Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 97

Cầu hôn ở nơi lần đầu gặp nhau?

Này có chút xấu hổ, nếu không cẩn thận, có khả năng nàng sẽ chết trên giường. Lục Kiều Vi nhớ lại hình ảnh nàng đến nhà Văn Cẩn Ngôn để khiêu chiến cực hạn, cuối cùng bị cô cưỡng hôn.

Người ta cầu hôn bằng hoa và bóng bay, còn nàng thì trực tiếp đi trên giường.

Nghe có vẻ lãng mạn, nhưng tính khả thi lại thấp.

Lục Kiều Vi phiền muộn thở dài.

Khúc Thanh Trúc rất khó hiểu, biện pháp này không được sao? Chỗ nào không được? Đi đến nơi gặp lần đầu tiên, chẳng hạn như địa điểm thi đấu, thăm lại chốn xưa.

Trên đường đi, Thích Nhất Hoan lại không nhịn được bắt đầu bát quái.

Nàng nghe người khác nói đại minh tinh đánh nhau, không ai biết tại hiện trường cuộc chiến diễn ra như thế nào, sự việc được giấu kín, không có tin tức nào được đưa ra trên mạng.

Thích Nhất Hoan nói: “Đây là chỗ thông minh, đánh người nhưng không làm lớn chuyện, nếu không người động thủ sẽ là người sai, có vẻ không thành thục ổn trọng, dễ đánh mất cơ hội”.

Lục Kiều Vi lướt qua weibo, tin tức về lần đại minh tinh trốn đi không còn phổ biến nữa.

Nàng nhìn WeChat của Túc Vĩnh Ỷ rồi nhìn đại minh tinh, bát quái lên tới đỉnh điểm, Thích Nhất Hoan còn không ngừng thúc giục nàng đi hỏi. Tay nàng run lên, không cẩn thận nhấn vào giao diện của Cố Tinh Thần, còn không cẩn thận chọc vào ảnh đại diện của nàng.

Hệ thống nhắc nhở nàng chọc Cố Tinh Thần.

Lục Kiều Vi: "?"

Đây là kiểu thiết kế rác rưởi gì vậy trời...

Cố Tinh Thần trả lời: [Thiết kế Lục có chuyện gì sao?]

Lục Kiều Vi: [Không có không có, không cẩn thận ấn nhầm]

Nàng định gửi đi nhưng rồi lại xóa, lại không nhịn được hiếu kỳ mà nói: [Dạo này cô thế nào rồi, ừm, về phương diện tình cảm ấy]

Cố Tinh Thần: [Khá tốt, tạm thời tôi không có ý nghĩ yêu đương]

Thích Nhất Hoan chống chân, phân tích: "Chậc chậc chậc, xem ra cô ấy còn chưa hay biết gì, để tôi nói cho em biết, tiếp theo nhìn xem cô ấy phát hiện ai bị thương trước."

"Sau khi phát hiện thì thế nào?" Khúc Thanh Trúc tò mò hỏi.

“Dựa trên kinh nghiệm, ai bị thương nặng sẽ được cô ấy chăm sóc, người còn lại chỉ có thể đau lòng mà im lặng xuống sân khấu.”

Lục Kiều Vi nghe xong không nói nên lời, nói: "Theo lời chị nói, vậy thà bị đánh không bò dậy được, trực tiếp ôm mỹ nhân về nhà."

Thích Nhất Hoan gật đầu: "Thông minh."

"Không phải, yêu đương nào giống như cung đấu." Lục Kiều Vi thở dài, cảm thấy lời nói của Thích Nhất Hoan không đáng tin cậy, do dự một hồi, nàng đi hỏi Cố Tinh Thần.

Lục Kiều Vi: [Cô không có người cô thích sao? Có thể buông bỏ quá khứ, nghiêm túc tận hưởng một mối quan hệ mới]

Cố Tinh Thần gửi cho nàng một biểu tượng cảm xúc: [Không thể để tình yêu trì hoãn tôi phát tài.jpg]

Rất có tiền đồ.

