nếu ra nước ngoài, có thể kêu là Miss Kiều Vi, tiểu thư Kiều Vi không dễ nghe sao?"

Về điểm này, tiểu thư kim cương và tiểu thư Kiều Vi cũng không khác gì.

Thậm chí "tiểu thư Kiều Vi" càng dễ nghe hơn, Lục Kiều Vi lớn như vậy, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy tên của mình có chút cao cấp, nàng nói: "Hai người có biết tại sao mình lại tên là Kiều Vi không?"

"Sao?"

Lục Kiều Vi kể: “Khi mẹ mang thai tôi, ba mình đang xem Tam Quốc Diễn Nghĩa, vừa lúc nhìn thấy chị em Đại Kiều Tiểu Kiều, ba mình nói, nếu sinh ra con gái thì gọi Kiều, Vi chính là mỉm cười, xinh đẹp như tiên nữ, mỗi ngày đều vui vẻ."

Hiện tại cũng giống như "Vi Vi cười tức chết ngươi."

Khúc Thanh Trúc nói: “Cậu đã phụ lòng mong đợi của chú dì đối với cậu.”

Lục Kiều Vi ngượng ngùng cười cười.

Hiện tạu là sự lựa chọn giữa tiểu thư kim cương và tiểu thư Kiều Vi.

Khúc Thanh Trúc tìm kiếm mấy cái tên xa hoa cao cấp nói: "Mình nghĩ tiểu thư Kiều Vi tốt hơn, như vậy có một ngày nào đó cậu thật sự ra ngoài, chỉ hai chữ Kiều Vi đã là một loại đại khí, đúng không?"

Văn Cẩn Ngôn gật đầu, bình chọn cái tên 'Kiều Vi', "Sau này nhắc tới Kiều Vi, sẽ có rất nhiều người gọi em bằng biệt danh tiểu thư kim cương, nếu công ty gọi là tiểu thư kim cương thì cũng không có ý ám chỉ."

Tiểu thư kim cương chỉ là một biệt danh.

"Được." Lục Kiều Vi đồng ý, "Cái này đi."

Từ tiểu thư kim cương đến tiểu thư Kiều Vi, chọn được một cái tên không hề dễ dàng.

Bọn họ gửi tên lên nhóm để bình chọn, cũng là "tiểu thư Kiều Vi" thắng, Lục Kiều Vi cầm bút trịnh trọng điền tên.

Vào lúc này, một công ty trang sức tên là "tiểu thư Kiều Vi" đã ra đời, sau này người khác nghị luận lên không chừng sẽ nói "tiểu thư Kiều Vi" cao cấp lại đẳng cấp được nghĩ ra trong một quán cà phê, ba người đã suy nghĩ thật lâu.

Kiều Vi Kiều Vi, cái tên này thật dễ nghe, thật lợi hại.


Không được không được.

Lục Kiều Vi đã làm người bình thường quá lâu, chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể trở thành một đại lão bản, hiện tại nàng đang điên cuồng suy nghĩ về việc viết trong vòng bạn bè.

Khi tất cả giấy tờ của công ty đã hoàn tất, nàng sẽ đăng trong vòng bạn bè ba ngày ba đêm.

Thôi quên đi, có vẻ như nàng chưa hiểu việc đời, nàng phải nhàn nhã hơn, không khoe khoang, lặng lẽ làm mọi người kinh ngạc.

La la la~

Sau khi điền tên xong, Lục Kiều Vi theo Khúc Thanh Trúc đến sở công thương, nàng bước đi như đang giẫm phải bông, không biết mình đang nghĩ gì, khóe miệng điên cuồng nhếch lên.

Khúc Thanh Trúc cười nói: "Văn tổng, chị đỡ cậu ấy một chút, uống hai ngụm cà phê mà giống như say rượu, đừng để cậu ấy ngất xỉu."

“Mình cảm thấy không chân thật.” Lục Kiều Vi bị Văn Cẩn Ngôn nắm, mới có cảm giác chân thực, “Thật tốt quá, cảm ơn hai người.”

