Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 118.2

"Còn chưa biết." Hướng Tuấn Ngạn xoay người, đối mặt với Thẩm Hiểu Phỉ, "Cô ấy đều chuẩn bị xong chưa? Cô chuẩn bị đưa cô ấy đi nơi nào?Chuẩn bị giải thích như thế nào?"

Thẩm Hiểu Phỉ nghe Hướng Tuấn Ngạn hỏi liên tục, cảm thấy đầu cũng sắp bị hỏng rồi , "Giải quyết từng người một, trước mang cô ấy tới nơi của tôi, chuyện này tôi sẽ từ từ nói rõ với cô ấy.Tôi tin tưởng cô ấy, có thể tiếp nhận ."

"Ha ha, chết có lẽ có thể tiếp nhận, nhưng là. . . . . . cô biết đấy." Hướng Tuấn Ngạn nhìn cô, mặt tràn đầy ý tứ.

Thẩm Hiểu Phỉ nhìn anh chằm chằm hồi lâu, sau đó nói, "Anh gần đây rất thích cười."

"Ừ, có người nói cho tôi biết, nhiều cười một chút, đối với thân thể cũng tốt hơn."

Thẩm Hiểu Phỉ liếc anh một cái, "Tôi đi làm thủ tục xuất viện, anh ở nơi này chờ một chút. Nếu như Lãnh Dạ Hi tới, anh ngăn anh ta lại,đưng để anh ta gặp Linh Linh."

"Ừ."

=thố thố =

Quý Linh Linh ngồi ở bên giường bệnh, lấy tay nhè nhẹ vỗ về bụng, lại qua ba ngày, Hiểu Phỉ sẽ không nữa lừa cô đi.

Cầm điện thoại di động trong tay, chẳng biết tại sao, mắt lại chua xót lên.

Hôm đó, cô gọi điện thoại cho anh, không còn sự yêu thương như xưa,chỉ còn lại là sự lạnh lùng cùng xa cách.Cô đè lại sự lo lắng trong lòng, cho là anh sẽ gọi lại cho cô, nhưng là, đã qua ba ngày, không có bất kỳ động tĩnh.

Mộ Ly, anh có phải bị thương hay không? Bọn họ cố ý giấu giếm cô.

Nhắm mắt lại, ngăn lại sự đau xót đang dân lên trong lòng. Anh không có việc gì đâu, nhất định không có việc gì đâu.

Cầm điện thoại di động, nhấn dãy số quen thuộc, thấp thỏm trong lòng, "Thật xin lỗi,số điện thoại này không tồn tại. . . . . ."

"Bộp. . . . . ." Điện thoại di động theo bàn tay của cô, trực tiếp tuột xuống, rơi trên sàn nhà.

Nước mắt cũng lập tức rơi, trái tim cũng co rút thật nhanh, đầu váng mắt hoa, làm cô ngồi cũng không vững.Cô nắm thật chặt gar giường,sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

"Quý Linh Linh!" Hướng Tuấn Ngạn ở bên ngoài nghe được tiếng động, lo lắng chạy vào.

Quý Linh Linh nhìn Hướng Tuấn Ngạn, thường ngày cùng với cô không có giao tình gì, cũng đã ở nơi này, nhưng thế anh lại không có.

"Hướng tiên sinh, số điện thoại của Mộ Li không liên lạc được, anh có thể cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Quý Linh Linh bất lực nhìn Hướng Tuấn Ngạn, nước mắt trượt dài theo gương mặt trắng bệch rơi xuống.

Hướng Tuấn Ngạn đi tới bên cạnh cô, đỡ bả vai của cô, "Cô phải tự chăm sóc mình tốt, chăm sóc tốt bảo bảo,không được để sai sót xảy ra."

Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, "Ha ha, tự chăm sóc mình tốt, chăm sóc tốt bảo bảo, không có anh ấy, những thứ này có ý nghĩ gì chứ?"

"Linh Linh!" Lúc này Thẩm Hiểu Phỉ vừa vào cửa liền thấy một màn như vậy, "Cậu làm sao vậy? Có phải thân thể không được thoải mái? Nếu như không thoải mái phải nói ra, chúng ta tạm thời không xuất viện nữa." Thẩm Hiểu Phỉ nắm tay cô thật chặt.

"Hiểu Phỉ, đã qua mười ba ngày rồi, Mộ Li đang ở đâu? Cậu nói cho mình biết , có được không?Anh ấy có phải xảy ra chuyện gì không?" Quý Linh Linh trở tay nắm chặt tay của Thẩm Hiểu Phỉ.

"Mình. . . . . ."

