Thượng Phong - Tuyết Tùng

Chương 81

Edit: Qin

Chờ đến khi hai người xuống xe thì cũng đã gần 3 rưỡi.

Còn cách sân cầu lông một đoạn đường, hai người nắm tay nhau chậm rãi đi vào sân.

Thời tiết có hơi nóng nhưng tay Chung Linh luôn lành lạnh, cho dù mùa hè cũng vậy. Chẳng qua dắt ở trong tay lại rất mềm mại dễ chịu.

Đi ngang qua quầy bán đồ ăn vặt, Chung Linh quay đầu hỏi Trì Thanh Chước: “Có mua nước không?”

Trì Thanh Chước ừ một tiếng.

Chung Linh nghe vậy thì buông tay anh ra để đi lấy nước, sau khi tiện tay chọn một chai nước, vừa lúc nhìn thấy quầy kem bên cạnh, bên trong để rất nhiều loại kem có vỏ ngoài sặc sỡ.

Nghĩ lại thì hình như năm nay cô vẫn chưa ăn que kem nào, bây giờ cũng đã gần đến tháng sáu rồi.

Đột nhiên cô rất muốn ăn.

Trong tay cô cầm nước khoáng, cúi đầu nhìn từng loại kem từ quen thuộc đến xa lạ, cố tình lờ đi danh sách sát thủ kem lạnh, suy nghĩ nên chọn loại nào mới ngon.

Chung Linh còn đang rối rắm, Trì Thanh Chước đã nhắc nhở: “Trước và sau khi vận động, tốt nhất là em không nên ăn những thứ đó.”

Dạ dày của cô không được tốt, ăn cái này trước và sau khi vận động sẽ dễ gây ra các vấn đề về đường tiêu hóa.

Nhưng năm nay Chung Linh còn chưa được ăn que kem nào cả.

Cô lưu luyến nhìn những que kem đầy màu sắc trong tủ.

Vốn dĩ Trì Thanh Chước định tính tiền, nhưng Chung Linh vẫn đứng trước quầy kem, tuy không nói gì nhưng khát vọng trong mắt cô còn khiến anh mềm lòng hơn.

“Chọn một que đi.” Trì Thanh Chước đành phải thỏa hiệp.

Chung Linh lập tức nhoẻn miệng cười, vui vẻ cầm lấy một que kem ốc quế.

Thật ra cô cũng không phải một hai muốn trưng cầu sự đồng ý của Trì Thanh Chước, chỉ là cô sợ mình mua rồi anh cũng sẽ cướp lấy không cho cô ăn.



Nhìn anh giống người sẽ làm ra loại chuyện này lắm.

Sau khi hai người mua đồ xong, Chung Linh xé vỏ kem ốc quế rồi cầm trong tay, hé miệng cắn một ngụm bên trên có cả socola trộn lẫn với các loại hạt.

Lành lạnh thơm thơm, rất thỏa mãn vị giác.

Trì Thanh Chước duỗi tay cầm lấy vỏ trong tay cô, sau đó ném vào thùng rác bên cạnh.

Dưới ánh mặt trời, mặt Chung Linh có hơi hồng lên, cô vươn đầu lưỡi liếm đi lớp kem màu trắng.

Lớp ngoài của kem bị cô liếm mịn, không còn nhìn rõ hình dáng ban đầu nữa, đầu lưỡi hồng hào mềm mại câu lấy một ít kem trắng rồi đưa vào trong miệng, chậm rãi nuốt xuống.

Chung Linh vô tư ăn kem, hoàn toàn không ý thức được động tác này hấp dẫn như thế nào.

Cô không cẩn thận nhìn về phía Trì Thanh Chước, phát hiện anh đang nhìn mình, ánh mắt trắng trợn không thèm che giấu.

Ánh mắt này của anh còn sâu hơn vừa rồi.

Đột nhiên Chung Linh có chút co quắp, tay nắm lấy kem ốc quế, cũng không dám ăn tiếp.

Bị anh nhìn chằm chằm như vậy khiến cả người Chung Linh trở nên căng thẳng.

Sau đó kem trong tay bị anh lấy đi.

Chung Linh còn chưa ăn đủ, bắt lấy cánh tay anh, nhíu mày nói: “Mình…”

“Em ăn nhiều bụng sẽ không thoải mái.” Trì Thanh Chước lại nhắc nhở cô.

“Nhưng lãng phí quá.” Chung Linh chỉ vào cây kem vẫn còn ba phần tư.

Trì Thanh Chước cũng nhìn theo, khẽ ừ một tiếng.

Giây tiếp theo, Chung Linh thấy Trì Thanh Chước vừa nhìn cô vừa dùng đầu lưỡi liếm qua nơi cô vừa ăn, sau đó chậm rãi hé miệng, cắn hai miếng.



Cả que kem chỉ còn lại lớp kem màu trắng ngà, nhìn điệu bộ ăn kem của anh, Chung Linh đỏ mặt, ấp úng nói: “Cậu…đừng suốt ngày ăn lại của mình như vậy.”

Cô nhớ tới lần anh uống nốt hộp sữa chua của cô cũng vậy.

Trì Thanh Chước cắn lớp vỏ ngoài giòn tan: “Tại sao không được?”

Chung Linh định nói vì trên đó toàn nước miếng của cô, nhưng lại nói không thành lời, cuối cùng chỉ đáp: “…Không vệ sinh.”

Trì Thanh Chước ừ hử: “Anh không chê.”

Cuối cùng que kem ốc quế đó được Trì Thanh Chước giải quyết sạch sẽ.

Trì Thanh Chước không thích những đồ ăn quá ngọt như vậy, ăn xong thì mở nắp chai nước, uống mấy ngụm để hòa tan hương vị ngọt ngấy trong khoang miệng.

“Đi thôi, bọn họ đã bắt đầu rồi.” Trì Thanh Chước lại nắm lấy tay cô.

“Còn có những người khác sao?” Chung Linh tưởng chỉ có hai người, đột nhiên có chút không được tự nhiên.

“Ừ, còn có mấy người bạn của anh.”

“…Nhưng mình chơi tệ lắm…” Chung Linh mở to mắt, túm lấy cánh tay anh.

“Không sao, cứ tùy tiện đánh là được.” Trì Thanh Chước chỉ là muốn mang cô đi gặp bạn bè của mình mà thôi.

Cứ việc Trì Thanh Chước đã nói vậy, nhưng Chung Linh vẫn hơi thấp thỏm: “Nếu mình mà chơi không tốt thì cậu đừng trách mình nha!”

Cô gái có làn da trắng cùng nước da hồng hào, vừa đi vừa lôi kéo, nhỏ giọng xin được miễn tội, người qua đường chỉ thấy nam sinh bên cạnh thoạt nhìn có vẻ xa cách lại đang khẽ cười, cưng chiều nói “Được.”

Ngọn gió ấm áp thổi tan lời nói mềm mại cùng tiếng cười nhợt nhạt vào không trung.

 

 

 
Bình Luận (0)
Comment