Văn Cẩn Ngôn nói: "Kỳ thực không có hai người bọn chị hỗ trợ, em cũng sẽ đi tới bước này."

Lục Kiều Vi không hiểu ý của cô.

Văn Cẩn Ngôn nói: “Chị tin em, em vẫn luôn là một người tỏa sáng.”

Tai Lục Kiều Vi nóng lên.

Nàng không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng nếu không có Văn Cẩn Ngôn thì nàng sẽ không làm thuận lợi như vậy, hơn nữa còn có Khúc Thanh Trúc, nếu không có Khúc Thanh Trúc, nàng cũng sẽ không dũng cảm lao về phía trước, người xung quanh nàng đều rất tốt.

Đều là người tốt!

Mất mấy ngày mới lấy được chứng nhận nên bọn họ đến xem phòng làm việc, phòng làm việc là Văn Cẩn Ngôn cung cấp, có hai tầng, giá thuê giảm.

Lục Kiều Vi phấn khích nhìn phòng làm việc của mình đang chờ được trang hoàng, sẽ chính thức khai trương vào tháng 4, nhưng phải tuyển nhân viên.

Văn Cẩn Ngôn nói: “Tìm càng sớm càng tốt, đến lúc đó phân công công việc sẽ dễ hơn, khi bận rộn sẽ không bị bối rối, cũng sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”

Tuyển nhân viên chắc chắn chủ chốt trước khi chính thức mở doanh nghiệp.

Buổi tối bọn họ đi ăn mừng, gọi mấy chai rượu, vừa rót đầy ly, Thích Nhất Hoan liền tới, gần đây thời tiết ấm lên, không cần mặc quần áo dày, Thích Nhất Hoàn lại khôi phục cách ăn mặc lòe loẹt trước kia.

Nàng hất tóc nói: “Các người thật quá đáng, quán bar khách sạn của tôi nhiều như vậy, các người lại đi chơi bên ngoài."

Vừa nói, nàng vừa ngồi cạnh Khúc Thanh Trúc, lại nói: "Chưa từng nghe câu nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài sao?"

Khúc Thanh Trúc không để ý đến nàng, chỉ cau mày nói: “Cô từ đâu tới vậy?”

"Tôi đi tuần tra quán bar, gần đây có một số người không thành thật, gây rối trong quán bar của tôi, tôi nhìn chằm chằm một ngày, sao vậy?"

“Không có gì, cô uống rượu không?” Khúc Thanh Trúc ra hiệu cho nàng đưa ly tới.

Thích Nhất Hoan có tửu lượng tốt, cái gì cũng uống được, nàng nhấp vài ngụm rồi nói muốn đi toilet, trở về lại tiếp tục ngồi bên cạnh Khúc Thanh Trúc.

Lục Kiều Vi ngửi thấy mùi thơm liền nói: "Chị thật phóng đãng, vậy mà còn xịt nước hoa."

"Xịt nước hoa thì làm sao? Nếu em nói với Cẩn Ngôn là em thích nước hoa của tôi, hiện tại cậu ấy cũng sẽ đi xịt, em có tin không?"

Lục Kiều Vi nghi hoặc nhìn Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc nói: “Không có, nếu em nói thích, tôi sẽ đánh cậu ta, làm cậu ta không dám xịt nước hoa nữa.” Nói xong, cô lại hỏi: “Em có thích không?"

Lục Kiều Vi liên tục lắc đầu: "Đừng phiền toái."

Mấy người cụng ly gọi cá nướng và thịt nướng, khói có chút nồng, liên tục thổi về phía Thích Nhất Hoan.

Thích Nhất Hoan nghiêng người sang một bên, rất gần với Khúc Thanh Trúc, nhẹ giọng hỏi Khúc Thanh Trúc: "Thế nào? Hiện tại còn mùi khói không?"

Mùi khói nàng nhắc đến là khói thuốc lá, gần đây có một đám côn đồ đến quán bar, rất không thành thật, nàng đi thu thập một chút nên bị dính vào người, khi ra ngoài cũng không để ý.

