Thượng Phong - Tuyết Tùng

Chương 63

Edit: Mỡ

Chung Linh mất ngủ, nằm trên giường trằn trọc hồi lâu.

Cô đã sớm hiểu rằng Trì Thanh Chước là một người nguy hiểm, cũng là người mà cô không thể kiểm soát, có lẽ rời xa anh là sự lựa chọn tốt nhất cho cô, nhưng Chung Linh vẫn không tự chủ được lòng khao khát, cùng sự an toàn chắc chắn mà anh mang đến cho mình.

Có đôi khi Chung Linh hoài nghi chính mình, rằng có phải do cô thiếu thốn tình yêu, hay chỉ đơn giản là cảm giác ngưỡng mộ, giống như một đứa trẻ sơ sinh, luôn có ý thức tìm kiếm một vòng tay to lớn của người lớn để dựa vào, để mong trong nội tâm đạt được sự bình yên và thỏa mãn.

Chung Linh nhìn lên trần nhà tối om, cảm thấy mình thật vô dụng, rõ ràng chỉ mới ở cạnh anh không bao lâu, mà lòng cô bây giờ như trống rỗng, mất đi một thứ gì.

Cô quá phụ thuộc vào người khác.

Cô lắc đầu. Không thể để bản thân chìm đắm thêm nữa, càng không thể để bản thân trao hết lòng mình một cách không rõ ràng như vậy được.

Chung Linh cũng tự biết mình rất dính người, khi còn nhỏ, dù cô lớn lên với ông bà ngoại ở dưới thị trấn, dù cho Chung Vân Tuệ có khi vài tháng mới về một lần, Chung Linh vẫn vui vẻ như một cái đuôi nhỏ, Chung Vân Tuệ đi đến đâu cô liền theo đến đấy, thậm chí lúc đi ngủ cũng muốn bám lấy Chung Vân Tuệ, thân mật khăng khít như chưa hề chia xa.

Dành tình yêu ban đầu càng nhiều, đến giây phút chia tay càng đau khổ mất mát. Đau nhiều lần, Chung Linh cũng đã hiểu rằng mình không thể mang toàn bộ tình cảm của bản thân ra ngoài, mà mỗi lần đều thu mình lại một chút, rồi lại một chút, như vậy đến khi chia tay sẽ không quá khổ sở.

Để không phải do sự rời đi đột ngột của người khác mà mang cho mình tổn thương, Chung Linh đã chọn cách cắt đứt đoạn tình cảm này trước, rồi chủ động đẩy người khác ra xa.

Nếu nó buộc phải kết thúc, Chung Linh hy vọng nó sẽ kết thúc sớm hơn.

Cô giống như một con chim non đang háo hức chờ được cho ăn trong tổ, vất vả lắm mới có dũng khí để ló đầu ra, lại bởi vì cô cảm nhận được sự nguy hiểm đến từ thế giới bên ngoài, bắt gặp hơi thở của thiên địch trong gió, cho nên lại chậm rãi mà rụt cổ về, toàn tâm toàn ý bao bọc bản thân ở môi trường vắng lặng cô đã sớm quen thuộc.

Đây là tổ ấm cô tự xây, tuyệt đối an toàn, sẽ luôn có chỗ cho cô chui vào.

Suy nghĩ mông lung một lúc, Chung Linh dần chìm vào giấc ngủ sâu.

Cho đến ngày hôm sau, tận khi cô đến trường, Chung Linh cũng chưa tắt chế độ máy bay, cô mang theo chiếc điện thoại như mang theo cục gạch, đến trường thật sớm.

Cô không dám mở điện thoại, cô sợ nhìn thấy tin nhắn anh gửi.



Chung Linh không biết cách nào tốt hơn để kết thúc mối quan hệ này.

Thật ra tối qua Trì Thanh Chước ở nhà nhìn thấy tin nhắn của cô cũng không có gì đặc biệt bất ngờ.

Trì Thanh Chước nhướng mày, nhìn vào màn hình, một tay gõ bàn phím, trả lời: [Đừng nghĩ ngợi nữa, em ngủ sớm đi.]

Trì Thanh Chước: [Ngủ ngon.]

Chung Linh không ngoan ngoãn như mặt bề ngoài, cô có những nguyên tắc của riêng mình, kiên trì cùng cố chấp, cho dù sức phản kháng yếu ớt nhưng không có cách chinh phục cô hoàn toàn, cô luôn có một chút bướng bỉnh trên vẻ ngoài ngoan ngoãn.

