Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 94

Lục Kiều Vi và Túc Vĩnh Ỷ hẹn gặp ở một cửa hàng điểm tâm.

Khi Lục Kiều Vi đến đó, Túc Vĩnh Ỷ đã tới rồi, Túc Vĩnh Ỷ đang ngồi bên cửa sổ, điểm tâm ngọt cùng bánh kem nhỏ được đặt trên bàn, có vẻ như đã đợi rất lâu.

"Nhìn xem có muốn ăn gì không." Túc Vĩnh Ỷ hỏi.

Lục Kiều Vi vừa mới ăn cơm xong, cũng không đói nên gọi một cốc cà phê.

Túc Vĩnh Ỷ không vòng vo mà đi thẳng vào chủ đề, nói: “Lúc cô tham gia cuộc thi, Văn Cẩn Ngôn đã chú ý đến cô, nhưng hai người lại thi đấu trong khu vực của chính mình, sau đó giữa chừng cậu ấy rút lui khỏi cuộc thi, hai người liền không có cơ hội gặp nhau, nhưng cậu ấy đều đến xem mọi trận đấu của cô."

"Không phải chị ấy đi theo cô xem thi đấu, mà là xem tôi sao?" Lục Kiều Vi hỏi.

"Cậu ấy đi theo tôi xem thi cái gì?" Túc Vĩnh Ỷ mỉm cười, "Cậu ấy chính là muốn xem cô, chưa bao giờ bỏ lỡ trận đấu nào cho đến trận đấu cuối cùng, tôi nhớ lúc đó cô bị đám người kia nhắm vào."

Lục Kiều Vi gật đầu.

Đây chính là cơn ác mộng nàng không vứt dí được, khi đó mọi người đều không nhìn ra nàng đang bị nhắm tới, bọn họ chỉ nhục mạ nàng, chỉ trích nàng là bất tài.

Túc Vĩnh Ỷ nói: "Văn Cẩn Ngôn đã nhìn ra, cậu ấy muốn giúp cô, nhưng một học sinh cao trung không thể làm được gì, tư bản quá mạnh. Nói như thế, nếu cô không có tài năng, tính cách quật cường, cô căn bản không được đi tới cuối cùng, những người phía sau đều là được gửi gắm cử đi du học, cô đột nhiên xuất hiện can thiệp vào kế hoạch của rất nhiều người."

Lúc đó Internet chưa phát triển như hiện tại, nói tư bản một tay che trời cũng không ngoa, những cuộc thi như thế này có đủ thứ bí mật mờ ám chỉ dành cho mấy thiên kim nhà giàu, nhưng Lục Kiều Vi lại nghiêm túc thi, không chịu rút lui khỏi cuộc thi.

Nói đến đây, Lục Kiều Vi cũng cảm thấy có chút buồn cười, hiện tại nhớ lại, nếu lúc trước sớm rút lui khỏi cuộc thi thì tốt rồi, nàng vẫn còn quá trẻ, không biết sợ.

Túc Vĩnh Ỷ nhấp một ngụm cà phê, bỏ một viên đường vào, lấy ra một xấp tài liệu từ trong túi văn kiện bên cạnh, nói: “Cậu ấy muốn giúp cô, đã tìm được rất nhiều tư liệu đen tối trong cuộc thi, nhưng đều vô dụng, cậu ấy chỉ là học sinh cấp ba, bọn họ căn bản không để ở trong mắt, trực tiếp tìm ba cậu ấy, cho nên chuyện chỉ có thể để yên."

Lục Kiều Vi xem, trong tư liệu đều là những trọng tài cùng giáo viên mà nàng đã gặp trong cuộc thi, hóa ra Văn Cẩn Ngôn vẫn luôn bảo vệ nàng...

"Văn Cẩn Ngôn tự trách rất lâu, tâm tình âm trầm, những ngày đó bọn tôi không dám nói chuyện với cậu ấy, cho đến khi cậu ấy bắt đầu xin xuất ngoại."

"Cô tham gia là một cuộc thi quốc tế, khác với cuộc thi của bọn tôi, cuộc thi của bọn tôi được thương hiệu nhận định, thương hiệu không có khả năng bỏ tiền để tìm rác rưởi. Cho nên, cuộc thi rất chính quy, còn loại của cô... hàm kim lượng rất cao."