“Không còn.” Khúc Thanh Trúc gắp một miếng thịt nướng vào bát của nàng, lại nói: “Ăn đi.”

Nhân tâm là bằng thịt lớn lên, tính cách cô lạnh lùng, nhưng không phải tâm lãnh, Thích Nhất Hoan có thể nhìn thấy, trong lòng bắt đầu ấm áp.

Quán ăn tuy nhỏ nhưng hương vị rất ngon.


Mọi người ăn uống vui vẻ, khi ra ngoài, mọi người đi dọc theo con đường, đi dạo trong công viên nhỏ phía trước, Thích Nhất Hoan nói: “Tôi còn chưa chuẩn bị quà gì cho hai người, chờ hai người khai trương, tôi sẽ kéo một vài khách hàng cho hai người, tôi biết rất nhiều phú bà cùng thiên kim trong nước muốn làm đồ trang sức."

“Cảm ơn chị.” Lục Kiều Vi nói: “Khi chị có yêu cầu, tôi sẽ đích thân thiết kế một bộ trang sức cho chị.”

"Ồ, vậy thì tôi thật may mắn, em dành chút thời gian đi, hai ngày nữa tôi sẽ tìm em nói tỉ mỉ một chút."

Thích Nhất Hoan nghiêm túc nói xong, nhìn về phía Văn Cẩn Ngôn trầm mặc bên cạnh, hỏi: "Biểu tình này của cậu là cái gì đây? Sao vậy?"

“Đang suy nghĩ.” Văn Cẩn Ngôn nhàn nhạt nói.

Nhìn thấy cô như vậy, Thích Nhất Hoan cũng không nghĩ ra chuyện gì tốt, không chừng đang nghẹn cái gì đó, nàng nói: “Mình nói cho cậu biết này, khi yêu thì đừng nghẹn phiền muộn cái gì cũng không nói, đợi đến khi chia tay liền bắt đầu bùng nổ".

"Này cũng không giống như cậu yêu đương, nói cho mình biết có tác dụng sao?"

Văn Cẩn Ngôn nghi hoặc nhìn nàng.

Thích Nhất Hoan có chút không phục nói: "Sao lại không nói được? Mình như thế nào cũng coi là chị em tri kỷ với cậu, em gái nào nhìn thấy mình mà không muốn nói hết với mình?"

Văn Cẩn Ngôn nâng cằm nhìn Khúc Thanh Trúc đang nói chuyện với Lục Kiều Vi về vấn đề kinh doanh, cô trông giống như một giám đốc điều hành cấp cao, nhưng lại rất nghiêm túc trong công việc, là một người quản lý rất ưu tú.

Thích Nhất Hoan cười: “Sao cậu biết em ấy không nói với mình?”

Văn Cẩn Ngôn nói: “Hôm nay mẹ cô ấy gọi điện tới, giữa hai người họ xảy ra mâu thuẫn, cậu có biết không?”

Thích Nhất Hoan thật sự không biết, “Chuyện quá riêng tư nên mình không hỏi.”

"Đôi khi cô ấy không nói, nhưng không có nghĩa là cô ấy sẽ không nói, có thể là do không có ai hỏi, kỳ thực cô ấy vẫn đang chờ người khác đến an ủi mình."

Văn Cẩn Ngôn nói quá mức hiểu biết, làm Thích Nhất Hoan sợ hãi, nhìn cô hồi lâu, “Nếu không phải cậu thích Lục Kiều Vi, mình đã nghi ngờ cậu…”

“Nếu không phải mình thích Lục Kiều Vi, mình đều sẽ không hỏi Khúc Thanh Trúc.” Văn Cẩn Ngôn lạnh lùng trả lời.

Thích Nhất Hoan cho rằng mình có kinh nghiệm phong phú trong chuyện tình cảm, còn giỏi theo đuổi người khác, nhưng lại ghập ghềnh trước Khúc Thanh Trúc, không có tiến triển gì.