"Hiểu Phỉ, cậu đừng gạt mình nữa, mình biết rõ đã qua mười ba ngày rồi, van cầu cậu, van cầu các người, nói cho mình biết Mộ Li đang ở đâu? Có được hay không?" Quý Linh Linh nắm thật chặt tay của cô, thân thể theo giường chảy xuống.

"Linh Linh!" Thẩm Hiểu Phỉ thét lên kinh hãi, Hướng Tuấn Ngạn lo lắng đỡ lấy Quý Linh Linh.

"Linh Linh, cậu không cần như vậy, trong bụng cậu còn có bảo bảo a, thân thể cậu còn đang suy yếu, không thể như vậy." Thẩm Hiểu Phỉ gấp đến độ đôi mắt hồng hồng, trong lòng cô biết, đến lúc không thể giấu diếm nữa rồi.

"Bảo bảo. . . . . . Hiểu Phỉ hiện tại mình rất mệt mỏi, mình muốn Mộ Li, mình muốn anh ấy a. . . . . . Van cầu cậu nói cho mình biết, anh ấy rốt cuộc ra sao, có được hay không?" Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, nước mắt từng giọt lớn theo cằm rơi xuống.

Cô tại sao ngốc như vậy, tại sao một mực chờ đợi, nếu như cô không hỏi, Hiểu Phỉ bọn họ vĩnh viễn đều sẽ không nói cho cô biết.

"Linh Linh. . . . . ." Thẩm Hiểu Phỉ đau lòng nhìn cô, sau đó liếc nhìn Hướng Tuấn Ngạn.

"Hiểu Phỉ, không có Mộ Ly, mình sống không nổi, cậu nói cho mình biết, nói cho mình biết đi mà!" Quý Linh Linh khóc đến mức khàn giọng,cô nắm thật chặt tay Hiểu Phỉ.

"Linh Linh, cậu không cần như vậy. . . . . ."

"Nói cho cô ấy biết đi, chuyện sớm muộn cũng không giấu được nữa." Hướng Tuấn Ngạn ở một bên chậm rãi nói.

"Rốt cuộc là có chuyện gì? Nói cho tôi biết!" Quý Linh Linh lập tức bắt được tay Hướng Tuấn Ngạn, "Các người rốt cuộc dấu diếm tôi chuyện gì? Nói cho tôi biết đi, nói đi, nói đi!"

"Mộ Ly anh ta. . . . . ."

Nét mặt Quý Linh Linh cũng cứng lại, môi khẽ run, anh xảy ra chuyện rồi sao?

"Quý tiểu thư!"

Đột nhiên một người đàn ông vội vã đi vào.

Quý Linh Linh hai mắt đẫm lệ nhìn về phía người đàn ông.

"Anh là ai?" Hướng Tuấn Ngạn đứng lên,mở lời.

"Tôi. . . . . . Tôi là nhân viên công ty MJ, cũng chính là nhân viên của Quý tiểu thư." Trên mặt người đàn ông lộ ra nóng nảy vẻ.

"Anh đến đây có chuyện gì?"

Quý Linh Linh cúi thấp đầu, như vô lực, chỉ là nghe lời của người vừa tới.

"Quý tiểu thư, hiện tại ngân hàng đang tra sổ sách của chúng ta, tra ra danh mục thuế của công ty không bình thường, hơn nữa. . . . . . Giang tiểu thư thay cô ký hợp đồng, hợp đồng được ký có vấn đề, đối phương lấy khoản tiền bỏ trốn rồi. . . . . ."

"Cái gì?" Thân thể Quý Linh Linh ngẩn ra, "Cái gì gọi là danh mục thuế không bình thường, cái gì gọi lấy tiền bỏ trốn?"

"Giang tiểu thư mấy ngày trước đây nói hợp đồng trị giá 50 triệu, cô ấy dùng danh nghĩa của cô vay ngân hàng 20 triệu, sau đó cô ấy liền đem tất cả tiền mua tài liệu, hiện tại tài liệu không thấy. . . . . . Mà Giang tiểu thư vậy. . . . . ."

"Giang Tâm Giao cũng không thấy?" Thẩm Hiểu Phỉ phản ứng đâu tiên.

"Phải . . . . . Đúng vậy."

"Giang Tâm Giao, Giang Tâm Giao. . . . . ." Quý Linh Linh chỉ có cảm giác mình rơi vào trong mê cung rộng lớn, mấy ngày trước Giang Tâm Dao còn hưng phấn thông báo với mình rằng cô ta ký hạng mục mới. . . . . . Không, có lẽ đây có thể chỉ là hiểu lầm.

"Vậy anh tới đây làm gì?" Hướng Tuấn Ngạn hỏi.