“Kim” này có hai ý nghĩa.

“Đây là lý do chị ấy không tìm tôi sao?”

"Chỉ có thể coi là một phần nguyên nhân." Túc Vĩnh Ỷ chậm rãi nói: "Trước hết, cô là gái thẳng, tôi nhớ cô có một bộ tác phẩm nói về tình yêu nam nữ, ngày đó đạt được thứ hạng cao, Văn Cẩn Ngôn lại không mấy vui vẻ. Thứ hai là vì gia đình cậu ấy, ba mẹ cậu ấy ly hôn, hẳn là cô biết chuyện này.”

“Ba của cô ấy là một người rất nghiêm khắc, có tính chiếm hữu cao, có lẽ nói vậy không tốt lắm… ừm, chính là ba của cậu ấy có bệnh, nhìn thì hào hoa phong nhã, nhưng tâm lý lại có vấn đề. Mỗi lần bọn tôi chơi cùng nhau, ông ta luôn có thể lặng yên không tiếng động đứng ở phía sau bọn tôi, nhìn chằm chằm vào bọn tôi. Cũng may là ông ta không thường về nhà, Văn Cẩn Ngôn cũng không thân thiết với ông ta, hai người bọn họ đều rất lãnh đạm, nhưng ông ta đối xử với mẹ của Văn Cẩn Ngôn không giống vậy.”

Như Văn Cẩn Ngôn đã nói trước đó, ba mẹ cô cảm thấy thích hợp kết hôn liền ở bên nhau, lại có thể sinh con liền sinh ra cô, sau đó cô không nói thêm gì nữa...

Giữa hai người họ không có tình yêu, cha của cô rất chiếm hữu, không cho phu nhân Jones đi làm hay rời đi, đây chắc chắn là một loại tra tấn đối với phu nhân Jones, phu nhân Jones liền liều mạng rời đi.

Chỉ là lúc rời đi không mang theo Văn Cẩn Ngôn.

Trong lòng Lục Kiều Vi cảm thấy khó chịu, đồng thời đau lòng Văn Cẩn Ngôn, có một người cha như vậy, hẳn là cô cũng muốn rời đi.

Khó trách Văn Cẩn Ngôn luôn bất an, có lẽ là sợ chính mình sẽ giống cha, cho nên khi phu nhân Jones xuất hiện, cô liền trở nên nhạy cảm.

Túc Vĩnh Ỷ nói cũng không phải hai người họ chưa từng gặp nhau nhiều năm, khi Lục Kiều Vi học đại học, Văn Cẩn Ngôn thường đến trường của nàng.

Khó trách Lạc Nhất Ngôn quen biết Văn Cẩn Ngôn, còn nói trước kia Văn Cẩn Ngôn là bạn cùng lớp của hắn, Văn Cẩn Ngôn vì tình cảm khi đó mà đến tìm nàng.

Chết tiệt.

Đáng tiếc lúc Lục Kiều Vi học đại học, nàng hoàn toàn không có hứng thú với các hoạt động ở trường, chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền, ngày nào cũng ở trong ký túc xá vẽ thiết kế, hơn nữa nàng còn có chút não cá vàng, gặp mặt một hai lần, nói qua một hai câu, quay đầu liền quên mất.

Đa số mọi người cũng là như vậy, trí nhớ có hạn, chỉ nhớ những người có ấn tượng sâu, có lẽ một ngày nào đó nàng và Văn Cẩn Ngôn đã mặt đối mặt nói chuyện qua nhưng rồi quay đầu lại quên người.

Cho đến khi Lục Kiều Vi chuẩn bị kết hôn, Văn Cẩn Ngôn lại xuất hiện, nếu Lục Kiều Vi không gặp phải tra nam...

Văn Cẩn Ngôn sẽ xuất hiện như thế nào?

Vẫn lặng yên không tiếng động như vậy sao?


Nếu Lục Kiều Vi không thêm bạn với Văn Cẩn Ngôn, không muốn trả thù cô, lúc đó hai người sẽ lại bỏ lỡ nhau.

Lục Kiều Vi hít sâu một hơi, trong lòng có chút phiền muộn.