Lục Kiều Vi lưu lại biểu tượng cảm xúc, Văn Cẩn Ngôn chống cằm nhìn Lục Kiều Vi: “Hửm?”

Lục Kiều Vi âm thầm thay đổi dòng chữ trên biểu tượng cảm xúc thành: [Tình yêu làm cho tôi phát tài.jpg]

Thícg Nhất Hoan vội vàng nói: “Đưa cho tôi một phần, mau mau.”

Sau khi Lục Kiều Vi gửi cho nàng, liền bắt đầu nghĩ việc tiếp theo.

Hiện tại nàng không còn là Lục Kiều Vi như trước nữa, nàng đã sớm trở thành Nữu Hỗ Lộc - Kiều Vi từ lâu rồi.

Bất quá, vì an toàn tính mạng, nàng vẫn phải có chút chuẩn bị, nàng biên tập đăng lên vòng bạn bè: [Gần đây tôi sẽ không nhận đơn, nếu có vấn đề gì, vui lòng liên hệ với trợ lý của tôi. Ngoài ra, công ty của chúng tôi còn có những thiết kế sư ưu tú khác, chỉ cần bạn muốn, thiết kế gì chúng tôi cũng có thể làm cho bạn~]

Kỳ thực, nàng không có trợ lý nào cả.

Dù sao thì không tới tìm nàng là được.

Nàng vừa định tắt điện thoại thì điện thoại reo lên, đột ngột ở trong khung cảnh yên tĩnh như vậy, nàng còn chưa kịp suy nghĩ, chắc chắn là hai người kia gửi đến.

Tin nhắn này, xem hay không đều là vấn đề lớn, xem thì nhất định nàng phải trả lời cả hai người.

Nếu không xem, nàng sẽ không thể khắc chế được tâm tình bát quái của mình.

Lục Kiều Vi ngẩng đầu nhìn mấy người xung quanh, muốn hỏi ý kiến, nhưng mấy người này đều nhìn chằm chằm vào điện thoại của nàng thậm chí còn muốn bát quái hơn nàng.


Thích Nhất Hoan nói: “Xem đi, bọn tôi chỉ là người ngoài cuộc mà thôi.”

Khúc Thanh Trúc nói: “Dù sao cũng là khách hàng lớn của chúng ta, quan tâm một chút đi, nếu là đánh đến nhập viện, tôi có thể thay mặt công ty gửi quà tới.”

Cuối cùng, Lục Kiều Vi nhìn Văn Cẩn Ngôn, nàng tin Văn Cẩn Ngôn sẽ đứng đắn hơn...

Văn Cẩn Ngôn nói: "Bọn họ nói có lý, có thể liên hệ với khách hàng, củng cố mối quan hệ hợp tác, này có lợi cho sự phát triển của công ty."

Lục Kiều Vi: "..."

Nếu mọi người đều muốn bát quái, vậy thì nàng...

Lục Kiều Vi nói: “Tôi có một biện pháp.”

“Biện pháp gì?” Mấy người cùng thò đến.

Lục Kiều Vi trực tiếp tạo nhóm rồi gửi lời mời đến hai bên.

Thích Nhất Hoan giơ ngón tay cái lên, nói: "Chết tiệt, Lục Kiều Vi, em đúng là thiên tài. Tuy tôi không trực tiếp xem hiện trường đánh nhau, nhưng có thể thấy bọn họ mắng nhau, có vẻ như vậy... cũng không tồi."

"Chị nghĩ nhiều rồi."

Lục Kiều Vi muốn làm rõ vấn đề này.

Không xuống nước, thái độ trung lập, không đứng về phía nào cả.

Mặc dù vậy, mấy người vẫn dán mắt vào màn hình điện thoại, trong lòng đều đang hét lên: "Đánh nhau đi! Đánh nhau đi! Nắm tóc đi!"

Giang Quân Nam và Túc Vĩnh Ỷ cơ hồ vào nhóm cùng lúc.

Tên của Túc Vĩng Ỷ là tên tiếng Anh, Giang Quân Nam đơn giản hơn, chỉ có một chữ "G", phong cách ảnh đại diện cũng rất khác biệt.