"Sao hôm nay cậu đột nhiên tốt bụng vậy?" Thích Nhất Hoan kinh ngạc nhìn cô, hôm nay Văn Cẩn Ngôn tốt đến mức làm nàng không sờ tới đầu óc. Trước kia Văn Cẩn Ngôn đều là lãnh đạm với nàng, thậm chí còn có chút châm chọc.

Xem ra yêu đương thực sự có thể thay đổi một con người.

Thích Nhất Hoan còn có chút cảm động, vừa định mở miệng, Văn Cẩn Ngôn lại nói: "Cậu an ủi cô ấy nhiều một chút, tối nay mình muốn mang Vi Vi về nhà."

Cảm động gì đó đều không đáng một đồng.

Thích Nhất Hoan nói: "Vẫn là mình hiểu biết cậu quá ít."

“Là cậu hiểu biết Khúc Thanh Trúc quá ít.” Văn Cẩn Ngôn sửa lại.

Thích Nhất Hoan: "Cho nên cậu vẫn không nói chuyện là vì chuyện này sao? Mình phát hiện cậu thật sự rất muộn tao, sao trước kia mình không phát hiện ra nhỉ?"

"Không phải."

Hai người phía trước dừng lại, hai người phía sau cũng dừng lại, bên sông nổi gió, uống chút rượu hóng gió, cảm thấy bớt choáng váng hơn.

Văn Cẩn Ngôn nói: “Mình đang suy nghĩ chuyện khác.”

Gió thổi mát lạnh, nhưng lúc này, cô híp mắt lại, rất sâu, giống như đang suy nghĩ điều gì đó phức tạp, mắc kẹt trong một vấn đề không thể lý giải.

Có lẽ Thích Nhất Hoan cũng hiểu, dù sao hai người cũng là bạn bè nhiều năm, nàng nói: “Không phải ngay từ đầu cậu đã nghĩ như vậy sao? Làm em ấy tỏa sáng, làm em ấy làm những gì mình thích. Với tính cách của em ấy, một mình ở nhà, chờ cậu tan làm về, mỗi ngày chỉ nhìn thấy cậu, sẽ không vui đâu”.

Cũng không phải Lục Kiều Vi chưa từng ở nhà, không bao lâu nàng liền cảm thấy buồn chán, tự mình tìm việc làm, đi ra ngoài gặp khách hàng, đi tập thể hình, dù nhà to đến đâu cũng không quản được nàng, nàng thích tự do tự tại, thích tìm việc để làm.

Văn Cẩn Ngôn đã từng nói với nàng đừng ra ngoài làm việc, cô sẽ nuôi nàng, nhưng Lục Kiều Vi lại nghiêm túc nói, tại sao chị nuôi tôi? Tôi không thể nuôi chị sao?

Cuối cùng nàng ngượng ngùng nói: “Hừ, em sủng chị!”

Văn Cẩn Ngôn rũ mắt xuống.


Thích Nhất Hoan đắc ý nói: "Mình cởi mở ở phương diện này hơn cậu, mình thích tính cách của em ấy, rất năng động."

Văn Cẩn Ngôn chỉ nhìn nàng thật sâu.

"Hai người đang nói cái gì sau lưng bọn em vậy?" Lục Kiều Vi đi tới, nghi hoặc đứng giữa hai người, "Kêu hai người nửa ngày mà không lên tiếng."

“Đang nói chuyện.” Văn Cẩn Ngôn cười hỏi: “Hai người nói chuyện xong rồi sao?”

Lục Kiều Vi lắc đầu, “Có rất nhiều chuyện còn chưa giải thích rõ ràng, aiz, một chốc nói không rõ, không nghĩ tới mở phòng làm việc lại phiền phức như vậy, ngày thường chị quản lý một công ty lớn như vậy có thấy phiền toái không?"

"Còn có nhân viên khác, nếu không làm việc, chị sẽ sa thải." Văn Cẩn Ngôn nhẹ giọng nói, đặt ngón tay lên eo nàng, "Em cứ thong thả, không vội."