So với yêu thầm một người suốt mười lăm năm, mỗi lần xuất hiện đều không dám tới gần, chỉ có thể nhìn người mình thích hạnh phúc mới là điều khổ sở nhất.

Lục Kiều Vi tự mình bước vào, nếu đổi thành nàng thích Văn Cẩn Ngôn vẫn luôn không dám mở miệng, cuối cùng cũng lấy hết can đảm bắt chuyện, nhưng đổi lấy chỉ là một câu "Xin chào, cô là ai vậy?"

Nàng nhất định sẽ cảm thấy xấu hổ, thật khổ sở, sau đó hoàn toàn buông bỏ.

Sao Văn Cẩn Ngôn có thể kiên trì trong loại khổ sở như vậy?

Lục Kiều Vi thà rằng lúc ấy Văn Cẩn Ngôn lựa chọn từ bỏ nàng, bao nhiêu năm sau cùng nàng gặp lại, còn hơn là để Văn Cẩn Ngôn phải đau khổ chờ đợi như vậy, cuối cùng chỉ có thể dựa vào nàng chủ động một lần mới kết thúc phần tình cảm thầm kín này.

Một tách cà phê bỏ thêm đường mấy lần cũng còn đắng, khiến ngực nàng như thắt lại, rất khó chịu.

Sau khi bình tĩnh lại, nàng hỏi câu tiếp theo: “Mấy năm nay chị ấy sống ở nước ngoài như thế nào?”

"Không phải ai cũng có thể vào giới thời trang cao cấp, cậu ấy vào DMD với tư cách là thẩm định viên, đã nỗ lực rất nhiều mới có được vị trí kia, rất vất vả. Nhưng chỉ khi trở nên mạnh mẽ mới có thể đến bên cạnh cô."

Túc Vĩnh Ỷ nói: "Văn Cẩn Ngôn có tính tình rất lạnh nhạt, bất kể đối xử với ai cũng đều có cảm xúc giống nhau. Điểm khác biệt duy nhất là khi làm bạn với cậu ấy, cậu ấy sẽ đối xử tốt hơn người lạ một chút, nhưng chỉ một chút thôi."

Mọi người miêu tả đều giống nhau, Văn Cẩn Ngôn khó gần, lạnh lùng, đối với Lục Kiều Vi mà nói, ôn nhu của Văn Cẩn Ngôn rất nóng bỏng.

Đây là những gì Túc Vĩnh Ỷ đã nhìn thấy, những gì không thể nhìn thấy có thể còn chua xót hơn, Lục Kiều Vi nhìn ra ngoài cửa kính.

Cảm tình trân quý, ai cũng có thể yêu một người, đương nhiên ai cũng thể buông bỏ được ai.

Văn Cẩn Ngôn không thể buông bỏ nàng, lại sợ làm tổn thương nàng nên không ngừng khắc chế chính mình, vẫn luôn sợ hãi bóng ma tâm lý của chính mình. Cô đã giúp Lục Kiều Vi thoát ra khỏi bóng ma, nhưng cô không thể thoát ra khỏi bóng ma của chính mình.

"Cảm ơn."

Lục Kiều Vi nghiêm túc nói: “Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết chuyện này.”

Nói lời cảm ơn cũng không tính, dù sao thì hai người cũng đã thỏa thuận rồi.

Túc Vĩnh Ỷ cầm tách cà phê nhìn Lục Kiều Vi, nàng là một cô gái rất bình thường, nóng nảy, độc miệng, tính cách cũng không làm người thích.

Cô vẫn luôn không hiểu, Lục Kiều Vi lóa mắt một thời như thế nào lại khiến Văn Cẩn Ngôn thích nàng lâu như vậy, nhớ mãi không quên mười mấy năm.

Túc Vĩnh Ỷ lại nói: "Khi Văn Cẩn Ngôn về nước, tôi đã hỏi cậu ấy tại sao cậu ấy nhất định phải tìm cô, nếu cô khác với trước kia, không khác gì những cô gái bình thường, cậu ấy có hối hận không?"

“Chị ấy trả lời thế nào?” Lục Kiều Vi tò mò nhìn cô.

