Thương Nhớ Đêm Ngày

Chương 3.1

Kỳ Triều đã rời đi, anh giống như không đến thư phòng lấy hợp đồng.

Tầm mắt rơi xuống đồ ngọt cô thích nhưng không dám ăn cách đó không xa.

Nhớ đến câu nói trước khi người đàn ông rời đi cô không nhịn được mà nhếch môi lên nhưng cũng có chút bực bội, ý tứ của anh là sẽ cưới cô sao.

Phiền không chỉ có một mình cô mà Kỳ Triều ngồi lại trong xe một lần nữa cũng cau mày còn không có chải vuốt rõ ràng sự khác thường hôm nay, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Nhìn tên báo trên điện thoại mày nhăn càng sâu, cách hai giây sau mới nhận: “Mẹ.”

“Cuối tuần Giang thị tụ hội, con đi cùng Giang Mân tham dự.” Tiếng nói không có sự phập phồng như là cộng sự.

Kỳ Triều liếm môi dưới, xúc cảm bên hông của cô gái lưu luyến xẹt qua ở đầu ngón tay: “Không đi.”

“Đừng nói lý do gì với mẹ, con cần phải tham dự.”

“Tự tiện đưa số điện thoại của con cho người phụ nữ kia chuyện này con còn chưa truy cứu.”

Một đầu kia hiển nhiên không nghe anh: “Hai nhà liên hôn đã được định, chỉ cần con vẫn là Tổng tài của Ức Phong, việc này con không trốn được.”

Cúp điện thoại nhìn chằm chằm màn hình màu đen, không trốn được cũng trốn không thoát, đây là tư tưởng được giáo huấn từ nhỏ, dần dà cũng cảm thấy nhân sinh vốn nên như vậy.

Phía sau còn có công ty, còn có Kỳ thị, sự nghiệp của hắn, tình yêu cũng không phải của chính mình, cái giới này tất cả mọi người đều lựa chọn thoả hiệp nên cũng hình thành một loại quy tắc, không người đánh vỡ được.

Kỳ Triều nắm chặt điện thoại, mắt đen nhánh, mở cửa sổ tùy ý để gió lạnh thổi vào, vẫn là gió nóng không thể tiêu tán như cũ.



Tiếp xúc một lần trong phòng nhảy với Giang Mân một lần mới biết được tứ chi người này cứng đờ, cố tình lại không nói được, Thẩm Tư đành phải tìm Trần Tú nói rõ tình huống.

“Con nhà giàu học chơi chơi, em cứ dạy cho xong là được.” Trần Tú tùy ý nói với máy tính.

Có những lời này cô liền yên tâm vừa định nói tiếng rời đi thì đối diện bỗng nhiên ngẩng đầu.

“Hôm nay là sinh nhật em đi, buổi tối vũ đoàn cùng nhau ăn một bữa cơm.”

Thẩm Tư cầm điện thoại suy nghĩ một lúc: “Không cần đâu.”

Lông mày Trần Tú khẽ nhếch: “Có hẹn à?”

Cô gật đầu, Kỳ Triều bận bịu đã thành thói quen nhưng mỗi năm sinh nhật cô anh đều sẽ không quên.



Thời gian hẹn tập múa đã đến rồi, Thẩm Tư kéo người xong lại nhảy xong đoạn đầu. Giang Mân vừa xuất hiện, bên người có thêm một người dường như là bạn thân cô ta.

“Giang tiểu thư, chúng ta kéo người trước đi.” Cô đi giày múa, người phụ nữ trước mắt đeo kính râm không biết có nhìn cô hay không mà chỉ gật gật đầu.

“Có bài múa nào thích hợp để múa khi kết hôn không?” Cô gái bên cạnh đột nhiên hỏi cô.

Có lẽ là do bát quái của đồng nghiệp hôm đó nên ánh mắt Thẩm Tư hơi ngừng lại, sau đó lại cười tươi: “Múa “Đào yêu” rất phù hợp, chỉ là động tác đặc biệt tương đối khó cần độ mềm dẻo.”

Giang Mân gật đầu: “Không sao, cô múa một đoạn cho tôi xem trước đi.”

Thẩm Tư gật đầu, tiếng nhạc không lớn đủ để nghe thấy tiếng nói chuyện ở phía sau, động tác nhu mỹ rối loạn trong khoảnh khắc cũng may bản lĩnh nhiều năm nhanh chóng tìm lại tiết tấu chỉ là trên mặt cứng đờ.

“Mình cảm thấy bài múa này không tồi, đến lúc đó cậu kết hôn với Tổng giám đốc Kỳ tuyệt đối kinh diễm toàn trường.”

“Kinh diễm toàn trường làm gì, mình chỉ cần Kỳ Triều thích là được.”

“Ai da, bây giờ đã một lòng một dạ thả trên người của người ta rồi à?”