“Cũng không phải vội, chị hiểu mà.” Lục Kiều Vi hỏi cô vài câu, Văn Cẩn Ngôn trả lời từng câu.

Thích Nhất Hoan thấy nhiều không trách, Văn Cẩn Ngôn chính là hát tuồng, một bậc thầy kinh kịch, có thể thay đổi bộ mặt.

Chín giờ tối, phải về nhà.

Lục Kiều Vi cùng Văn Cẩn Ngôn nắm tay đi phía trước.

Thích Nhất Hoan đi theo Khúc Thanh Trúc, thấp giọng nói: "Aiz, tôi không có nơi nào để đi, tôi có thể ở nhà em một đêm không?"

“Không phải quán bar của cô ở phố thương mại phía trước sao?” Khúc Thanh Trúc vạch trần nàng, “Sao Thích lão bản nói dối giống như không viết kịch bản vậy?”

Thích Nhất Hoan thở dài, "Tôi nói cách khác, em xem đã muộn như vậy rồi, em có muốn đi qua chỗ tôi ngồi một chút không, con gái buổi tối trở về không an toàn, đúng không?"

Vừa nói, nàng vừa vuốt nhẹ lên cánh tay cô.

Khúc Thanh Trúc nói: “Đã muộn thế này, con gái đi quán bar chẳng phải càng không an toàn sao?”

"..."

Thích Nhất Hoan tự nói, này nếu là Lục Kiều Vi thì đã cắn câu rồi.

Nàng buồn rầu nhìn cặp đôi trước mặt, tiếp tục nhỏ giọng nói: “Em giả vờ không hiểu một chút được không, nếu không tôi sẽ rất xấu hổ.”

Khúc Thanh Trúc có chút nghi hoặc hỏi: "Sao lại phải giả vờ không hiểu?"

Thích Nhất Hoan nghiêng đầu nhìn bầu trời đêm, đêm nay sao lấp lánh, bầu không khí rất tốt, thích hợp làm chuyện tốt đẹp, nhưng tâm tình của nàng lại rất u sầu.

Lục Kiều Vi cách bọn họ không xa, có thể nghe được cuộc nói chuyện của họ, nàng kéo tay áo Văn Cẩn Ngôn nói: “Trước đây chị nói em là gái thẳng, nhưng thật ra Thanh Trúc mới là gái thẳng.”

"Chị chưa bao giờ nói em là gái thẳng, em nói em là gái thẳng, chị còn giúp em test một chút." Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc nói, sau đó nghiêng đầu nhỏ giọng nói với nàng: "Ừm... chị cảm thấy, Thanh Trúc không quá thẳng."

"Sao?" Lục Kiều Vi đã là bạn của Khúc Thanh Trúc nhiều năm như vậy, thấy cô rất thẳng, lúc còn đi học còn không thích học trưởng nào.

"Tên của cô ấy vừa nhìn liền rất không thẳng."

Lục Kiều Vi: "..."

Theo suy luận này thì trên thế giới chỉ có Iron Man là thẳng.

Bọn họ đi phía trước, nhìn như đang nói chuyện yêu đương, nhưng thực chất là đang nghe lén hai người phía sau nói chuyện, thật không biết xấu hổ...

Nhưng nghe rất hay, hehe.

Khúc Thanh Trúc và Thích Nhất Hoan thực sự không nhận ra, cho nên hai người luôn giữ giọng rất thấp, Thích Nhất Hoan nói như an ủi, lại như dụ hoặc nói: “Không cần phải chặt chẽ như vậy, tâm trạng không tốt thì nên phóng túng, cái gì cũng sẽ qua."

“Em như vậy, không lạnh sao?”

Khúc Thanh Trúc nói cô đã quen rồi.

Aiz, quá khó.

Dòng sông bị gió thổi làm nổi lên gợn sóng, khi đến góc đường, Khúc Thanh Trúc đột nhiên nói: “Cô luôn gọi người khác là muội muội, có bao giờ gọi người khác là tỷ tỷ không?”

"A?"