"Văn Cẩn Ngôn nói sẽ không, trong nháy mắt cậu ấy thích cô, cô liền không tầm thường, vĩnh viễn không tầm thường."

Lục Kiều Vi vừa ngọt ngào vừa chua xót, nói: "Miệng chị ấy thật ngọt."

Quyết định về nước của Văn Cẩn Ngôn rất đột ngột, toàn bộ DMD đều không có phản ứng gì, Túc Vĩnh Ỷ đã nói chuyện với cô, nói với cô như vậy không cần thiết. Văn Cẩn Ngôn trả lời là: "Tôi không phải là cậu, tôi vẫn luôn muốn trở về tìm em ấy. Nếu tôi là cậu thì tôi đã trở về từ lâu rồi. Tôi chỉ có một cơ hội, tôi cũng thể từ bỏ."

Mỗi ngày Văn Cẩn Ngôn đều tìm kiếm cơ hội, còn cô thì có cơ hội lại không muốn trở về. Đợi đến Văn Cẩn Ngôn thật sự về nước, Văn Cẩn Ngôn có cơ hội, còn cô thì hoàn toàn không có.

Lấy lại tinh thần, Lục Kiều Vi rời tiệm điểm tâm, nàng đi đến tiệm hoa đối diện mua một ít hoa hồng cùng hoa cát tường tím.

Thật là một số ít, với hương hoa ngọt ngào và mạnh mẽ.

Lục Kiều Vi ôm hoa vui vẻ lên xe, đặt bó hoa lên ghế phụ cạnh nàng. Nàng không về nhà trước mà đi một vòng trong công ty, làm xong việc rồi mua một chút đồ ngọt.

Khi trở về, quản gia chỉ vào ban công tầng ba.

Hôm nay trời rất nắng, không quá lạnh cũng không quá nóng, nằm phơi nắng rất tốt, quản gia nói: “Cẩn Ngôn cùng phu nhân Jones đang trò chuyện trên lầu.”

Lục Kiều Vi cân nhắc, có thể nói chuyện phiếm nên cũng không để quản gia quấy rầy, nàng ở lầu dưới pha trà, trà mua cùng với món tráng miệng, trà bát bảo, chà là đỏ thêm long nhãn, có tác dụng sưởi ấm dưỡng nhan, còn dưỡng sinh.

Nhớ đến gói đồ ăn vặt lớn dành cho nữ nhân mà trước kia mẹ nàng đã gửi cho nàng, cô đi đến tủ đồ ăn vặt tìm rồi cùng đem lên lầu.


Văn Cẩn Ngôn nhìn thấy nàng về, có chút sửng sốt nói: “Việc trong phòng làm việc xong hết rồi sao?”

“Đều xong rồi ~” Lục Kiều Vi đặt trà lên bàn, hỏi: “Chị còn đau bụng không?”

Sắc mặt Văn Cẩn Ngôn trông khá hơn nhiều, cô gật đầu uống một ngụm trà, không có mùi vị cổ quái, chỉ là có chút ngọt.

“Em có mang quà cho chị, có muốn xem không?”

"Hửm? Quà gì?"

Văn Cẩn Ngôn tò mò nhìn sang, thấy Lục Kiều Vi vọt vào phòng, chỉ một phút sau, nàng ôm một bó hoa đi ra: “Tèn ten ten ten, có thích không?”

"Sao đột nhiên lại cho chị thứ này?"

Văn Cẩn Ngôn thích nhưng cũng có chút nghi hoặc, bắt đầu tự hỏi mình có quên cái gì không, hẳn là hôm nay không phải là một ngày đặc biệt.

Lục Kiều Vi đưa cho cô: "Chị tặng em một vườn hoa, em cũng nên tặng chị thứ gì đó. Ừm, chỉ muốn tặng chị thôi, không phải ngày đặc biệt gì."

Văn Cẩn Ngôn cầm bó hoa, nhẹ nhàng ngửi một cái, nói: "Chị rất thích, cảm thấy hiện tại không đau bụng chút nào."

Lục Kiều Vi xoa xoa bụng cô, nhìn phu nhân Jones đối diện, ngượng ngùng nói: "Dì, con mang đồ ngọt đến cho dì, dì ăn thử xem thế nào."