"Tôi vốn là nhân viên của thủ hạ Lãnh tổng, tôi làm như vậy, cũng là vì trợ giúp tổng giám đốc. Hiện tại công ty MJ, không chỉ có thiếu ngân hàng 20 triệu, còn phải đeo trên lưng danh mục thuế có vấn đề, bây giờ công nhân của công ty còn chưa được phát tiền lương. . . . . ."

"Không cần nói tiếp!" Thẩm Hiểu Phỉ lớn tiếng ngắt lời người đàn ông, "Mấy ngày nữa, tôi sẽ thay cô ấy xử lý việc ở công ty, anh trở về trấn an nhân viên một chút, sẽ không có vấn đề ."

"Nhưng mà. . . . . Quý tiểu thư. . . . . ."

"Đi! Lập tức ra khỏi đây!" Thẩm Hiểu Phỉ không chờ người đàn ông nói xong, liền đuổi người.

"Được . . . . . Dạ dạ." Người đàn ông cuống quít rời đi.

Thẩm Hiểu Phỉ nhìn về phía Hướng Tuấn Ngạn nháy mắt, Hướng Tuấn Ngạn ngay sau đó liền hiểu rõ, theo sát người đàn ông, ra khỏi phòng bệnh.

"Công ty của mình, công ty của mình chỉ mới bắt đầu. . . . . .Sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy. . . . . . Hiểu Phỉ, cậu có thể nói cho mình biết, Mộ Ly xảy ra chuyện gì không ?" Quý Linh Linh đờ đẫn nhìn Thẩm Hiểu Phỉ,cô cũng không biết bản thân có thẻ chịu nổi thêm đả kích nào nữa không.

Cô xem Giang Tâm Giao như chị em, chuyện gì cũng tin tưởng giao cho cô ấy làm, nhưng bây giờ. . . . . .Danh mục thuế của công ty, lấy tiền bỏ trốn. . . . . . Ha ha, thật buồn cười.

"Linh Linh, quên anh ta đi, mang theo bảo bảo, sống một cuộc sống thật tốt, được không?"

"Cho tới bây giờ, tại sao còn không nói cho mình biết, mặc dù muốn mình quên anh ấy, ít nhất cậu cũng phải cho mình một lý do ! Có phải anh ấy bị thương rồi không?" Quý Linh Linhđã khóc hết nước mắt bây giờ cô không muốn nghe gì cả, chỉ muốn biết Mộ Ly rốt cuộc thế nào.

"Anh ta không có bị thương, rất tốt." Thẩm Hiểu Phỉ một câu nói, đối với cô như một liều thuốc tinh thần.

"Anh ấy không có chuyện, anh ấy không có bị thương, anh ấy còn sống thật tốt . . . . . . còn sống thật tốt . . . . . ."lời nói của Quý Linh Linh có chút không mạch lạc lầm bầm lầu bầu.

"Linh Linh, cậu bây giờ biết anh ta không có chuyện, chúng ta rời đi đi, chuyện của công ty cậu, mình sẽ giải quyết. Quên anh ta đi, lần nữa sống cuộc sống của mình, có được hay không?" Thẩm Hiểu Phỉ cố gắng kiềm lại nước mắt. Cô không dám nói tiếp nữa rồi, đối mặt với thân thể suy yếu của Quý Linh Linh, cô không biết co ấy có thể gắng gượng nổi nữa hay không.

Sau một khắc, Quý Linh Linh giơ tay lên, chậm rãi lau nước mắt, "Cậu có biết,mình rất yêu anh ấy không? Cậu có biết,anh ấy cũng rất yêu mình không? Mình làm sao có thể vô tình như vậy,nói quên là sẽ quên được ." Cô nhìn Thẩm Hiểu Phỉ, "Mình yêu anh ấy khắc sâu tận xương tủy, mình làm sao có thể quên, dù là nguyên nhân gì,mình đều sẽ không rời xa anh ấy."

"Nếu như anh ta không còn thương yêu cậu?" Thẩm Hiểu Phỉ lớn tiếng chất vấn.

"Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ." Quý Linh Linh nở nụ cười châm biếm, "Cậu không hiểu anh ấy, một chút cũng không. Nếu anh ấy không còn yêu mình, trừ phi anh ấy mất trí nhớ, hoặc là chết rồi. . . . . ."

"Linh Linh,cậu tỉnh táo chút đi?Mình nói cho cậu biết, anh ta tại sao không còn thương yêu cậu nữa !Cậu mở mắt, nhìn rõ một chút, anh ta thực sự không còn yêu thương cậu nữa!" Thẩm Hiểu Phỉ nắm thật chặt bả vai của Quý Linh Linh, cô muốn đem Linh Linh lay tỉnh!
Bình Luận (0)
Comment