Một là hình ảnh trang phục vẽ tay, còn lại là hình ảnh anime manga.

Nhưng hình như cả hai không nhận ra nhau.

Túc Vĩnh Ỷ: [Chào mọi người]

Đại minh tinh: [Đây là nhóm gì vậy?]

Túc Vĩnh Ỷ: [Nhóm khách hàng sao, sau này thông báo riêng tư là gửi ở đây sao? Có ưu đãi gì không?]

Đại minh tinh: [Cô là người vào đầu tiên]

Túc Vĩnh Ỷ: [Không có việc gì, cô cũng vào rất nhanh, cô... làm quen một chút không?]

Đại minh tinh: [Giang Quân Nam, rất vui được gặp cô]

Túc Vĩnh Ỷ tiến nhanh, cũng lui nhanh.

Có lẽ đại minh tinh cũng bị dọa tới, nhưng cô ấy là người đã gặp qua nhiều việc đời, 'a' một tiếng, nói: [@Lục Kiều Vi, hiện tại tôi tính là người đầu tiên gia nhập nhóm, có thể được ưu đãi không?]

Thái độ kiêu ngạo đó, giống như cô tới thiết kế, Lục Kiều Vi liền gả vợ cho cô ấy vậy.

Lục Kiều Vi vốn là đang viết, nhưng nàng lại im lặng xóa đi, nói: [Quên đi, cô thật dũng]

Đại minh tinh gửi một biểu tượng cảm xúc mỉm cười.

Nội tâm Lục Kiều Vi: Haha.

Mấy người bên cạnh có chút chưa đã thèm, cuối cùng cũng không nhìn thấy hình ảnh mình muốn thấy, nhưng điểm cười của Thích Nhất Hoan thực sự rất thấp, lại cười lên.

"Haha, nghĩ tới việc Túc Vĩnh Ỷ chào hỏi tình địch, còn nói rất vui được gặp người ta, tôi liền cười chết mất, mấy người không thấy buồn cười sao?"

Nàng cười đến nấc lên, Lục Kiều Vi có chút không nói nên lời, nhịn không được hỏi: "Mọi người làm công, ý nghĩ đều kỳ quái như vậy sao?"

Ba người bên cạnh đều nhìn nàng, đồng thời gật đầu nói: "Đúng vậy, bọn tôi làm công đều rất kỳ quái, nào có công nào mà không vô sỉ?"

"..."

Có thể chừa mặt mũi được không? Còn không biết xấu hổ nói chính mình là công?

Lục Kiều Vi nhìn họ không nói nên lời, dùng ngón tay chọc loạn, "Tâm không thấy thẹn sao, mấy người không thấy thẹn sao? Dám thề với Trời mấy người đều là công không?"

Thích Nhất Hoan học theo nàng nói: "Trên đường rất nhiều người, đột nhiên nói cái này, thật xấu hổ." Sau đó, nàng giơ tay lên cao.


Khúc Thanh Trúc nghiêng đầu, tựa như đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, giơ tay nói: "Thời tiết càng ngày càng nóng, mọi người có cảm nhận được không? Tôi tự quạt gió."

Văn Cẩn Ngôn thành thật hơn, cô thẳng thắn giơ tay lên, giống như học sinh tiểu học đang trả lời câu hỏi, nói: “Chị hoàn toàn xứng đáng.”

Lục Kiều Vi có chút tức giận, dựa vào cái gì chị thề em không thể thề?

Nàng cũng giơ tay.

Mấy phút đồng hồ, không ai chịu bỏ tay xuống, Lục Kiều Vi không nhịn được nữa vung tay: "Được rồi được rồi, nữ nhân mấy người có nhất thiết phải hiếu thắng như vậy không? Có bản lĩnh thì bỏ tay xuống đi."

Không lâu sau, Thích Nhất Hoan cũng bỏ tay xuống, liếc mắt liền phát hiện Văn Cẩn Ngôn và Khúc Thanh Trúc vẫn còn giơ tay, giơ tay thì thôi đi, còn giả vờ đọc văn kiện, quả thực là ác quỷ giữa bầy quỷ.