"Cảm ơn, ta rất thích." Phu nhân Jones ưu nhã ăn bánh ngọt.

Lục Kiều Vi thấp giọng hỏi Văn Cẩn Ngôn: "Hai người đang nói gì vậy? Vừa nãy ở dưới lầu em thấy hai người nói chuyện rất vui vẻ, nếu không hai người tiếp tục nói chuyện đi?"

Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc nói: “Nói một ít chuyện công việc, mua quặng ở nơi nào có năng suất tương đối cao, hiện tại có rất nhiều quặng bị các công ty Anh thu mua.”

"……Ò."

Nàng còn tưởng là cuộc trò chuyện thông thường giữa mẹ và con gái.

Khi nói chuyện với Túc Vĩnh Ỷ, Túc Vĩnh Ỷ đã nói qua một ít về cha mẹ của Văn Cẩn Ngôn.

Đối với phu nhân Jones, lựa chọn lúc đó của bà có thể tha thứ được, nhưng chỉ là đáng thương Văn Cẩn Ngôn, bị vứt bỏ khi còn nhỏ như vậy.

Người ta nói tính tình Văn Cẩn Ngôn lạnh nhạt, nếu sống trong một gia đình hạnh phúc, chắc chắn cô sẽ là người trong ngoài đều rất ôn nhu.

Nàng đứng dậy, vòng ra phía sau Văn Cẩn Ngôn, dán cổ vào người cô, hôm nay nắng vừa phải, trên người cô thật ấm áp dễ chịu.

Lục Kiều Vi hỏi: “Dì, nước Anh vui không ạ?”

Phi nhân Jones nếm thử đồ ngọt, nói: "Có vài nơi chơi vui, có vaic nơi cũng giống như trong nước, phồn hoa lại nhộn nhịp, mọi người đều bận rộn với công việc, hiếm khi có thời gian rảnh."

Tận hưởng cuộc sống là khi muốn dừng lại.

Phu nhân Jones nói thêm: "Con muốn tới Anh chơi sao? Ta có thể đưa con đến trang viên của ta, nơi đó có hoa hồng, ta còn có một trang trại nuôi ngựa, ta có thể dẫn con đi cưỡi ngựa, con cưỡi ngựa được không?"

Lục Kiều Vi lắc đầu, hỏi Văn Cẩn Ngôn: “Chị cưỡi được không?”

"Được."

Lục Kiều Vi đồng ý: “Vậy có cơ hội chúng ta đi chơi đi.”

Văn Cẩn Ngôn gật đầu nói: “Nếu như em thích, chúng ta cũng có thể mua trại nuôi ngựa, không có việc gì thì chị sẽ dẫn em đi luyện tập.”

"Không cần, lãng phí tiền." Lục Kiều Vi nói: "Em không muốn thường xuyên cưỡi ngựa, về sau học một chút là được rồi."

Có lẽ là do hôm nay mặt trời tương đối ấm áp, cho nên bọn họ nói chuyện cũng cảm thấy ấm áp.

Cho đến khi phu nhân Jones ở đối diện đột nhiên nói: “Hai đứa đã tìm địa điểm kết hôn chưa?”


"Dạ?" Lục Kiều Vi tưởng nàng nghe không rõ, nghi hoặc nhìn bà, phu nhân Jones lặp lại lần nữa: "Đã chọn địa điểm tổ chức hôn lễ chưa?"

Không phải chứ... kết hôn? Địa điểm kết hôn?

Văn Cẩn Ngôn ngẩng đầu hỏi: “Ngài có địa điểm nào tốt muốn đề cử không?”

"Con cũng có thể nộp đơn xin giấy hôn thú ở Anh hoặc Pháp, ở nước ngoài đã công nhận hôn nhân đồng giới, nếu hai đứa cần thì nói với ta."

Văn Cẩn Ngôn nhìn về phía Lục Kiều Vi.

Những lời này quá đột ngột, Lục Kiều Vi không kịp phản ứng, tim nàng đập loạn xạ, trong lòng nàng đã nghĩ đến việc kết hôn, ai lại không muốn kết hôn với người mình thích chứ?