Múa ba phút Thẩm Tư lại cảm thấy vô cùng lâu dài, cái trán cũng có chút mồ hôi: “Cảm thấy thế nào?”

Giang Mân nhìn đồng hồ: “Có thể.”

Thẩm Tư gật đầu, đáy lòng mang theo chút hy vọng: “Giang tiểu thư muốn kết hôn?”

Giang Mân tựa hồ không định che giấu, gỡ kính râm xuống, đuôi mắt nhiễm ý cười, còn chưa mở miệng cô gái bên cạnh đáp: “Chắc cô biết Kỳ Triều của tập đoàn Ức Phong chứ, về sau chính là chồng của Mân Mân.”

Nhìn cô gái đang đắm chìm trong hạnh phúc trước mắt như có một chậu nước đá xối từ đầu xuống chân, cô gian nan nở nụ cười: “Chúc mừng cô.”

“Chuyên viên trang điểm tiệc tối nay muốn đến hôm nay không luyện đi, đợi lát nữa Tổng giám đốc Kỳ nhà cậu lại chờ sốt ruột.”

Mặc kệ biểu tình cứng đờ Thẩm Tư vẫn khách khí tiễn hai người này đi, phòng nhảy yên tĩnh lại trong nháy mắt.

Có đôi khi cô sẽ nghĩ cho dù Kỳ Triều nói chia tay với chính mình, cô cũng vui vẻ chấp nhận chỉ là anh không nói gì, cô cuối cùng là sự tồn tại gì, từ bạn gái lại đến tình nhân sao.

Thẩm Tư bỗng nhiên cười, nhiệt ý nảy lên đáy mắt, có học viên khác tiến vào cô hoảng loạn quay đầu đi, vừa lúc Lục Ý Hàm gọi điện đến.

“Đêm nay mình đãi tiệc sinh nhật cho cậu nhé?”

Thẩm Tư đứng dựa vào hành lang, đầu ngón tay không ngừng buộc chặt lại thả lỏng.

Cô không phải cô gái thánh khiết gì cũng có lòng hư vinh cũng sẽ bị đồ vật mỹ lệ hấp dẫn, mà Kỳ Triều là nhân trung long phượng như vậy sợ là khó có mấy người con gái không rung động.

Cô cũng biết người như vậy không thể yêu chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào mà việc đó lại phát triển theo phương hướng khác.

Sự thật đặt ở trước mặt cô vẫn muốn nghe người kia chính miệng nói.

“Mình chờ Kỳ Triều.”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây trả lời được.



Trong nhà yên tĩnh, trên bàn trà là túi xách trang sức hàng hiệu trợ lý đưa đến đây nhưng Thẩm Tư không muốn mở ra chút nào.

Nhìn thức ăn đầy bàn đột nhiên sinh ra một cảm giác vô lực, muốn chứng minh cái gì chứ, muốn chứng minh Kỳ Triều đối với cô không giống người khác hay là tôn nghiêm lừa mình dối người.

Tin nhắn gửi một tiếng trước như đá chìm vào đáy biển, cô không thích lướt vòng bạn bè, giờ phút này nhàm chán lướt xem thì giây tiếp theo đầu ngón tay run lên.

Không muốn xem lại cố tình không có cách rời mắt đi, Giang Mân đã đăng động thái mới, ảnh chụp không có mặt người chỉ có cánh tay, cô ta kéo khuỷu tay của một người.

Chỉ liếc mắt một cái cô đã thấy được đồng hồ trên tay người đàn ông.

Đột nhiên nhớ đến câu nói tiệc tối đêm nay trong phòng nhảy kia, anh và vợ anh sau này ở bên nhau, mà cô ở đây giống như kẻ ngốc chờ anh về nhà.

Lỡ như, lỡ như không phải anh thì sao, lỡ như chỉ là đồng hồ giống nhau thì sao.

Cô đã rất lâu không khóc mà nước mắt lại xẹt qua từ khoé mắt, không rơi xuống. Tin nhắn của Lục Ý Hàm truyền đến là bóng dáng Kỳ Triều và một người phụ nữ.

Cô ấy nói, đừng đợi.



Đèn đuốc sáng trưng, hội trường to như vậy tụ tập rất nhiều nhân vật nổi tiếng của các ngành sản xuất, treo nụ cười dối trá nói chuyện với nhau.

Khuỷu tay đột nhiên nhiều thêm một cánh tay, Kỳ Triều nhìn lại bên cạnh, ý cười của cô gái doanh doanh vô cùng đoan trang, chỉ là phấn trên mặt rất dày.

Anh nhớ đến Thẩm Tư, cô múa rất đẹp, tâm tư đơn thuần, luôn ngoan ngoãn hỏi anh đêm nay mấy giờ về.

Hôm nay là sinh nhật cô nhưng đưa quà tặng tự mình chọn cho cô, cô sẽ thích, khoảng cách kết thúc tiệc tối còn một tiếng có thể đuổi đến trước khi kết thúc sinh nhật về dỗ cô, an ủi chính mình như vậy thì bực bội trong lòng anh tan đi một chút.