Thích Nhất Hoan lại giơ tay: “Kỳ thực tôi không có bản lĩnh gì.”

Xe chạy được nửa đường, tài xế phía trước nhìn vào gương chiếu hậu, tưởng họ sắp biến hình, đến nơi, hắn nhanh chóng bỏ tay ra khỏi vô lăng rồi giơ lên.

Sau đó, khi mọi người trong biệt thự nhìn thấy, đều cho mọi người đang làm gì đó kỳ quái nên cũng giơ tay lên, không đủ tay còn muốn giơ chân lên.

Hình ảnh đó thật quái dị!



Tháng Năm đã đến, là những ngày nghỉ lễ.

Lục Kiều Vi nhìn hoạt động của phòng làm việc, sau khi phát tiền lương, tiền lời của nàng là hơn 50 vạn, hoạt động trong hai tháng qua khá thành công.

Vừa lúc là nghỉ lễ, Lục Kiều Vi hào phóng phát thêm tiền thưởng cho nhân viên, ban đầu nàng định tổ chức teambuilding nhưng sợ không đủ kinh phí, cuối năm cò định thành lập một xưởng, tốn ít nhất 1000 vạn.

Mọi người đều vui vẻ, Lục Kiều Vi và Văn Cẩn Ngôn đã thống nhất địa điểm đi chơi, nàng hỏi Khúc Thanh Trúc có muốn đi cùng không.

Khúc Thanh Trúc gật đầu nói: “Mình nhất định phải đi, vừa lúc mẹ mình muốn tới đây, mình tìm chỗ trốn.”

“Bà ấy sẽ không phát giận đấy chứ?”

"Có phát giận, mình đã đặt cho bà ấy một khách sạn hạng sao, không phải bà ấy ở sẽ thoải mái hơn ở nhà sao? Bà ấy mang theo bạn trai muốn chơi thế nào thì chơi."

Khúc Thanh Trúc khó có được kiên cường, nói: “Nếu bà ấy biết mình mua nhà, có lẽ mình liền mất giấy chứng nhận bất động sản, mình phải tự mình lập kế hoạch.”

Không phải cô không hiếu thuận với Mẹ Khúc, mà là cô đã hiếu thuận hết khả năng, cũng không thể Mẹ Khúc muốn cái gì cô liền cho cái đó, còn làm cho chính mình tràn đầy mệt mỏi, không thể cảm thụ được tình yêu, mỗi ngày đều khó thở.

Cô nói: "Cậu đi đâu vậy? Gửi địa chỉ cho mình."

"Được!"

Lục Kiều Vi gửi cho cô vị trí và một bao lì xì lớn, "Chúc mừng tiểu thư Khúc Thanh Trúc của chúng ta đã thực hiện bước quan trọng nhất trong cuộc đời."

Khúc Thanh Trúc mỉm cười.

"Cảm ơn cậu."

Ngày 1 tháng 5 có rất nhiều người đi chơi, các nàng sợ đông người, dự định đi chơi một số điểm tham quan nổi tiếng ở thủ đô hai ngày, đợi đông đúc qua đi rồi ra nước ngoài du lịch.

Kế hoạch khá viên mãn, Khúc Thanh Trúc nhìn địa chỉ nàng gửi, nói: "Không tệ, mình thấy cậu chuẩn bị khá tốt."

Sau đó, đâm đâm vào bả vai nàng.

"Không phải, giao thông ở đây thuận tiện, lại có nhiều di tích lịch sử. Không phải lần trước nói muốn làm một số đồ trang sức phương Đông sao? Vừa lúc đến bảo tàng tham quan đồ trang sức cổ." Lục Kiều Vi nghiêm túc nói: "Như vậy chuyến đi này đáng giá”.

Khúc Thanh Trúc nhìn nàng thật sâu.

Ngày xuất phát, Thích Nhất Hoan cũng tới, nghiêm túc nhìn nàng một cái, "Chậc chậc, em còn giả vờ rất giống lần đó."

