Thượng Phong - Tuyết Tùng

Chương 15

Edit: Vũ Vũ

—–

Hành lang bệnh viện chỉ có thưa thớt vài người, Trì Thanh Chước nhìn Chung Linh nhíu mày ngủ, đem mặt cô kề sát gáy mình, lại nhìn kim tiêm ghim vào mu bàn tay của cô, ngón tay hờ hững đáp trên bụng, trong ống truyền dịch, nước biển nhỏ giọt thong thả rơi xuống rồi chảy vào trong cơ thể.

Một tay Trì Thanh Chước ôm Chung Linh, tay còn lại cầm điện thoại xem video.

Thi thoảng truyền đến tiếng hít thở khe khẽ của cô, Trì Thanh Chước nhịn không được mà nhìn, sau đó lại dời tầm mắt đi.

Khi Chung Linh tỉnh dậy đã thấy anh đeo tai nghe, yên tĩnh xem phim trong điện thoại.

Trì Thanh Chước quay sang hỏi: “Em tỉnh rồi?”

Chung Linh “ừm” một tiếng, cảm giác tư thế này quá gần gũi, giật giật thân trên muốn xuống khỏi người anh.

“Đừng nhúc nhích, kẻo lại lệch kim.” Trì Thanh Chước cảnh cáo.

Chung Linh ngẩng đầu nhìn bình nước, phát hiện đã hết được nửa già: “Sắp xong chưa nhỉ?”

“Ừ, xong bình này là có thể đi rồi.”

Không biết hộ sĩ đến đổi bình nước từ bao giờ, cả hai bình đã truyền xong, Chung Linh quay sang nhìn Trì Thanh Chước, giây tiếp theo đã bị anh ấn mặt vào vai: “Nghỉ ngơi đã.”

Chung Linh quên không mang điện thoại, chán gần chết. Thấy anh xem phim thì cũng ngó mắt xem cùng, nhưng là không nghe thấy gì cả vì anh đang đeo tai nghe.

“Đây là phim ‘Interstellar’ sao?”

(Interstellar: Phim Hố đen tử thần (2014): Hố đen tử thần là một bộ phim khoa học viễn tưởng năm 2014 của đạo diễn Christopher Nolan. Với dàn diễn viên gồm Matthew McConaughey, Anne Hathaway, Jessica Chastain, Bill Irwin, Ellen Burstyn và Michael Caine, bộ phim kể về một nhóm nhà du hành vũ trụ đi xuyên qua hố đen.)

Trì Thanh Chước phát hiện cô cũng đang xem thì lấy một bên tai nghe bluetooth xuống rồi đeo lên tai phải cho cô: “Em xem chưa?”

Chung Linh gật đầu: “Nhưng mình không hiểu.”

Trì Thanh Chước cũng không tính giải thích, hai người cứ lẳng lặng nhìn điện thoại.

Phim kể về Trái Đất trong tương lai, khi các nguồn tài nguyên thiên nhiên trên trái đất dần cạn kiệt dẫn loài người tới bờ của sự huỷ diệt, thức ăn khan hiếm và NASA thì không còn nữa.



Cooper, một nông dân trước đây từng là kỹ sư và phi công thử nghiệm của NASA, sống cùng với bố vợ, con trai và con gái 10 tuổi Murphy. Murphy tin rằng, căn phòng của mình bị ám bởi một thế lực siêu nhiên đang cố gắng liên lạc với mình. Murphy và cha (Cooper) phát hiện ra rằng thế lực siêu nhiên đó là một dạng thông minh chưa được biết đến đang gửi các thông điệp đã được mã hoá cho mình thông qua sóng hấp dẫn…Từ đây dẫn dắt Cooper và cô con gái Murphy vào hành trình thám hiểm vũ trụ thông qua sự xuất hiện của một hố đen mới được khám phá để du hành xuyên không gian đến những vì sao xa xôi và tìm kiếm hy vọng cho loài người.

Lúc ấy Chung Linh thấy có người giới thiệu, cuối cùng xem xong lại chẳng hiểu cái gì cả.

“Lỗ sâu là gì?” Chung Linh hỏi.

Trì Thanh Chước nhìn cô: “Em có thể hiểu đó là đường tắt ngắn hạn giữa hai điểm xa xôi trong vũ trụ.”

“Vậy không gian 4 chiều mà Cooper ở chính là không gian 3 chiều cộng với thời gian sao?”

Chung Linh nhớ rõ cảnh cuối chính là không gian bốn chiều,  nhưng phải xem đến lần thứ hai cô mới nhận ra.

