Thượng Phong - Tuyết Tùng

Chương 38

Edit: Qin

Là Chung Vân Tuệ gọi tới.

Chung Linh sốt ruột nhìn đồng hồ, phát hiện bây giờ đã hơn 8 giờ tối, cắn môi nghĩ nhất định là mẹ cô về nhà, không thấy cô đâu nên mới gọi điện thoại.

Chung Linh bị Trì Thanh Chước ôm lấy, cả người đều mất tự nhiên, cầm điện thoại ngồi trên đùi anh, ánh mắt có chút né tránh khi nhìn vào điện thoại.

Cô có hơi sợ nghe điện thoại, Chung Vân Tuệ không thấy cô đâu, thể nào gọi điện cũng mắng một trận.

Chung Linh hơi nhích người, không muốn dựa quá gần vào anh mà nghe máy, Trì Thanh Chước lại ấn lấy eo cô: “Nghe máy đi.”

Cô không muốn dây dưa lâu nên vội vàng trượt nút nghe, gọi một tiếng: “Dạ mẹ.”

Giọng nói vội vàng của Chung Vân Tuệ truyền đến: “Bên huấn luyện của mẹ có chút việc nên đêm nay không về được, con ở nhà một mình thì nhớ khóa kỹ cửa sổ, có gì phải gọi cho mẹ ngay.”

Chung Linh nghe vậy thì vội quan tâm: “Vậy mẹ cũng phải chú ý an toàn ạ.”

“Chỗ mẹ không sao, không cần lo cho mẹ. Những gì sáng nay mẹ nói, con cứ suy nghĩ cho kỹ đi, đừng cứ động chút là khóc, con cũng phải tổng kết lại nguyên nhân khiến thành tích của con tụt dốc đấy.”

Chung Linh ủ rũ đáp lời: “Con biết rồi ạ.”

Chung Vân Tuệ lại nói thêm vài câu rồi mới chịu cúp điện thoại.



Mới sáng ra Chung Linh đã phải chịu tủi thân, cảm xúc bây giờ lại xuống thấp. Sau khi cúp máy thì lông mi run lên chớp chớp, sống lưng mảnh khảnh giấu dưới lớp áo khoác to rộng của Trì Thanh Chước, môi hồng mím chặt, dáng vẻ buồn bã mất mát.

Thật ra những chuyện xảy ra lúc chiều và tối này đã khiến Chung Linh quên dần đi chuyện buồn buổi sáng, nhưng ban nãy Chung Vân Tuệ gọi tới, cô cảm thấy mọi chuyện lại quay về điểm xuất phát.

Cảm giác vô lực nảy lên trong lòng, tích lũy thành cảm xúc buồn bực hờn dỗi, bây giờ cô chẳng muốn nói cái gì cả.

Trì Thanh Chước nghe rõ đoạn đối thoại giữa hai mẹ con, thấy Chung Linh gục đầu xuống thì nhẹ nhàng ấn đầu cô vào sát ngực mình.

Đôi mắt Chung Linh bắt đầu chua xót nhưng vẫn cố nhẫn nại không để bản thân rơi nước mắt, cứ suốt ngày khóc như vậy có phải sẽ khiến người khác chán ghét không?

Cô không muốn bị ghét, không muốn nhìn thấy biểu cảm mất kiên nhẫn trên mặt người khác, Chung Linh nhắm mắt lại, cố gắng che giấu hốc mắt đã đỏ lên.

Nhưng hình như rất khó.

Nước mắt yên lặng trào ra thấm vào áo của Trì Thanh Chước, anh cảm nhận được sự ướt nóng ấm áp ở trước ngực mình.

“Khóc cái gì?” Ngữ khí có chút cứng ngắc.

Vốn dĩ Chung Linh đang đè nặng cảm xúc, giọng điệu như chất vấn của anh khiến cô không thể khống chế thêm nữa, vùi đầu vào lòng anh, nước mắt lại rơi càng nhiều.

Chung Linh đang cố gắng nén phát ra tiếng nức nở, nhưng khi người ta đã khóc đến một trình độ nhất định, thân thể với sinh lý phản ứng tự nhiên thì khó có thể kìm lại.

Trì Thanh Chước chỉ cảm thấy người trong lòng mình đang yên lặng rớt nước mắt, thỉnh thoảng truyền đến tiếng khụt khịt vì khó thở, có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng.

Chung Linh sợ Trì Thanh Chước không kiên nhẫn, nghẹn ngào nói: “Mình…mình xin lỗi…mình không cố ý…gây phiền phức cho cậu…”



Trì Thanh Chước dừng một chút, tay khẽ xoa lưng Chung Linh một cách không thuần thục như đang an ủi: “Em không phiền phức.”

Chung Linh được bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ về an ủi thì lại càng muốn khóc hơn, hai tay bất giác ôm lấy cổ anh, mặt vùi vào hõm vai anh rồi khóc lớn.

Vừa khóc vừa thút thít nói như đã tủi thân lắm: “Mình thi không tốt…mình cũng rất buồn chứ, nhưng mẹ mình…hung dữ quá…”

“Mình cũng muốn thông cảm cho mẹ…nhưng mình cũng biết mệt mỏi mà…”

Sau mỗi lần cãi nhau, Chung Vân Tuệ luôn là người chủ động làm hòa, nhưng vĩnh viễn không phải dịu dàng an ủi mà là mang theo sự cao ngạo của trưởng bối. Chung Linh chẳng biết có phải bản thân mình hay ra vẻ không, nhưng phương thức đó cứ lặp đi lặp lại quanh năm suốt tháng khiến cô không cam lòng, khát vọng được thấu hiểu và yêu thương chưa được thỏa mãn, giống như một bình nước đầy, cho dù có cố che lại thì vẫn có nước tràn ra theo miệng bình.

Bây giờ Chung Linh như nắp bình không cản được nước, ấm ức khổ sở biến thành nước mắt, từng chút chảy ra bên ngoài.

Chờ đến khi nước trong bình bớt đi thì lại có thể chống đỡ thêm một thời gian nữa.

Trì Thanh Chước không nói gì, chỉ cảm nhận được cả người Chung Linh đều dựa vào mình, trên vai và cổ không ngừng tiếp xúc với những giọt nước mắt nóng ấm, cô nức nở kể lại cực kỳ đáng thương, anh nhịn không được cúi đầu xuống sát gần cô.

Bàn tay anh vẫn luôn nhẹ nhàng vỗ lên lưng Chung Linh, để cô cảm nhận được sự an tâm và bao dung, cô giống như vất vả lắm mới tìm được nơi trút nỗi buồn, ôm anh đứt quãng nói một hồi, cuối cùng cảm xúc mới dần ổn định lại.

Chung Linh khóc nhiều nên hơi mệt, nhắm hai mắt tựa vào lòng anh.

Thấy cô đã thôi khóc lóc kể lể, Trì Thanh Chước mới ôm cô chặt hơn rồi xoa má cô: “Mỗi tuần tới đây tìm tôi, tôi giúp em học bổ túc.”

 
Bình Luận (0)
Comment