"Tôi làm sao???"

Lục Kiều Vi tràn đầy nghi hoặc nhìn nàng.

Thích Nhất Hoan tựa hồ nhìn thấu nhưng không nói toạc, Lục Kiều Vi cầm điện thoại soi mặt, nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần, quay đầu hỏi Văn Cẩn Ngôn: "Rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì vậy?"

“Nói em rất xinh đẹp, lên xe đi, đừng đến gần bọn họ quá, sẽ ảnh hưởng chỉ số IQ của em.” Văn Cẩn Ngôn nói.

"Em cũng cảm thấy vậy."


Lục Kiều Vi lại hỏi: “Bên dì đã thu xếp xong chưa?”

Văn Cẩn Ngôn gật đầu: “Đều thu xếp xong rồi, bà ấy muốn về Anh trước, sau đó chờ chúng ta qua sẽ chiêu đãi.”

"Vậy là tốt rồi."

Mấy ngày này Văn Cẩn Ngôn giao tiếp với phu nhân Jones không nhiều, không thể nói là quá thân thiết, nhưng cũng không đông cứng như trước, thường có thể trò chuyện vài câu.

Lục Kiều Vi nhìn địa điểm hôm nay sẽ đi, nghiên cứu công lược để tránh bị kẹt xe.

Trong thời gian này, nàng nhận được tin nhắn từ phu nhân Jones, nói cảm ơn nàng mấy ngày nay đã chiêu đãi, đặc biệt là những món nhà làm mà nàng nấu, hy vọng sau này sẽ có cơ hội được ăn lại.

Lục Kiều Vi trả lời tin nhắn, hào phóng nói bà có thể thường xuyên qua đây chơi, nàng lại làm đồ ăn ngon cho bà, nàng còn biết rất nhiều thứ.

Phu nhân Jones nói: “Cảm ơn con, con bé có con ở bên cạnh là một điều rất hạnh phúc."

Lục Kiều Vi đáp không cần cảm ơn, có chút đắc ý.

Điểm dừng đầu tiên là đến bảo tàng.

Trong những ngày nghỉ lễ, khắp nơi đều có rất nhiều người, vốn tưởng rằng sẽ ít người, nhưng không ngờ khi đứng trên lầu khách sạn nhìn xuống, tất cả đều chật kín người.

"Chậc chậc, không nghĩ tới ý chí học tập của mọi người lại cao như vậy."

"Bên này còn tính là ít người đấy, nhìn khu ẩm thực bên kia đi, cơ bản đều đứng bất động, đi vào cũng đừng nghĩ đến việc ra." Thích Nhất Hoàn cho nàng xem vài bức ảnh, "Tôi có một người bạn còn định chụp vài bức ảnh, lái chiếc xe đắt tiền nhất, ai biết đỗ ở bên trong không ra được.”

Nghĩ như vậy, thì tốt hơn là nên tìm chỗ ngồi.

Ăn sáng xong, mấy người cùng nhau đi xuống.

Tuy có nhiều người chờ nhưng rất có trật tự, khi đi vào cũng rất yên tĩnh, không chen chúc như các điểm du lịch bên ngoài, còn có giáo viên tận tình giảng giải.

Có một số triễn lãm không thể chụp ảnh, Lục Kiều Vi ghi chép, giáo viên giảng giải rất hài hước, khi nhìn thấy một bộ mũ phượn và khăn quàng vai, hỏi: “Mọi người có tin vào kiếp trước kiếp sau không?”

Những người lãng mạn sẽ tin.

Lục Kiều Vi gật đầu, giáo viên nói: "Nghe nói đôi khi nhìn thấy cổ vật kia, đột nhiên muốn khóc, đó chính là gặp chính mình kiếp trước, bộ trang phục này có một câu chuyện, nhưng chỉ là lịch sử không có tính xác thực."