Anh nói cho chính mình rằng người đứng bên cạnh anh là vợ tương lai của anh, chỉ là vì sao lại áy náy.

Giang Mân bị nhìn có chút đỏ mặt, chậm rãi nhón mũi chân để sát vào gần anh, người ngoài xem ra như đang thân mật thì thầm: “Chúng ta cần phải đi.”

Hương nước hoa xa lạ, Kỳ Triều yên lặng không tiếng động lùi lại một chút: “Cô nói nếu tôi hủy bỏ hôn ước sẽ thế nào.”

Giang Mân không dự đoán được anh sẽ nói như vậy: “Cô sẽ không đồng ý đâu.”

Kỳ Triều dường như cười tự giễu, tầm mắt rũ xuống, nhìn cánh tay trên khuỷu tay, người này muốn cùng anh đi qua quãng đời còn lại, càng nhìn càng thêm ghê tởm.

Nếu đổi lại là Thẩm Tư, anh nghĩ có vẻ sẽ tốt hơn.

Giang Mân cảm nhận được người bên cạnh lạnh nhạt, hôn ước là cha mẹ định ra, hơn nữa cô ta còn rất có hảo cảm với Kỳ Triều còn bắt đầu mong chờ cuộc sống sau này, giơ tay muốn giúp anh sửa sang lại cà vạt, người đàn ông lại trực tiếp ném tay cô ta ra.

Kỳ Triều không thấy cô kính vài chén rượu đã là cực hạn, click mở điện thoại phát hiện mới qua hai mươi phút, phía dưới có tin nhắn chưa đọc, đầu ngón tay anh hoạt động một lát.

“Giang tiểu thư, chính cô chậm rãi chơi.”



Thời gian chờ đợi đèn đỏ rất lâu, Kỳ Triều để phía dưới bàn tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên anh không để ý, ngược lại trực tiếp tắt máy gọi cho Thẩm Tư, không có người nghe.

Nháy mắt có chút hoảng hốt.

Nhìn từ bên ngoài biệt thự là một mảnh đen tối.

Phòng khách trống trải không có một chút âm thanh nào, quà tặng vẫn nằm nguyện ở kia, Kỳ Triều nhíu mày nhìn đồ ăn lạnh băng rơi trước mặt dường như đã đoán được cái gì.

Thầm mắng một câu câu.

Điện thoại vẫn không ai nhận như cũ.

Đã đến đêm khuya, cô trong ấn tượng của anh chưa bao giờ về muộn như vậy, nghĩ nghĩ rồi trực tiếp gọi điện thoại.

Bên kia cách một lúc lâu mới nhận, trực tiếp mở miệng: “Cô ấy ở chỗ cô sao.”



Trước mắt xa hoa truỵ lạc, đám đông đong đưa.

Thẩm Tư rúc vào góc giống như không nghe thấy âm nhạc, xuất thần nhìn sàn nhảy.

Lục Ý Hàm cầm cái ly sạch sẽ chỉ đưa đế ly cho cô như đang dỗ trẻ con: “Babe, sinh nhật vui vẻ.”

Ánh mắt cô giật giật, tiếp nhận rồi ngửa đầu uống hết không hề cuồng loạn chỉ yên tĩnh tự mình tiêu hoá.

“Vừa rồi Tổng giám đốc Kỳ gọi điện thoại đến đây.”

Thẩm Tư như là không nghe thấy, vẫn nhìn sàn nhảy như cũ, lông mi ướt át: “Cậu nói mình có phải rất mất mặt hay không.”

Cô cho rằng chia tay nhất định là do cảm tình không hợp hoặc xuất hiện kẻ thứ ba, không nghĩ đến là vì anh kết hôn với người khác mà chấm dứt.

Lục Ý Hàm dựa vào gần nghe thấy lời nói của cô nên nhăn mày lại: “Tư Tư cậu rất dũng cảm, thật sự thích một người chưa bao giờ mất mặt, đùa bỡn cảm tình mới là mất mặt.”

Thẩm Tư không nói chuyện bên người không biết từ khi nào có thêm một người, khuỷu tay anh ấy để áo khoác, là một gương mặt hàng chọn.

“Thất tình à?”

“Anh vừa đến đúng lúc, giúp em khuyên nhủ cô ấy.”

Lục Ý Trầm đẩy bình rượu ra xa, cười cười: “Anh còn tưởng là chuyện lớn gì.”



Kỳ Triều ngồi ở trên sô pha, anh rất ít khi hút thuốc, giờ phút này đang bật lửa, một ánh lửa bốc lên.

Hương vị thuốc lạ nhè nhẹ hít vào phổi từng đợt từng đợt, bóng dáng dường như sắp hợp thành một thể với bóng đêm.

