Thượng Phong - Tuyết Tùng

Chương 61

Edit: Thảo Anh

Beta: Nhyeee

Ngày hôm sau Chung Linh tỉnh lại, trong phòng u ám, lớp rèm ba lớp được kéo lại, tạo ra một không gian ngủ yên ắng lại thoải mái.

Trên giường chỉ có mình cô, vốn dĩ Chung Linh muốn ngồi dậy, nhưng chỉ mới vừa cử động thì cả người lập tức cảm thấy đau nhức, hoa huyệt cũng nóng rát khó chịu.

Vừa nhức mỏi lại vừa đau.

Chung Linh kéo chăn bông mềm mại, lại nằm xuống giường.

Ngoài phòng truyền đến tiếng chuông cửa, Chung Linh nghe được tiếp dép lê của Trì Thanh Chước từ gần đến xa, hẳn là đi từ phòng khách ra tới chỗ cửa lớn.

Mở cửa, Trì Thanh Chước nhìn thấy Lâm Tề Dung đứng trước mặt, trong mắt khó nén một tia khác thường.

Anh mở rộng cửa, gọi một tiếng: “Mẹ.”

Lâm Tề Dung “ừ” khẽ, ngón tay với những móng tay sơn màu hồng nhạt đỡ lấy cạnh cửa, thay giày cao gót rồi bước vào trong nhà.

Trì Thanh Chước xoay người dọn dẹp quần áo của Chung Linh đã cởi ra hồi tối qua, cũng chẳng quan tâm Lâm Tề Dung có thấy không.

Chung Linh nghe thấy bên ngoài có tiếng giày cao gót, ý thức được có người đến, cả người cô cuộn tròn lại, kéo chăn lên che mặt lại.

Trì Thanh Chước đem quần áo để vào phòng đọc sách. Đến khi đi ra, Lâm Tề Dung đang nhìn quanh bốn phía, giống như đang soi xem có chỗ nào khác thường.

“Sao mẹ lại đến đây?” Trì Thanh Chước mặc một áo sơmi nhạt màu, dưới thân là quần thể thao thoải mái, rót một ly nước ấm rồi đưa cho bà.

Lâm Tề Dung nhận lấy, đi đến ngồi xuống sofa, ngồi vắt chân, cả người hơi nhoài về phía trước, nhà nhã uống một ngụm nước.

“Thấy con cuối tuần không về nhà nên đến xem thử.”



Động tác rót nước của Trì Thanh Chước dừng lại, sau đó lại tiếp tục: “Hôm trước đã nói rồi mà, con có cuộc thi, chắc mẹ quên.”

Lâm Tề Dung “ồ” một tiếng, cũng chẳng hỏi nhiều.

Bà ngước mắt nhìn Trì Thanh Chước: “Có con gái ở trong nhà?”

Lâm Tề Dung không phải người mù, vừa vào cửa đã nhìn thấy Trì Thanh Chước đã dọn quần áo của nữ sinh, ngoài cửa còn có một đôi giày búp bê, xiêu vẹo để ở bên cạnh.

Trì Thanh Chước chẳng thèm phủ nhận: “Ừm.”

Đến lượt Lâm Tề Dung im lặng, từ trước đến nay Trì Thanh Chước chưa từng khiến bà lo lắng, bà cũng chẳng phải một người mẹ hay hỏi han ân cần.

Sinh con ra cũng chỉ vì đây chính là con đường duy nhất để củng cố địa vị.

Sau một lúc lâu, Lâm Tề Dung mới nói: “Chuyện của mình thì phải tự xử lý cho tốt, còn trẻ thì đừng nghiêm túc quá, về sau sẽ có đối tượng có ích với con hơn.”

“Những chuyện này hẳn là con phải biết rõ.”

Đối với Lâm Tề Dung mà nói, bây giờ Trì Thanh Chước có quen ai thì bà cũng không để ý, chỉ cần người cuối cùng hữu dụng với anh, có thể trợ giúp mình là được.