Sau đó, liền kể lại câu chuyện, đây là chiếc vát cưới mà một vị tướng quân làm cho thê tử, được khâu từng mũi chỉ, tình nghĩa nồng đậm, nghĩa là nếu hắn chết trên sa trường thì hắn hy vọng thê tử của mình sẽ tái hôn với một người tốt hơn.

Cuối cùng, vị tướng quân này chết trong trận chiến, sinh ly tử biệt.

Thật bi thương, Lục Kiều Vi nghe vậy có chút buồn khổ, nhỏ giọng nói với Văn Cẩn Ngôn: "Aiz, may mắn là em có thái độ học tập, không muốn khóc, chắc chắn kiếp trước của em rất hạnh phúc."

Vừa nói, nàng vừa nghe thấy tiếng nức nở, Thích Nhất Hoan bên cạnh khóc sướt mướt, nói: "Tôi nhìn thấy rất cảm động, chắc chắn có liên quan đến kiếp trước của tôi."

"Thật sao?" Lục Kiều Vi kinh ngạc nhìn nàng, "Chị thảm như vậy sao?"

"Nhìn vào là muốn khóc, luôn có cảm giác như có thứ gì đó đang hấp dẫn tôi." Thích Nhất Hoan lau nước mắt trên khóe mắt, nghiêm túc nhìn chiếc váy cưới rồi nói: "Chiếc váy cưới này là không phải nam tử làm mà là nử tử làm, là một cảm giác rất khó tả."

Giáo viên sửng sốt trước lời nói của nàng, gật đầu nói: “Đúng là có một câu chuyện không chính thức, chiếc váy cưới này là nử tử làm ra, hình như tướng quân là một cô gái, vì để có thể cưới người mình yêu, liền nữ cải nam trang, không nghĩ tới bị bắt đi đánh giặc. Sau này chết trên chiến trường, thê tử cũng không tái giá mà mặc chiếc váy cưới tự sát... Nhìn kỹ thuật thêu này, chính là kỹ thuật thêu phổ biến của nữ tử..."

Sau khi giải thích thêm vài phút, rất nhiều người nhìn Thích Nhất Hoan với ánh mắt thương cảm, Thích Nhất Hoan cầm khăn giấy lau khóe mắt, “Không sao, tôi chỉ có chút phiền muộn mà thôi.”

“Thế giới rộng lớn đầy những điều kỳ diệu.” Một du khách tin vào Phật giáo nói: “Phật Tổ có đức hiếu sinh, một ngày nào đó duyên số còn dang dở sẽ còn tiếp tục”.

Lục Kiều Vi nghe vậy liền nói "A Di Đà Phật", nàng nhìn về phía Thích Nhất Hoan, nói: "Khó trách kiếp này chị lại phóng đãng như vậy, thì ra kiếp trước làm tiểu thư khuê các, vất vả rồi."

Thích Nhất Hoan khẽ gật đầu, "Kiếp trước tôi quá cấm dục, kiếp này nếu không buông lỏng một chút, tình cảm sẽ tuột khỏi tay." Nàng nhìn Khúc Thanh Trúc bên cạnh, hỏi: "Nói nhiều như vậy, em cảm thấy thế nào? Tôi cảm thấy kiếp trước em chính là vị tướng quân kia."

Khúc Thanh Trúc nói: “Thật cảm động, muốn khóc.”

Thích Nhất Hoan giả vờ khóc: "A, em là tướng quân của tôi."

Văn Cẩn Ngôn bỏ thêm một câu: “Tôi đột nhiên muốn uống trà.”

Sau khi xem váy cưới, lại xem những món trang sức khác, giáo viên giảng giải đặc biệt ấn tượng với Thích Nhất Hoan, không ngừng hỏi nàng: “Cái này có cảm giác không?”

Thích Nhất Hoan gật đầu, "Có, muốn khóc."

Sau khi xem liên tục hơn mười món, mắt Thích Nhất Hoan khóc đến đỏ hoe.

Giáo viên nghi hoặc nói: “Không đúng, này không phải đi thăm mộ a.”