Khúc Thanh Trúc nói: “Cô gọi tôi một tiếng tỷ tỷ, sẽ có cơ hội.”

Cô trông vẫn thanh lãnh, giống như đang trêu chọc Thích Nhất Hoan, nhưng quá keo kiệt, nói "có cơ hội" mà không phải là "cho cơ hội".

"Không phải, yêu cầu này..."

Thích Nhất Hoan lưu lạc lâu như vậy, tự nhiên chưa từng gọi ai là tỷ tỷ, cho nên tùy tiện gọi là "tỷ tỷ" có chút không phù hợp với phong cách của nàng.

"Lại thương lượng chút đi, gọi riêng cũng được, đúng không, muội... nếu không thì tôi gọi em là muội muội nhé?" Thích Nhất Hoan cười nói.

"Không phải cô đã nói con người phải có tính thử thách sao?"


Thử thách.

Thích Nhất Hoan chậc một tiếng, nội tâm giãy giụa, hỏi: "Vậy thì có bao nhiêu khả năng? Đưa ra con số phạm vi đi."

Khúc Thanh Trúc nói: “80%.”

Rất cao, quen biết gần một năm, lần trước say rượu, bổ sung đủ loại buff mới chuyển động cối xay, làm một đĩa đậu phụ trắng.

Từ đó đến nay không hề nếm thử nữa, dù có cố gắng thế nào cũng không câu được, người ta luôn nói rằng thứ hấp dẫn nhất là khi không thể ăn được. Hiện tại nghĩ lại cũng không phải, mà là ăn vào miệng, biết mùi vị ngọt ngào trong đó, về sau liền nhớ mãi không quên, vẫn luôn nhớ, hận không thể ăn ba ngày ba đêm.

Chưa kể hôm nay Khúc Thanh Trúc còn mặc trang phục công sở, áo sơ mi bó sát, cà vạt đen, quần tây bao mông, bảng tên treo trên ngực, nàng liền muốn khi dễ một nữ nhân như vậy đến khóc.

Làm cô khóc thút thít.

Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta tê dại, khó kiểm soát được bản thân.

Nhìn thấy Khúc Thanh Trúc đang muốn đi, Thích Nhất Hoan ôm cánh tay cô nói: "Tôi cũng chưa nói là không gọi, em đi nhanh như vậy làm gì? Để tôi suy nghĩ một chút."

Ba phút, gió ven sông rất mạnh, tóc hai người đều rối tung, Khúc Thanh Trúc nói: “Nếu không nhanh lên, đợi lát nữa mấy dì nhảy vũ điệu ở quảng trường rời đi, mọi người đều sẽ nghe thấy.”

"Tỷ tỷ." Thích Nhất Hoan nhẹ giọng nói.

“Hửm?” Khúc Thanh Trúc nghe không rõ, nhưng sau khi hiểu được nàng nói gì, lại ừ một tiếng.

"Có cơ hội không?" Thích Nhất Hoan lại nói: "Tỷ tỷ, tối nay tỷ tỷ có tới không? Đêm dài, có muốn chút ấm áp không?"

“Cô kêu nghiện rồi sao?”

"Không phải là nghiện, mà là muốn thượng em." Thích Nhất Hoan đưa tay vén sợi tóc trên trán cô, thấy Khúc Thanh Trúc không phản kháng, nàng tiến lên một bước, sờ vào khóe môi của cô.

Chỉ mấy giây, Khúc Thanh Trúc nghiêng đầu rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Thích Nhất Hoan nghĩ thầm, không sao, chỉ một tiếng tỷ tỷ mà thôi, cũng sẽ không mất miếng thịt nào, cơ hội bù đắp cũng rất nhiều, chỉ cần dính vào giường, Khúc Thanh Trúc còn không phải tùy tiện gọi từng tiếng "tỷ tỷ" sao?

Nàng lại hỏi: “Buổi tối đi đâu?”

"Ngày mai tôi có việc phải làm." Khúc Thanh Trúc nói.

Thích Nhất Hoan nháy mắt đã hiểu, chính là đến nhà cô.