Từ “kết hôn” xa xôi bao nhiêu, vừa mới bắt đầu cũng không nghĩ nhiều như vậy, cô gái vẫn luôn muốn làm bạn nhưng công việc của anh không có cách nào thoả mãn điều này.

Cho nên anh nghĩ Thẩm Tư sẽ rời đi.

Chỉ là thời gian ba năm thoáng trôi qua, chính mình lại không muốn để cô rời đi.

Điện thoại vang lên, rũ mắt nhìn rồi ấn nghe, âm thanh một đầu bên kia rất lớn.

“Con để Giang Mân ở lại một mình rồi đi là có ý gì?”

Kỳ Triều bắn điếu thuốc xuống, tiếng nói rất nhạt: “Không thích thôi.”

“Cô gái nhà họ Giang con cũng không thích, vậy con nói xem con thích ai?”

Không khí yên tĩnh, âm thanh đầu mẩu thuốc lá cháy lên, trong lúc anh nhìn chằm chằm thì im lặng.

“Cảm tình có thể bồi dưỡng, con xem mẹ và cha con…”

Trong lòng đột nhiên có chút bực bội, một điếu thuốc đã cháy hết, ấn tắt điện thoại anh cầm chìa khoá xe rời đi.

“Đã lâu không gặp Tổng giám đốc Kỳ, làm sao lại không nhận được hẹn trước.” Giám đốc quán bar cười chào đón.

Kỳ Triều không màng ông ta đi theo trực tiếp đi vào bên trong, mặt nghiêng lạnh lùng, ánh mắt dừng lại trên ghế dài cách đó không xa.

Rõ ràng xung quanh ồn ào, rõ ràng ánh đèn lờ mờ vẫn liếc mắt một cái là thấy bóng hình của cô.

Cô đang cười với người đàn ông khác.



Cái ly không biết biến thành nước trái cây từ khi nào.

“Em suy xét một chút, phiền anh rồi.” Hốc mắt Thẩm Tư ửng đỏ, vẫn lễ phép mỉm cười.

Người bên cạnh không ngừng nhìn về phía này, Lục Ý Trầm nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, Lục Ý Hàm co rụt cổ lại không dám.

“Khi nào thi lên thạc sĩ cũng không muộn, có vấn đề gì có thể trực tiếp hỏi anh.”

Thẩm Tư gật đầu nói sang đề tài khác, cảm xúc tốt hơn một chút vừa đinh lấy bình rượu đã bị người cướp đi.

Đuôi tóc người phụ nữ hơi cuốn, hốc mắt môi đỏ lộ ra ánh sáng, dưới ánh đèn và bầu không khí quán bar vô cùng câu người.

Mắt Kỳ Triều tối sầm lại, trực tiếp nắm lấy tay cô: “Về nhà với anh.”

Thẩm Tư có chút ngây người, không phải anh đang ở tiệc tối sao, làm sao lại xuất hiện ở đây cô muốn giãy giụa lại bị nắm chặt hơn: “Buông ra.”

Lục Ý Trầm nhìn hai người này cười nói: “Tổng giám đốc Kỳ quen em ấy?”

Chiều cao của hai người đàn ông không kém nhau bao nhiêu, tương đối có địch ý.

Kỳ Triều nhìn anh ấy: “Bạn gái của tôi, anh nói có quen không.”

“Cũng không công khai, ai biết em ấy có phải bạn gái anh hay không.” Khi đó Lục Ý Hàm đang uống rượu đột nhiên anh gọi điện thoại đến đây, cô ấy không nghĩ nhiều nên nói địa chỉ, giờ phút này chột dạ phụ hoạ.

Cục diện giằng co.

Thẩm Tư cúi đầu, đôi mắt lại có chút chua xót, chậm rãi buông tiếng thở dài không hề giãy giụa: “Kỳ Triều, chúng ta nói chuyện.”



Một phòng quạnh quẽ.

Thẩm Tư ngồi ở một bên sô pha, trước đó không lâu người đàn ông này còn dán băng keo cá nhân giúp cô ở đây, cô còn tưởng rằng mình khác biệt, bây giờ lại phát triển đến bước này.

Kỳ Triều liếm khoé miệng, người bên cạnh trầm mặc trong lòng anh càng thêm không yên: “Có đói bụng không?”

“Chúng ta chia tay đi.”

Chung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi, Kỳ Triều dường như không nghe rõ: “Em nói cái gì?”

Thẩm Tư ngồi thẳng người, lại lặp lại một lần: “Không cần phải làm chậm trễ lẫn nhau như thế.”

“Chậm trễ?” Kỳ Triều nghiêng mắt nhìn cô, khoé môi nhếch lên: “Chậm trễ em tìm người đàn ông khác?”

“Đó là anh trai Lục Ý Hàm, tôi…” không muốn giải thích gì thêm với anh, cô trực tiếp đứng dậy, tiếng nói rất nhạt: “Đồ vật mấy ngày nữa tôi sẽ đến dọn.”