"Phụt--"

Văn Cẩn Ngôn không nhịn được cười, lại nghiêm túc nói: "Có lẽ là lâu quá cậu ấy nhìn nhầm. Thích Nhất Hoan, cậu nhớ kỹ xem có nhớ mộ của cậu nằm ở đâu không."

Lục Kiều Vi cũng rất nghiêm túc nói: "Đúng vậy đúng vậy, nhớ kỹ xem. Đây chính là phát hiện lớn của khảo cổ học, sẽ giúp ích rất nhiều cho học giả, Trung Quốc sẽ năm ngàn năm ca ngợi chị, nói không chừng chị còn có thể vào sách giáo khoa."

Thích Nhất Hoan: "..."

Kia không cần thiết.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mọi người, trong lúc nhất thời nàng không thể biết họ thực sự tin vào kiếp trước kiếp này hay là cố ý.

Dù sao Lục Kiều Vi cũng nhắc nhở nàng, ngoài những thứ này ra, trong mộ còn có những thứ khác, như khuyên tai, nhẫn, vòng tay...

Thích Nhất Hoan bất đắc dĩ, cho dù thật sự là nàng kiếp trước, nàng đã chết nhiều năm như vậy cũng đã quên mất!


Hơn nữa, nàng chỉ muốn giả vờ đáng thương, cần Khúc Thanh Trúc thương cảm, nói không chừng còn nước chảy thành sông!

Cuối cùng đi ra khỏi khu trưng bày, Thích Nhất Hoan nặng nề thở dài, sau đó nghe thấy Khúc Thanh Trúc cười một tiếng, nàng quay đầu lại nhìn, cô cười rất nhẹ, mang theo cảm giác ngượng ngùng, thật sự có cảm giác như xuyên qua hàng ngàn năm.

Nếu là ở cổ đại, Khúc Thanh Trúc chính là loại mỹ nhân thanh lãnh.

Nếu nữ cải nam trang, làm tướng quân sẽ rất anh tuấn tiêu soái, nếu có thể mặc bộ váy cưới mà cô làm ra thì chết cũng không hối tiếc.

Nàng hỏi: "Em thực sự không tin vào kiếp trước kiếp này sao? Sao tôi lại cảm thấy có lẽ kiếp trước chúng ta thật sự là một đôi, kiếp này cũng sẽ ở bên nhau".

Khúc Thanh Trúc nhàn nhạt nói: “Có thể tôi đây không chết trên chiến trường, mà là chết trên người cô.”

Những lời thô tục đột nhiên thốt ra, Thích Nhất Hoan sửng sốt một chút, không chịu thua nói: "Vậy tối nay em thử xem, nhìn xem có phải tư thế oai hùng dùng trên chiến trường hay không."



Ra khỏi viện bảo tàng lại đi dạo xung quanh.

Trước đây Lục Kiều Vi đã từng đến đây để tham gia cuộc thi, môi trường xung quanh đã thay đổi rất nhiều, nhìn lại, nàng có cảm giác như đây là lần đầu tiên đến đây.

Không nghĩ tới mình sẽ còn đi trên con đường này, nhất thời có chút kích động, khó trách Khúc Thanh Trúc và Thích Nhất Hoan đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng.

Văn Cẩn Ngôn hỏi: “Em còn nhớ nơi này không?”

Lục Kiều Vi dừng lại, nhìn về hướng kia.

Hiện tại nó là một bảo tàng khoa học công nghệ, kính xanh, những tòa nhà cao tầng, hai bên đường có cây xanh, bên cạnh còn có hoa hồng đỏ, hiếm khi thấy bướm bay lượn xung quanh.

Văn Cẩn Ngôn nói: “Lúc chị gặp được em, chính là ở chỗ này, em từ nơi này đi tới, mỉm cười, lúc đó em buột tóc rất oai hùng.”

Cũng không phải là cốt truyện lãng mạn trong phim thần tượng, đó chỉ là một mùa thu bình thường, lá rơi đầy xuống đất, khí lạnh đi lên, mọi thứ bắt đầu khô héo.

Lục Kiều Vi chính là từ nơi này đi qua, trông mộc mạc, cũng không trang điểm, sau đó nhìn cô một cái rồi tiếp tục đi về phía trước, giống như bị cận thị.