Cũng được, thâm nhập tìm hiểu thêm một chút.

Nàng nảy ra một ý nghĩ rất tốt, hai người nói chuyện xong, đang chuẩn bị rời khỏi công viên, khi rẽ vào góc đường, họ nhìn thấy Lục Kiều Vi và Văn Cẩn Ngôn.

Hai người kia đứng đó như cọc gỗ, Thích Nhất Hoan sợ đến mức tim ngừng đập, sau đó lại đập loạn xạ.

Khúc Thanh Trúc cũng hoảng hốt trong giây lát, nhưng cô vẫn bình tĩnh trả lời: “Hai người vẫn chưa đi sao, vừa lúc giấy chứng nhận này cậu giữ đi."

Cô lấy chứng nhận từ trong túi đựng văn kiện ra đưa cho Lục Kiều Vi, Lục Kiều Vi ngơ ngác ừ một tiếng, không biết nên nói gì, dù sao nàng cũng đã nghe thấy tất cả những gì nên nghe và những gì không nên nghe.

Đặc biệt là khi Thích Nhất Hoan gọi "tỷ tỷ", nàng nghe rõ ràng rành mạch, trước kia nàng còn tưởng Khúc Thanh Trúc và Thích Nhất Hoan ái muội, nhưng không ngờ... không ngờ đó là sự thật.

Ngượng ngùng nhất chính là Thích Nhất Hoan, nàng vốn tưởng rằng chỉ có Khúc Thanh Trúc nghe được, nhưng ai biết được, ai biết được chứ!

Bởi vì quá xấu hổ nên không ai lên tiếng, Lục Kiều Vi cầm chứng nhận, hắng giọng nói: “Nếu hai người không bận thì ngày mai đến nhà bọn tôi ăn cơm, tôi nấu canh cho hai người, mẹ tôi gửi chút đồ muối, ăn rất ngon.”

Văn Cẩn Ngôn trả lời: “Ngày mai chị cả ngày không ăn cơm, chỉ ăn canh.”

"..."

Giống như còn xấu hổ hơn.

Cuối cùng cũng ra khỏi công viên, có thể đi riêng, Lục Kiểu Vi nhỏ giọng nói: "Em thấy tai của Thích Nhất Hoan lộ ra màu đỏ."

Văn Cẩn Ngôn trả lời: “Tai của Khúc Thanh Trúc cũng đỏ.”

Thích Nhất Hoan không chịu nổi nữa, quay đầu nói: "Hai người có thể đừng..."

"Nhìn giống như một đôi vậy." Lục Kiều Vi nói xong, a một tiếng, nghi hoặc nhìn Thích Nhất Hoan, "Sao vậy? Tôi có nói gì sao?"

Thích Nhất Hoan nói: "Em nói chuyện rất dễ nghe, nói nhiều một chút đi."

"Không được, muộn rồi, tôi phải về nhà." Lục Kiều Vi đầy ẩn ý nhìn bọn họ, sau đó nắm lấy cánh tay Văn Cẩn Ngôn, "Chúng ta bắt taxi về đi, bốn người không đủ chỗ, để bọn họ tự nghĩ cách đi."

Xe đến rất nhanh, liền trực tiếp lên xe.

Thích Nhất Hoan lại nhìn Khúc Thanh Trúc, sợ Khúc Thanh Trúc xấu hổ không cho nàng đi theo, may mà Khúc Thanh Trúc lên xe liền quay đầu liếc nhìn nàng, nói: “Cô biết nhà tôi ở đâu không?”

“Không biết.” Thích Nhất Hoan vội vàng lên xe, vạt váy đỏ trải lên chiếc quần tây đen của Khúc Thanh Trúc, kín không kẽ hở, mang theo một làn gió thơm.

Nàng chạm vào chân Khúc Thanh Trúc ở dưới váy, Khúc Thanh Trúc ngước mắt lên, trực tiếp kẹp tay nàng vào giữa hai chân mình.

Bình Luận (0)
Comment