Trong mắt Văn Cẩn Ngôn mang theo ý cười, nói: "Chúng ta có thể làm náo nhiệt hơn một chút, mời tất cả bạn bè, em cảm thấy thế nào?"

"Em cảm thấy... cảm thấy..."

Phu nhân Jones lại nói: “Ta quên mất, con còn chưa cầu hôn phải không?”

Văn Cẩn Ngôn tsk một tiếng.

Lúc này Lục Kiều Vi mới ý thức được việc quan trọng như cầu hôn vẫn chưa có làm, đến lúc đó làm cho lãng mạng một chút, sau này lưu giữ làm kỷ niệm sẽ rất ngọt ngào.

Nàng rất mong chờ, ngượng ngùng câu lấy ngón tay của Văn Cẩn Ngôn.

Văn Cẩn Ngôn ôn nhu cười, nhưng khi nhìn phu nhân Jones lại dừng một chút, mím môi, ánh mắt ảm đạm đi rất nhiều, nhẹ giọng nói: “Không vội.”

"Được."

Lục Kiều Vi cũng đáp theo, nàng cọ cọ cổ Văn Cẩn Ngôn, sau đó lại ngồi xuống bên cạnh cô, gối lên đôi chân dài của cô, thoải mái phơi nắng, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên nhìn bóng người đối diện Văn Cẩn Ngôn.

Hai người nhão nhão dính dính giống như không thể tách rời.



Buổi tối, quản gia đến hỏi bữa tối muốn ăn gì.

Lục Kiều Vi nói: “Nấu món gì ngon đi, vừa lúc ở nhà, uống chút rượu.”

“Uống rượu sao?” Văn Cẩn Ngôn cau mày.

Lục Kiều Vi nghiêm túc nói: "Chị không được uống, em uống với dì, dì, dì uống không?"

Phu nhân Jones gật đầu.

Lục Kiều Vi xắn tay áo lên nói: "Vậy hôm nay con sẽ xuống bếp, dì, dì ăn cay được không? Con sẽ nấu món tâm đắc của con cho dì ăn."

Phu nhân Jones nói: "Không thể ăn quá cay, nấu cay một chút tương đối ngon, vậy con làm cay một chút thôi."

"Sẽ không cay lắm đâu." Lục Kiều Vi hưng phấn chạy vào phòng bếp, Văn Cẩn Ngôn đang muốn tới hỗ trợ, nhưng lại ném một miếng dán bụng đẩy vào phòng khách.

Lục Kiều Vi không thể làm gì khác, nhưng nàng rất giỏi nấu cơm nhà, xắn tay áo bắt đầu nấu ăn, lấy sườn ra trong tủ lạnh rã đông, sau đó chuẩn bị xương mặn để nấu canh, còn làm chút đồ ăn nhắm rượu.

Nàng một mình bận rộn trong bếp, mùi thơm đồ ăn không ngừng thoang thoảng lên khiến phu nhân Jones liên tục nhìn vào trong bếp, đây chính là nét hấp dẫn của đồ ăn Trung, khi chuẩn bị xong, liền sẽ gợi lên cảm giác thèm ăn.

Nấu mấy món ăn hơn một giờ, Văn Cẩn Ngôn đi vào hỗ trợ bưng thức ăn lên, Lục Kiều Vi lau tay, cau mày nói: “Việc nặng nhọc này một mình em có thể làm được, chị vào phòng ngồi chờ ăn cơm đi.”

Văn Cẩn Ngôn bất đắc dĩ cười nói: “Chị lại không phải mang thai, không cần phải cẩn thận như vậy chứ?”

Lục Kiều Vi muốn sờ bụng cô, nhưng khi nhìn thấy bàn tay đầy dầu mỡ của mình, nàng lại bắt đầu nói nhiều: "Ai nói không thể? Chỉ cần chúng ta nỗ lực, sớm muộn gì cũng sẽ có con."

Văn Cẩn Ngôn nói: “Quên đi, chị không thích trẻ con, chị chỉ muốn em thích một mình chị thôi.”

Nói xong cô lại bổ sung: “Nhưng nếu em thích…”

“Quên đi, trẻ con quá khó nuôi.” Lục Kiều Vi đặt đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn, thở dài: “Quả nhiên chỉ có trâu là mệt chết, không có đất bị cày hỏng.”