Trì Thanh Chước hoạt động đùi, thay đổi vị trí của Chung Linh: “Là không gian năm chiều. Thời gian trong không gian năm chiều thay đổi phi tuyến tính, vì vậy ông ấy có thể xuyên qua thời gian để gửi tín hiệu cầu cứu cho con gái mình trong quá khứ dưới sự sắp đặt của tương lai.”

Chung Linh cái hiểu cái không: “…Có không gian bốn chiều thật sao?”

Trì Thanh Chước ấn màn hình tạm dừng: “Không gian bốn chiều không phải là không – thời gian bốn chiều. Không thời gian bốn chiều là một khái niệm do Einstein đề xuất trong thuyết tương đối rộng và thuyết tương đối hẹp, được định nghĩa là không gian ba chiều cộng với thời gian.”

“Về mặt vật lý mà nói, không gian bốn chiều là một chiều nhiều hơn không gian ba chiều, nhưng nó không phải là thời gian. Hiện tại, không có bằng chứng khoa học nào chứng minh rằng có những sinh vật bốn chiều.”

Cô không hiểu mấy cái này có gì khác nhau, không phải phổ cập khoa học đều nói như vậy sao?

Chung Linh hơi choáng váng, ậm ừ: “Cậu thích bộ phim này vậy sao?”

Bộ phim này đã công chiếu từ rất lâu rồi.

Ngón tay của anh khẽ điểm lên màn hình, tiếp tục xem: “Cũng được, kĩ thuật tốt, logic hợp lí.”

“Ừm.”

Hai người lại dựa vào nhau rồi xem phim. Chờ đến khi nam chính Cooper đọc những gì con gái mình viết trước máy quay, Chung Linh không khỏi sụt sịt.

Lúc ấy Cooper nói đùa một câu: “Có lẽ khi quay về bố sẽ bằng tuổi với con.” Không ngờ vì nguyên nhân thời gian và không gian, đến khi con gái đã bằng tuổi cha mà cha vẫn không quay về.

Chung Linh vừa thấy cô con gái của nam chính khóc lóc nghẹn ngào, cảm xúc cảm tính của cô cũng nảy lên, nước mắt theo đó mà trào ra.

Trí Thanh Chước nghe thấy tiếng cô sụt sịt thì cúi đầu nhìn, hốc mắt cô hồng hồng ướt át khiến anh bật cười: “Sao xem cái gì cũng khóc vậy?”



Chung Linh lau nước mắt không trả lời.

Vừa lúc cô truyền xong nước biển, anh cất điện thoại, gọi hộ sĩ tới rút kim cho cô.

Hai người lại đi hỏi bác sĩ, xác nhận không có gì quá đáng ngại, nghe dặn dò những việc cần chú ý xong, Trì Thanh Chước mới đưa cô về.

Chung Linh về nhà cầm lấy điện thoại, quả nhiên có mấy cuộc gọi nhỡ của Chung Vân Tuệ. Cô vội vàng gọi lại, nói mình uống thuốc xong thì ngủ mê mệt, điện thoại để chế độ im lặng nên không nghe thấy.

“Vậy là tốt rồi, mẹ về ngay đây.” Chung Vân Tuệ nói.

Chung Linh vâng dạ đáp lời.

Cúp điện thoại, Chung Linh lập tức hạ lệnh đuổi khách: “Mẹ mình sắp về bây giờ…Hay là…cậu về trước đi…”

Trì Thanh Chước ngước mắt, ánh mắt sâu xa, ngón tay khẽ gõ lên đầu gối.

“Em lại đây.” Trì Thanh Chước đứng lên.

Chung Linh nghe lời đến gần, sau đó bị anh kéo vào trong lòng, thân hình kề sát.

Bàn tay ấm áp của anh từ sau lưng vói vào sờ soạng eo và bụng cô, thủ thỉ bên tai: “Đồ không lương tâm.”

Tạm dừng vài giây sau anh lại cười: “Với lại lần sau có ra ngoài, nhớ phải mặc áo lót nhé!”

Nói xong anh ấn chặt lưng cô, bộ ngực mềm mại của Chung Linh tiếp xúc trực tiếp với thân thể của anh. Lỗ tai cô đỏ lên, vội vàng muốn đẩy anh ra nhưng cổ tay lại bị anh giữ chặt.

“Nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi đây.”

Chung Linh thấp giọng “ừm” một câu.

1307 words

 

------oOo------

 

Bình Luận (0)
Comment