Nhưng nàng rất lạc quan, luôn luôn mỉm cười.

Nàng ấm áp hơn cả mặt trời.

Chỉ là trong chớp mắt, Lục Kiều Vi đã đứng ở nơi đó mắng chửi người: "Aisss, cô thật đã khỏe không dậy nổi nga, sao cô lại không bay lên sóng vai cùng mặt trời."

"Aiz, nói đến mặt trời, tôi lại có cảm hứng, cảm ơn cô đã vội vã truyền cảm hứng cho tôi mỗi ngày, tôi thật sự thực sự rất cảm động."

"Lục Kiều Vi! Sao cô lại không biết xấu hổ như vậy!"

"Này không phải là đem mặt cho người xem sao, da mặt dày!"

Người mắng cùng nàng là một cô gái, khí bốc khói, tức giận mắng một câu tàn nhẫn rồi rời đi, Lục Kiều Vi xoa xoa ngón tay, ngẩng đầu nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn đang đứng dưới gốc cây, nói: “Nhìn cái gì? Sao, cô cùng phe với cô ta sao?"

"Hả? A... không phải." Văn Cẩn Ngôn khô cằn đáp lại, lại nói: "Trên đầu cô có một chiếc lá."

Lá ngô đồng, đã khô héo.

Lục Kiều Vi lấy ra, bóp nát, hít một hơi rồi nói: "Người nơi này cũng không đáng ghét lắm, cũng có không ít người ôn nhu, cảm ơn cô."

“Tôi ôn nhu sao?” Văn Cẩn Ngôn hỏi nàng.

Lục Kiều Vi gật đầu: “Chào cô, tôi tên là Lục Kiều Vi.”

"Văn Cẩn Ngôn."

"……Ò."

Lục Kiều Vi chớp mắt, không có chút ngạc nhiên.

Nàng là Lục Kiều Vi nổi danh nha.

"Xin chào." Văn Cẩn Ngôn nói.

Thời gian trôi qua, nhiều thứ đã thay đổi, trước kia hai người đứng trên bậc thềm mặt đối mặt nói chuyện, nhưng hiện tại thì khác, hai người vai kề vai, hai tay chắp sau lưng, tạo cảm giác trầm ổn của người trưởng thành.

Lại rất ngây ngô, chỉ chạm nhẹ vào nhau, luồn qua ngón trỏ của nhau, câu rồi thả ra, lại nhét vào trong túi.

Thích Nhất Hoan và Khúc Thanh Trúc ở phía sau phát ngốc, Thích Nhất Hoan hỏi: "Bọn họ đang làm gì vậy? Sao tôi không hiểu?"

Khúc Thanh Trúc nhàn nhạt đáp: “Là ve vãn tán tỉnh nhau.”

Cho đến khi hai bàn tay kia trở lại, xòe ra lần nữa, trong lòng bàn tay mỗi người cầm một chiếc nhẫn, một cái màu trắng, một cái màu đỏ lóa mắt, trên mặt đều giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, muốn tìm cơ hội thích hợp, mang vào cho đối phương, tạo cho đối phương một bất ngờ.

Động tác nhỏ này làm Khúc Thanh Trúc và Thích Nhất Hoan nhìn đến thở dồn dập, đây là cầu hôn sao?

Mau cầu hôn đi!

Lục Kiều Vi cầm chiếc nhẫn, ghé sát vào Văn Cẩn Ngôn, thì thầm vào tai cô, cười nói: “Đã lâu không gặp, Văn Cẩn Ngôn.”

Văn Cẩn Ngôn gật đầu, nhân cơ hội nắm lấy cổ tay nàng: “Ừm, hôm nay có chút đặc biệt.”

Qua lại mấy lần, viên kim cương trắng và đỏ nhẹ nhàng chạm vào nhau, rõ ràng là chỉ chạm vào nhau nhưng giống như phát ra một tiếng vang rất lớn, rung chuyển trời đất.

Bình Luận (0)
Comment