Phu nhân Jones không hiểu ý của nàng, Lục Kiều Vi giải thích: “Con là trâu, chị ấy là đất, con sắp mệt chết rồi.”

Văn Cẩn Ngôn nhịn cười, cũng không chọc thủng nàng.

Sau khi đồ ăn được dọn ra, mọi người ngồi lại với nhau, quản gia hỗ trợ chọn rượu, hỏi uống màu đỏ hay trắng, hay loại mạnh nhất.

Mỗi lần Thích Nhất Hoan tới đều mang theo một ít rượu, trong tủ rượu có khá nhiều loại, Lục Kiều Vi chỉ vào một chai màu đỏ, quản gia mở ra rót vào bình, sau đó lại đổ vào ly chân dài mang qua cho hai người.


Lục Kiều Vi trực tiếp trình diễn, nhấp một ngụm rượu, lại rót cho mình một ly khác, nàng ngượng ngùng nói với phu nhân Jones: "Con khát quá, xin lỗi dì, chúng ta cụng ly đi."

Phu nhân Jones ưu nhã uống rượu, nhưng Lục Kiều Vi uống tương đối mãnh, Văn Cẩn Ngôn cố ngăn nàng nhiều lần nhưng không ngăn được, cô cau mày như đang tức giận, "Em uống như vậy được rồi, lại uống sẽ say."

"Chị không hiểu đâu." Lục Kiều Vi chớp mắt, bộ dáng đã say rồi, Văn Cẩn Ngôn thực sự không hiểu nàng đang nghĩ gì, liền đút cho nàng một ít đồ ăn, hỏi: "Hôm nay em rất kỳ quái, có chuyện gì vui sao?"

Không những có chuyện vui, mà còn có chuyện không vui.

Lục Kiều Vi uống thêm hai ly rượu, phu nhân Jones nghi hoặc nhìn nàng một lúc rồi nói: "Hình như con bé say rồi, con đỡ con bé đi nghỉ ngơi một lát đi."

Văn Cẩn Ngôn vâng một tiếng.

Lục Kiều Vi mềm mại đi theo, lẩm bẩm nói: "Đừng chạm vào bụng em, bên trong đều là rượu."

“Được.” Văn Cẩn Ngôn đỡ nàng lên lầu, Lục Kiều Vi lại rầm rì: “Em có chuyện muốn nói riêng với chị.”

"Cho nên, chuốc say chính mình mới dám nói sao?"

"Sẽ thẹn thùng nha." Lục Kiều Vi hắng giọng, sau đó bắt đầu vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người. "Mọi người nghe này. Tôi, Lục Kiều Vi, muốn kết hôn với Văn Cẩn Ngôn, tôi gả cho chị ấy, chị ấy gả cho tôi, đều có thể, chúng ta nhất định phải kết hôn! Nhất định phải ở bên nhau cả đời!"

Văn Cẩn Ngôn nhịn cười, “Không phải nói muốn nói riêng với chị sao?”

"...A?" Lục Kiều Vi say, cười khúc khích, "Em quên mất, em sẽ lén nói với chị một lần, chị nghe kỹ."

“Vào phòng nói.” Văn Cẩn Ngôn đỡ nàng vào phòng.

Lục Kiều Vi có chút bất mãn, "Em lén nói cho chị biết, người khác không nghe thấy thì sao? Chuyện lớn như kết hôn, mọi người đều phải biết."

Lúc Văn Cẩn Ngôn dừng lại, nàng nắm lấy cánh tay Văn Cẩn Ngôn, đang định nói thì Văn Cẩn Ngôn đột nhiên cúi người, nghiêm túc nhìn nàng, gọi nàng.

"Lục Kiều Vi."

"Làm gì đó làm gì đó?" Hai má Lục Kiều Vi đỏ bừng, môi dán vào cổ cô, cọ đến cả người cô có chút mùi rượu, lại lớn tiếng nói: "Chị thật phiền người, càng ngày càng thích gọi tên lẫn họ của em, trước kia còn gọi em là Đại Mãnh, hiện tại chẳng ngọt ngào chút nào.”

