Thượng Phong - Tuyết Tùng

Chương 9

Edit: Vũ Vũ

Sau tiết tự học buổi tối, Trần Mạc đứng ở cửa lớp A1 rồi chặn Trì Thanh Chước lại, ánh mắt của cậu kiên định: “Chúng ta nói chuyện đi.”

Đám người tan đi, hai người đứng bên sân bóng rổ, trên sân trống trải không có ai, cách đó không xa là lán xe của học sinh, ánh đèn mờ mịt, chiếu sáng ảm đạm lên sân bóng.

Tư thế đứng của Trì Thanh Chước lười biếng, đôi mắt híp lại nhìn Trần Mạc, đáy mắt là sự nghiền ngẫm.

“Cậu biết tôi?” Trần Mạc nói.

“Thế thì sao?”

“Chuyện của chúng ta đừng kéo thêm người thứ ba vào.”

“Tôi với cậu thì có chuyện gì?”

Trần Mạc im lặng, không hề trả lời. Cây ngô đồng ven đường đã trổ ra lá xanh tươi mơn mởn, chỉ tiếc ẩn mình trong bóng đêm nên khó có thể nhìn thấy.

“Vì sao muốn tiếp cận Chung Linh?” Trần Mạc hỏi.

Trì Thanh Chước tuỳ ý ôm tay, ngữ khí ngả ngớn: “Dựa vào đâu mà cậu cảm thấy tôi nhất định phải trả lời câu hỏi này?”

Trì Thanh Chước vừa dứt lời, nắm tay Trần Mạc đã siết chặt lại, hai ba bước nhào đến nắm lấy cổ áo của anh, trên gương mặt dịu ngoan xuất hiện chút dữ tợn hiếm thấy: “Còn không phải vì tôi cậu mới đi tìm Chung Linh sao?”

Trì Thạn Chước nhíu mày, ném phắt cái tay đang nắm cổ áo của mình ra.

Trì Thanh Chước phủi phẳng cổ áo, giương mắt nhìn Trần Mạc đầy trào phúng: “Cậu thật sự nghĩ mình quan trọng đến vậy à?”

Trần Mạc nắm lấy cổ tay của mình, biểu tình khó nén sự phập phồng.



“Bởi vì tôi thích cô ấy nên cậu nhất định muốn cướp đi đúng không?” Trần Mạc ngước mắt lên nhìn anh.

Ánh mắt của Trì Thanh Chước thu liễm: “Trần Mạc, cậu hiểu chuyện đấy.”

“Nhưng cậu ấy à, chẳng có cái gì cả.”

“Trì Thanh Chước, tôi chưa từng trêu chọc cậu.” Lúc này Trần Mạc đã khôi phục sự bình tĩnh như ngày thường.

Trì Thanh Chước “xuỳ” một tiếng, như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt sắc bén dị thường: “Cũng không thể nói vậy được.”

“Người mẹ ngây thơ của cậu hình như từ trước tới nay chưa bao giờ cảm thấy như vậy.”

“Tôi thấy bà ta hình như sắp chờ không nổi nữa, muốn tặng cho cậu món quà lớn đấy.”

Sắc mặt Trần Mạc vẫn như thường: “Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi không biết.”

Trì Thanh Chước nhìn thẳng vào mặt cậu: “Ồ, thế thì mọi chuyện lại thú vị thật.”

“Đáng tiếc, cuộc sống này đã định sẵn con hoang thì luôn phải rúc trong bóng tối, mẹ cậu hao hết tâm tư sinh ra cậu, không phải trông cậy vào lúc này để kiếm thêm chút tiền sao?”

“Mơ đẹp lắm Trần Mạc.”

Trì Thanh Chước bắt đầu cười, trong mắt lại lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Nhưng không sao, tôi tưởng cậu rất giỏi tiếp thu, những thứ mà cậu muốn vốn dĩ đều thuộc về tôi.”

“Tôi sẽ kiên nhẫn một chút, để cậu tự mình khắc sâu, tự mình hiểu rõ đạo lý này.”

Từng câu nói của Trì Thanh Chước vững vàng cứng rắn đập thẳng vào trái tim đỏ tươi của Trần Mạc.

Trần Mạc khó thở, hồi lâu sau mới nhìn anh: “Đừng tự tin quá.”



“Một khi đã như vậy thì cậu cần gì đến trước mặt tôi diễu võ dương oai.” Trì Thanh Chước rũ mắt, phủi phủi vạt áo chẳng có một nếp nhăn.

Trần Mạc nghe vậy thì nắm chặt tay, môi mím lại, cả người căng thẳng.

Trì Thanh Chước liếc cậu một cái, khoác balo lên một vai rồi tới gần Trần Mạc: “Tự biết vị trí của bản thân ở đâu đi.”

“Cậu…còn không xứng.”

Nói xong liền nghênh ngang đi ngang qua, Trì Thanh Chước lười ở lại dây dưa với cậu.

Nhưng anh vừa đi được năm – sáu bước đã nghe Trần Mạc nói: “Nhưng Chung Linh không phải tiền đặt cược cho cuộc tranh đoạt của chúng ta.”

Trên sân bóng vắng vẻ, giọng nói của cậu phá lệ rõ ràng, Trì Thanh Chước quay đầu lại: “Tôi chưa từng nói cô ấy là tiền đặt cược.”

“Nhưng mà, cô ấy đúng thật thuộc về tôi.” Nói năng rất có khí phách.

Trì Thanh Chước cười khẽ, như nắm chắc thắng lợi mà đi thẳng ra khỏi sân bóng rổ.

Chỉ còn Trần Mạc đứng tại chỗ, bàn tay nắm chặt lại buông ra, cuối cùng nhìn bóng dáng của Trì Thanh Chước, trong ánh mắt cũng không có ý muốn từ bỏ.

818 words

 

 

------oOo------

 
Bình Luận (0)
Comment