Kỳ Triều kéo lấy cánh tay của cô, chậm rãi trượt xuống nắm lấy ngón tay, đầu ngón tay nắm chặt nhắc nhở anh, anh đang sợ hãi.

“Hôm nay thật sự anh làm không đúng, anh xin lỗi, sinh nhật sau này anh sẽ về sớm chút.”

Anh cao hơn cô rất nhiều, khí tràng ở trước mặt cô rất mạnh, Thẩm Tư sắp bị tức cười, tư duy của hai người căn bản không cùng một điểm, bây giờ anh còn tưởng rằng cô đang vô cớ gây rối.

Mắt người đàn ông đen như mực, gương mặt đã từng không chút để ý giờ này hơi hơi ngước lên, Thẩm Tư nhìn anh: “Anh sắp phải kết hôn, tôi ở lại chỗ này làm tình nhân của anh sao.”

Kỳ Triều đột nhiên ngẩn ra trong chớp mắt, buột miệng nói: “Anh sẽ không liên hôn với Giang thị.”

“Cũng chưa bao giờ nói em là tình nhân.”

Từng câu từng chữ của người đàn ông nện vào trong lòng cô, sẽ không liên hôn với Giang thị thì cũng sẽ liên hôn với Trương thị, Lý thị. Thẩm Tư quay đầu đi, hốc mắt đã chứa đầy nước mắt, vực sâu này cô đã từng trầm luân nhưng bây giờ cô chỉ muốn nhận rõ hiện thực.

“Tôi đã thích anh.” Tiếng nói kèm theo thoả hiệp giống như người rơi xuống nước dựa vào ván gỗ phiêu lưu trên biển.

Kỳ Triều rũ mắt giống như không dự đoán được cô sẽ nói như vậy.

“Tôi không nhìn được anh vì lợi ích không quyết tuyệt với người phụ nữ khác đụng vào mình, không làm được một con chim hoàng yến đi theo phía sau anh, cũng không làm được…” Thẩm Tư nghẹn ngào chậm rãi điều chỉnh hơi thở lại tiếp tục: “Không nhìn được anh đi yêu người khác.”

Ánh mắt Kỳ Triều đong đưa một lát, giọng nói như muốn hút thuốc, anh sẽ không làm việc nuôi dưỡng tình nhân kém cỏi này từ lúc bắt đầu đã coi cô là bạn gái, anh cho rằng đoạn quan hệ này chỉ là theo nhu cầu không nghĩ đến người phụ nữ trước mặt lại tỏ tình.

Lực lượng ở cánh tay buông lỏng trong chớp mắt, Thẩm Tư cũng thuận lợi tránh thoát: “Tôi đi đây.”

“Nếu anh nhất định muốn em ở lại cạnh mình thì sao.”

Tiếng nói của anh trầm thấp ấm ách chậm rãi mở ra bên tai, động tác của Thẩm Tư dừng lại gắt gao cắn cánh môi không cho cảm xúc tràn ra.

“Kỳ Triều, tôi cũng phải gả chồng.”

“Thứ tôi cần là nhà, không phải tiền hay cái gọi là tình.”



Ngày hôm qua Thẩm Tư ở nhà Lục Ý Hàm một đêm, ngày hôm sau nộp đơn xin từ chức ở vũ đoàn DE.

Bọn họ bởi một bài múa mà quen nhau, bây giờ chia tay thì bất cứ cái gì có quan hệ với múa cô đều không muốn lây dính.

Trần Tú khó xử nhăn mi lại vốn dĩ tính toán bắt đầu đề bạt cô mà bây giờ cô gái này lại trực tiếp xin từ chức.

“Không suy xét một chút?”

Bởi vì ngày hôm qua khóc rất lâu Thẩm Tư có make up nhẹ vẫn có thể nhìn ra mắt cô sưng, cô lắc lắc đầu.

Trần Tú thở dài, đầu ngón tay gõ trên mặt bàn: “Như vậy đi, cuối tháng có một buổi diễn, em lại giúp chị múa một lần.”

Bây giờ đã là giữa tháng mười hai còn thêm tình nghĩa ba năm ở chung.

Ba năm cô không hề buông tha với vũ đạo, Kỳ Triều cũng không yêu cô.

Thẩm Tư cười cười, gật đầu: “Được.”

Mới mở phòng làm việc ra Lục Ý Hàm liền gửi tin nhắn liên tục cho cô sau đó trực tiếp gọi điện thoại đến đây.

“Tư Tư, Kỳ Triều hủy bỏ hôn ước!”

“Tin tức bị áp xuống nhưng trong giới đã truyền khắp.”

Cô trầm mặc, có chút không hiểu người đàn ông này muốn làm gì: “Tùy anh ta đi.”

“Tùy anh ta cái gì, hai người chia tay hoàn toàn?”

Thẩm Tư rũ mắt xuống ừ một tiếng, hôm qua cô nói quyết tuyệt như vậy phỏng chừng sau này không còn liên lạc.