Trì Thanh Chước nhìn lại một lần, cất điện thoại đi, trong đầu đã có tính toán, bước lên tấm thảm có hoa văn phức tạp, đi lên phòng mình ở tầng hai.

Chung Linh đợi đến trưa sau khi tan học mới tắt chế độ máy bay, nhìn thấy hai tin nhắn chưa đọc, sau một hồi do dự, cô nhấp vào, khẽ chạm vào giao diện của anh, thấy tin nhắn trả lời bình tĩnh của anh.

Chung Linh quyết định không dây dưa với anh nữa, tự nhắc nhở lòng mình cần phải rời xa anh, cũng không cần trả lời tin nhắn.

Sau giờ học buổi tối, Trì Thanh Chước gọi cho cô, Chung Linh nhìn vào màn hình, nhấn nút, nhìn tên anh không ngừng nhấp nháy trên điện thoại, cho đến khi tắt hẳn.

Không quan trọng nữa, kệ đi.

Trì Thanh Chước đợi cô ở bãi đậu xe.

Rất hiếm khi Chung Linh rủ Hồ Nguyệt cùng nhau về nhà, hai người đi bộ đến nhà để xe, đã thấy Trì Thanh Chước đang nghiêng người dựa vào cạnh xe, đôi mắt đen thâm thúy nhìn thẳng vào Chung Linh.

Chung Linh đột nhiên dừng lại, Hồ Nguyệt quay lại nhìn cô, khuôn mặt Chung Linh ửng hồng, ngón tay nắm chặt lấy quai cặp sách.

Hồ Nguyệt mở miệng, “Cậu làm sao vậy?”

Trì Thanh Chước tiến gần, đi đến bên cạnh Hồ Nguyệt, với thanh âm dễ nghe, giọng điệu lịch sự nói ra một yêu cầu khó hiểu, “Tôi có vài điều muốn nói với Chung Linh, phiền cậu rời đi trước được không?”



Hồ Nguyệt vừa rồi đang bận nói chuyện, đèn trong nhà xe hơi mờ, nên cô nàng không nhận ra người đứng đó là Trì Thanh Chước.

Hồ Nguyệt sốc đến mức không nói nên lời, cô nhìn Trì Thanh Chước rồi lại nhìn Chung Linh, ánh mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên.

Có điều Hồ Nguyệt hiểu chuyện rất nhanh, lập tức muốn đi, lại bị Chung Linh giữ chặt lấy, lại thấy Chung Linh trấn tĩnh đáp, “Cứ nói ở đây đi.”

Trì Thanh Chước dường như buông xuống vẻ lạnh lùng thường ngày, trên mặt anh lộ ra ý cười, “Ồ? Em không ngại thì tốt.”

Chung Linh vẫn nhất quyết bám lấy Hồ Nguyệt, giống như nắm lấy một cọng rơm cứu mạng.

Trì Thanh Chước từ trong túi lấy ra một chiếc dây buộc tóc màu đen, để nó trong lòng bàn tay chậm rãi thưởng thức.

Vừa nhìn, đầu ngón tay của Chung Linh đã trở nên trắng bệch, còn anh vẫn từ tốn nói :

“Dây buộc tóc của em, rơi trên giường.”

Chỉ một câu, lại giống như tảng đá nặng rơi xuống nước, tạo nên vô vàn bọt nước bắn tung tóe.

Hồ Nguyệt cảm thấy có quá nhiều thông tin tiếp nhận, làm đầu cô nàng nhất thời cứng nhắc, hai mắt mở to nhìn Chung Linh và Trì Thanh Chước như thể cô nàng vừa phát hiện ra một chuyện khủng khiếp.

Trì Thanh Chước cất chiếc dây buộc tóc, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng, “Còn có quần áo của em.”

Chung Linh buông Hồ Nguyệt ra, ngăn cản anh tiếp tục nói nữa, vội vã cướp lời: “Đừng nói nữa, mình với cậu nói chuyện riêng.”

Trước khi Hồ Nguyệt đi, ánh mắt vẫn đảo qua giữa hai người, cổ họng tựa hồ có vạn chữ, lại không thể thốt ra lời nào. Cuối cùng, chỉ ôm một bụng tràn đầy nghi hoặc, chậm chạp đẩy xe rời đi.

Thấy người đã khuất dạng, Trì Thanh Chước vừa muốn nắm tay cô nhưng đã bị Chung Linh lùi bước lại né tránh.

“Đến nơi nào không có ai hãy nói.” Chung Linh nhìn xung quanh, vẫn còn một số học sinh đang ở đây.

“Được.”
Bình Luận (0)
Comment