Nàng nói rất nhiều, nhéo nhéo Văn Cẩn Ngôn hai cái, không nghe được câu trả lời của Văn Cẩn Ngôn, nàng nâng cằm nói: "Em làm chị đau sao? Em thổi cho chị."

Văn Cẩn Ngôn nhìn thẳng vào nàng, đôi mắt bắt đầu đỏ lên, cô nói: “Đừng giả vờ say, lúc say em không như vậy."

Lục Kiều Vi nuốt nước miếng, dừng lại.

Nàng xác thực là giả vờ, dù sao nàng đã ăn nhục nhiều như vậy, lần này cũng không hề gì, nàng chỉ muốn uống rượu nói thật, mượn cái này để mang lại cảm giác an toàn cho Văn Cẩn Ngôn.

Sau đó, nàng nghe thấy Văn Cẩn Ngôn nói: “Em say sẽ không ngừng mút ngón tay, trước khi vào phòng sẽ bắt đầu cởi quần áo, khi khỏa thân thích chị chạm vào, không phải lý trí như hiện tại, còn có thể nói lời âu yếm với chị."

Trong lòng Lục Kiều Vi bỗng nhiên chua chát.

Rốt cuộc Văn Cẩn Ngôn yêu nàng đến mức nào, nhạy cảm đến mức nào mới phát hiện ra nhanh như vậy, mới có thể trở nên thận trọng như vậy.

Nàng rất ảo nảo, hiện tại chỉ có thể nhìn thấy một góc bóng ma của Văn Cẩn Ngôn.

Hai người đồng thời hít một hơi, Văn Cẩn Ngôn xoa mặt nàng, áp lên trán nàng: "Em đã biết rồi phải không? Em đã biết hết rồi phải không?"

Ngón tay Văn Cẩn Ngôn run rẩy, thanh âm khàn khàn: "Xin lỗi, chị đã mơ ước em lâu như vậy."

"Sao chị lại nói xin lỗi? Đó không phải lỗi của chị, chị lại không quấy rầy em, nếu không phải em chủ động câu dẫn chị, chị cũng sẽ không nói ra." Lục Kiều Vi hít hít mũi, "Là em đã để chị chờ lâu."

Rượu xộc thẳng lên trán nàng, không biết tại sao, nàng rơi hai giọt nước mắt, Lục Kiều Vi thật sự say, nói không mạch lạc: “Là em quá ngu ngốc nên không phát hiện, làm chị bất an.”

"Không phải là nguyên nhân này."

Văn Cẩn Ngôn chớp chớp đôi mắt ẩm ướt, Lục Kiều Vi vén mái tóc ra sau tai dỗ dành cô: “Đừng khổ sở, có em ở đây, em sẽ luôn ở bên cạnh chị, nếu khổ sở thì trực tiếp nói với em."

"Em sẽ luôn ở bên cạnh chị, vẫn luôn ở bên cạnh chị."

Trước kia Văn Cẩn Ngôn đã nói với nàng là cô lớn lên một mình, không gần gũi với cha mẹ, không để ý đến thái độ của cha mẹ, khi đó Lục Kiều Vi muốn nói: “Nhưng một mình chị rất cô đơn, rốt cuộc chị cô đơn thành cái dạng gì mới có thể nói ra những lời thờ ơ như vậy?"

Nếu là nàng trải qua mỗi ngày một mình, nàng sẽ rất khổ sở, nếu không có nơi nào để phát tiết ủy khuất thì làm sao nàng có thể vui vẻ được?

Lục Kiều Vi lặp đi lặp lại câu nói đó, nàng sẽ luôn ở bên cạnh cô, sẽ luôn đồng hành cùng cô, cho cô viên thuốc an thần.

Aiz, hóa ra viên thuốc an thần lại ngọt ngào đến vậy.

Văn Cẩn Ngôn nghĩ nghĩ, cúi đầu.

Môi cô dán vào tai Lục Kiều Vi, hô hấp phả vào da nàng, giọng nói rất nhẹ nhàng lại rụt rè, cô nói: “Chị rất sợ, phải làm sao đây? Đại Mãnh, chị sợ một ngày nào đó em sẽ phát hiện chị không tốt, em sẽ không cần chị nữa."

Bình Luận (0)
Comment