Cô trực tiếp gọi taxi đến phòng nhảy chuẩn bị vũ đạo cuối tháng lại gặp được người quen.

“Dung Khiêm? Đã lâu không gặp.”

Người đàn ông bị gọi tên mặc quần áo luyện nhảy, lông mày nhếch lên: “Được Tổng giám đốc Trần gọi về, nói cuối tháng có nhảy hai người, gần đây trôi qua như thế nào?”

Cô và Dung Khiêm quen biết từ năm trước, đơn giản hàn huyên vài câu là bắt đầu thảo luật chọn bài.

Không hổ là cộng sự một lần rồi nên hai người rất có ăn ý chọn sân khấu “Triền miên.”

Tuy là múa quốc phong nhưng một chút cũng không dùng ít sức hơn những loại vũ đạo khác, động tác yêu cầu cao độ cũng không ít, Thẩm Tư nhảy một lúc đã thấy toàn thân nóng lên, quấn lên vài sợi tóc rơi xuống.

Lộ Ngưng mở cửa gọi cô: “Chị Tư Tư, ngoài cửa có người tìm chị.”



“Thẩm tiểu thư, đây là hợp đồng Tổng giám đốc Kỳ cho cô, cô xác định không thành vấn đề thì có thể ký tên.”

Anh ta đứng sau chiếc xe ngừng, Thẩm Tư chỉ nhìn lướt qua là có thể thấy người đàn ông ngồi bên trong.

Giờ phút này cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống, Kỳ Triều nghiêng đầu nhìn cô, âm sắc không hề phập phồng như đang bàn chuyện làm ăn: “Biệt thự Tây Sơn thuộc danh nghĩa của em, anh sẽ dọn ra ngoài.”

Cô nhận hợp đồng lật lật, bên tai lại truyền đến âm thanh của trợ lý: “Tổng giám đốc Kỳ nói cô không ký thì không cho tôi lên xe, tôi cũng rất khó xử.”

Người khác chủ động đưa tiền đưa phòng cho cô, cô cũng không có đạo lý không nhận, theo anh ba năm cũng không lỗ.

“Tư Tư, cô quên mặc áo khoác.” Dung Khiêm đi ra từ phòng nhảy, trong tay cầm áo khoác của cô.

Thẩm Tư vừa mới giơ tay không nghĩ đến Dung Khiêm trực tiếp đắp lên vai cô, cong khoé miệng lên: “Cảm ơn.”

Nói xong không nhìn trong xe, trực tiếp ký tên trên văn kiện: “Không có việc gì khác thì tôi đi vào trước.”

Trợ lý cầm văn kiện không biết có nên mở miệng hay không rồi lại im lặng.

Kỳ Triều nhìn cửa trống vắng không bóng người qua cửa sổ xe.

Ý cười vừa rồi của người phụ nữ xinh đẹp như là không thèm quan tâm, một đêm không ngủ đầu óc trở nên trầm như có thứ gì giam cầm trái tim, thu hồi tầm mắt đầu lưỡi chạm vào má: “Đi thôi.”



“Cô nặng hơn năm ngoái.” Bởi vì động tác vũ đạo nên Dung Khiêm nâng eo cô, tổng kết nói.

Phụ nữ trời sinh mẫn cảm với từ này, vừa lúc ca khúc kết thúc vuốt eo: “Thật hay giả.”

Khoảng thời gian trước Kỳ Triều luôn mua điểm tâm đồ ngọt, phỏng chừng mập lên từ khi đó.

Làm sao lại nghĩ tới anh.

Thẩm Tư nhấp môi dường như giận dỗi chính mình, trực tiếp ngồi trên mặt đất.

Dung Khiêm không nhịn được cười, anh ta không ký hợp đồng với vũ đoàn DE, nơi nào có múa hát thì đến đó múa hát là lý do không hay ở một nơi, nhìn người đàn ông trong xe kia vô cùng quen mắt nhưng lại không nghĩ ra: “Lừa cô đấy, người vừa tìm cô là ai vậy.”

Cô cầm điện thoại trả lời tin nhắn, tùy ý nói: “Hàng xóm.”

Ánh mắt Dung Khiêm hơi loé: “Nghe nói cô chia tay, chuyện khi nào vậy?”

Thời gian không còn sớm cô đứng dậy mặc áo khoác: “Ngày hôm qua.”



Luyện múa liên tục vài ngày Lục Ý Hàm hẹn cô ăn cơm chiều, vốn chỉ cho rằng có hai ba người tụ hội nhưng không nghĩ đến là một bàn.

Hoắc Trạch liếc mắt một cái là nhận ra Thẩm Tư, tin tức cô chia tay với Kỳ Triều các anh em đều biết đến, còn may đêm nay anh không đến nếu không cũng là trò hay.

“Không thể nghĩ đến mỹ nữ Ý Hàm nói là Thẩm tiểu thư.”