Trì Thanh Chước lạnh nhạt đáp: “Con biết.”

“Chuyện của mẹ con nhà kia, con xử lý sao rồi?”

“Không khác dự tính là bao, trong khoảng thời gian này hai người đó sẽ sống không được yên.”

“Ừ. Con cũng sắp thành niên rồi, đến lúc đó có thể được thừa kế những gì con được nhận trên danh nghĩa, tự mình nắm cho chắc.”

Không biết nên cảm thấy đây là may mắn hay trò cười, cảm ơn vì đã cho anh một vẻ ngoài khiến ai cũng chú ý, đầu óc linh hoạt cho nên Lâm Tề Dung vẫn còn chút tình thương hại của người mẹ dành cho anh.

Trì Thanh Chước đứng ở một bên, chậm rãi vuốt ve miệng ly: “Biết rồi.”

Lâm Tề Dung nhìn đồng hồ trên tay, đã 11 giờ 30, cảm thấy mình cũng nên đi rồi, lúc đứng lên lại như nhớ tới cái gì đó: “Hai đứa quen nhau được bao lâu rồi?”



“Chưa lâu lắm.”

“Là con gái nhà ai, mẹ quen sao?” Ý của Lâm Tề Dung rất rõ ràng, chỉ cần là người bà ta quen, không giàu thì cũng quý.

“Không phải, là gia đình bình thường thôi.”

Lâm Tề Dung tỏ vẻ thất vọng nhưng cũng chẳng để chuyện này trong lòng: “Nếu con muốn yêu đương thì lần sau mẹ dẫn con đi gặp những cô gái khác, mẹ nhớ rõ con gái nhà họ Lương cũng rất đẹp.”

Trì Thanh Chước chẳng thèm ngẩng đầu, trong lòng đột nhiên cảm thấy nóng nảy: “Không cần, tạm thời chưa có ý định này.”

Lâm Tề Dung còn muốn nói gì đó, Trì Thanh Chước đã hạ lệnh đuổi khách: “Mẹ nên đi rồi đấy.”

Cuối tuần bà luôn bận rộn với những người bạn là phu nhân quyền quý của mình.

Lâm Tề Dung xem giờ, đúng là cũng gần đến giờ hẹn, không nhiều lời nữa, cầm theo túi xách da cá sấu, chậm rãi đi ra ngoài.

Tiễn mẹ mình đi xong, hàng lông mày đang nhíu chặt của Trì Thanh Chước mới giãn ra.

Không lâu sau cơm hộp được giao đến, bấy giờ đã đến lúc ăn trưa.

Nhớ tới có người còn đang ngủ, tâm trạng của Trì Thanh Chước mới tốt hơn một chút.

Anh đi về phía phòng ngủ, mở cửa phòng ra, nhìn thấy bên trong vẫn chẳng có động tĩnh gì, ấn mở đèn bàn, xốc một góc chăn lên.

Cô nằm nghiêng, anh chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng và đầu vai trần trơn trượt của cô.

Trì Thanh Chước ngồi ở mép giường, tay chống trên giường, cúi người hôn xuống sườn mặt rồi đến vành tai của cô, một tay khác nhéo lấy ngực cô rồi xoa bóp: “Sao ngủ đến giờ vẫn còn chưa dậy, hửm?”

Chung Linh đã dậy được một lúc, cũng nghe thấy đoạn đối thoại giữa Trì Thanh Chước và mẹ anh, nghe thấy tiếng bước chân của anh thì mới vội vàng nhắm mắt lại, giả bộ ngủ chưa dậy.

Hết bị anh xoa rồi lại hôn, bả vai co rúm lại, bắt lấy bàn tay đang làm loạn kia, giọng nói hàm hồ như chưa tỉnh hẳn: “Mình…dậy rồi.”
Bình Luận (0)
Comment