Lục Ý Hàm có chút kinh ngạc: “Mọi người quen biết?” Đột nhiên nghĩ đến nói gì trực tiếp ném nồi: “Anh bảo em gọi anh ấy đúng không?”

Lục Ý Trầm nhìn cô gái kêu quang quác bên cạnh, ừ một tiếng: “Vừa mới thất tình thì nên ra ngoài giải sầu.”

Nói xong bàn ăn yên tĩnh vô cùng vài giây.

“Các anh em, xem tôi mời tôn đại Phật nào đến."” Thời Nhạc đẩy cửa ra, cười lớn tiếng, giây tiếp theo tiếng nói dừng lại.

Kỳ Triều kết thúc công việc rất ít khi tham gia tụ hội, lại không quay về Tây Sơn, đột nhiên cảm thấy buổi tối ăn không ngồi rồi, trực tiếp đáp ứng đi ăn cơm.

Lục Ý Trầm cũng sửng sốt nhưng nhanh chóng hoàn hồn: “Tổng giám đốc Kỳ, lại gặp mặt rồi.”

Ánh mắt Kỳ Triều dừng ở bên cạnh, trên mặt không có cảm xúc gì, tùy ý chọn chỗ trống ngồi xuống: “Lục giáo sư gần đây không bận sao?”

“Đương nhiên không bận bằng Tổng giám đốc Kỳ.”

Đối thoại một đi một về của hai người thì là người sáng suốt đều có thể nhìn ra không thích hợp, cũng may bắt đầu cho đồ ăn lên thì đề tài mới chuyển đi.

Thẩm Tư nhìn Lục Ý Trầm, trách không được hiểu rõ việc thi lên thạc sĩ như lòng bàn tay, hoá ra là giáo sư.

Cô gái bên cạnh đắc ý cười với cô, nhỏ giọng nói: “Nhà của chúng mình chỉ có anh ấy thông minh nhất, có phải bắt đầu sùng bái hay không?”

Ánh mắt Thẩm Tư dừng lại vài giây trên khuôn mặt tươi cười của cô ấy: “Mình thấy cậu mới là người sùng bái đi.”

Nói xong tùy ý nhìn thoáng qua lại đụng phải tầm mắt ở góc nghiêng đối diện.

Trong lòng khẽ run theo bản năng, rời tầm mắt đi trước có vẻ mình thật xấu hổ không dám đối diện.

Thẩm Tư nhếch môi như châm chọc, chia tay đối với anh mà nói phỏng chừng đều không là gì, nghĩ như vậy nên toàn bộ hành trình chỉ lo ăn cơm còn thường thường nói vài câu với Lục Ý Hàm.

So sánh với Thẩm Tư thì những người khác ở đây lại có vẻ rất vô vị.

Thời Nhạc buông đũa tự biết mình đuối lý: “Cũng quá trùng hợp, mọi người đều quen biết ha ha ha.”

Hiển nhiên không khí không bị anh ta kéo lên.

Lục Ý Trầm rót đồ uống cho bên cạnh, thuận tay rót đầy ly của Thẩm Tư: “Lần trước em nghĩ thế nào?”

Thẩm Tư nhận ly lễ phép cười: “Thi lên thạc sĩ sao, cuối tháng em bận xong việc là có thể ôn tập rồi.”

“Thẩm tiểu thư có thể add WeChat để tiện liên lạc hay là sau này chúng ta lại hẹn hay không.”

Ánh mắt những người khác đều nhìn qua, Lục Ý Hàm không đi đầu ồn áo, cúi đầu uống nước.

Người đàn ông đối diện sắc mặt âm trầm, Hoắc Trạch xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: “Mọi người đều độc thân, add WeChat dễ liên hệ.”

“Gọi tôi là Thẩm Tư đi, Thẩm tiểu thư nghe quá mới lạ.” Cô đưa điện thoại ra, đôi mắt vốn dĩ đã đẹp cười rộ lên môi hồng răng trắng mang theo chút lãnh diễm.

Add WeChat xong cô lên tiếng kêu gọi rồi đi vào phòng vệ sinh.

Múc nước rửa mặt, chính mình đương nhiên là cố ý nói vậy cô muốn để anh cảm nhận cảm giáv bị bỏ qua một chút.

Bình tĩnh lại phát hiện quá trẻ con, người kia hoàn toàn không để bụng, nói gì đến cảm nhận.

Rửa mặt xong lại tô son lại đi ra khỏi phòng vệ sinh đã nhìn thấy người đàn ông dựa trên cửa ghế lôi, ở giữa treo hai màu đỏ tươi, sương khói cũng bay lên một chút rất có cảm giác khoảng cách.

Theo đến gần thì mùi thuốc lá cũng càng ngày càng nồng

Kỳ Triều liếc nhìn cô một cái, mấy ngày hôm trước còn hồng mắt tỏ tình hôm nay đã coi như không quen biết, giơ tay ngậm điếu thuốc trong miệng hút một ngụm, sắc mặt không hề đẹp.

Thẩm Tư buộc chặt đinh đi ngang qua, bên tai có âm thanh khàn khàn: “Em chính là thích người khác như vậy?”

Hiệu quả cách âm của ghế lô cực tốt, hành lang yên tĩnh không tiếng động.

Càng ngày càng không hiểu người trước mắt này nên cô đơn giản nói: “Tổng giám đốc Kỳ, chúng ta đã chia tay.”

Nói xong không đợi anh đáp lại trực tiếp đi ngang qua vào ghế lô.

Người trước mặt đã sớm không có ai, thuốc lá cũng gần tàn, anh vẫn không rời đi như cũ.

Kỳ Triều cúi đầu dùng bật lửa châm lại điếu thuốc, ánh lửa chiếu sáng tuyến hàm dưới và chóp mũi, chậm rãi ngước mắt trong sương khói.

Trong đầu lại nghĩ tới đã chia tay mà Thẩm Tư nói kia cho nên cũng thể hiện sự không thích.



Thời tiết đã vào cuối đông, bà nội gọi điện thoại bảo cô chú ý thân thể, Thẩm Tư nhìn màn hình điện thoại chằm chằm, năm vừa rồi mỗi lần Tết m Lịch là thời gian vũ đoàn bận nhất, năm nay cô muốn về nhà trước.

Nghĩ như vậy tâm tình cô đột nhiên tươi đẹp lên, phòng nhảy cách Tây Sơn quá xa có đôi khi luyện múa đã khuya thì trực tiếp ngủ ở nhà Lục Ý Hàm.

Trong khoảng thời gian này Kỳ Triều không quấy rầy cô, hình như là một tuần trước gửi tin nhắn đến nói muốn đi Thượng Hải công tác, lúc ấy cô trực tiếp block người này.

“Tư Tư, đến chúng ta!” Dung Khiêm gọi cô ở nơi xa.

Thẩm Tư ồ một tiếng, giày múa rất mỏng đi trên mặt đất vô cùng lạnh lẽo.

Cô vừa vào mùa đông thì chân tay sẽ lạnh, Kỳ Triều luôn thích nắm tay cô lại đặt trong túi áo khoác của anh cũng rất thần kỳ mà ấm áp trong nháy mắt.

Ánh mắt Thẩm Tư chợt loé trực tiếp lắc lắc đầu, xách làn váy lên nhếch khoé miệng, một tay khác đặt trên khuỷu tay của Dung Khiêm.

Giữa sân khấu ánh đèn chiếu xuống, cô gái mặc một chiếc váy lụa màu đen lộ ra ánh sáng trắng ở cổ loá mắt tựa như thiên nga đen nhẹ nhàng nhảy múa trong nước.

“Tổng giám đốc Kỳ, đây là người đại diện cho vũ đoàn DE chúng tôi nhưng cô ấy muốn từ chức, rất đáng tiếc.” Trần Tú ngồi ở hàng ghế đầu nhìn sân khấu nói với người bên cạnh.

Kỳ Triều quét mắt nhìn tay cặp eo nâng eo cô gái, mắt đen trầm xuống: “Từ chức?”

“Đúng vậy, mặc kệ khuyên thế nào cô ấy cũng quyết tâm phải đi.”

Người đàn ông không nói nữa chỉ cản thấy yết hầu nóng rực.

Cô đến vũ đạo cũng muốn từ bỏ.

Vũ đạo theo giai điệu từ bằng phẳng đến cao trào rồi lại bằng phẳng.

Thẩm Tư chú ý biểu tình đồng thời khống chế được tiết tấu hô hấp, cuối cùng bởi một động tác xoay tròn quá lớn môi không cẩn thận chạm qua gương mặt Dung Khiêm.

Hai người đối diện năng lực ứng biến của Dung Khiêm rất tốt vẫn cười như cũ.

Sự cố sân khấu “thân mật” như thế làm ánh mắt Thẩm Tư loé lên cũng cười theo.

Bên tai một trận vỗ tay thậm chí có người trẻ tuổi phát ra âm thanh ồn ào.

Kỳ Triều từ đầu đến cuối cũng không có biểu tình gì giống như không nghe thấy sự hoan hô của thính phòng, mắt đen vẫn luôn nhìn bóng dáng cô gái xuống sân khấu.

“Tổng giám đốc Kỳ sau khi kết thúc cùng nhau ăn một bữa cơm chứ?” Trần Tú đã quen anh đạm mạc nên không phát hiện bất cứ điều gì dị thường.

“Lần sau đi, tôi đi trước.” Nói xong thì trực tiếp đứng dậy.

Buổi biểu diễn không có bất cứ điều gì ngoài ý muốn làm sao cảm thấy anh dường như tức giận, Trần Tú có chút kinh ngạc rồi sau đó lại như đang suy tư điều gì.
Bình Luận (0)
Comment