Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 43

"Đứng lại!"

Thẩm Hiểu Phỉ không thể nín được cười, kẻ yêu nghiệt nửa nam nửa nữ này, thật là không có nửa phần đàn ông. Bây giờ hắn muốn để cho bạn gái cảm thấy hắn siêu cấp đẹp trai, siêu cấp bò sao? Được rồi, cô sẽ cho hắn cơ hội, từ đó để cho trong lòng bạn gái hắn lưu lại ám ảnh, không dám tùy tiện đụng lung tung!

"Vị tiên sinh này, anh còn có chuyện sao?" Thẩm Hiểu Phỉ xoay người, vẻ mặt không biết sợ.

Tần Mộc Vũ nhìn cô, khóe miệng khẽ cười, hắn đi lên trước một bước, trên cao nhìn xuống Thẩm Hiểu Phỉ.

"Vừa rồi bạn gái của tôi nói chuyện quá đáng, tôi thay cô ấy nhận lỗi với cô."

Éc. . . . . . Thiên Lôi cuồn cuộn, chẳng lẽ mình hiểu lầm rồi sao? Thẩm Hiểu Phỉ chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, đầu ngừng hoạt động, cô đây là lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử sao?

"Anh khách khí, người nhà mình phải quản thật tốt, nếu như tùy tùy tiện tiện ở trên đường cắn người, anh phải bồi thường tiền, như vậy không tốt đâu." Bình thường Thẩm Hiểu Phỉ ngốc nghếch, nhưng đến lúc chính sự, nói ra thật đúng là mang theo vài phần trọng lượng.

"Cô. . . . . . Cô nói ai là chó?" Người phụ nữ không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đưa ngón tay ra, chỉ vào Thẩm Hiểu Phỉ mắng to.

Chỉ thấy Tần Mộc Vũ hơi ngẩn ra, hắn cũng thật phục, thì ra tướng mạo phụ nữ và chỉ số thông minh thật sự trái ngược nhau.

"Hả? Cô còn có thể nghe ra tôi đang chửi chó sao? Ai hỏi chính là người đó." Loại phụ nữ ngực lớn năng lực kém, cũng muốn cùng cô Thẩm Hiểu Phỉ cãi nhau hả?

"Con đàn bà xấu xa này, dám mắng tao là chó, tao vả nát miệng mày!" Người phụ nữ nói giống như người đàn bà chanh chua giương nanh múa vuốt vọt tới Thẩm Hiểu Phỉ.

Thẩm Hiểu Phỉ lui về phía sau một bước, ngay sau đó người phụ nữ liền vồ hụt.

"Con đàn bà thối tha, đừng có tránh!" Hiển nhiên người phụ nữ bị mắc chứng cuồng loạn rồi, hướng về phía Thẩm Hiểu Phỉ la to nói lớn, dáng vẻ kia, nói thật, Thẩm Hiểu Phỉ cũng nhìn không nổi nữa.

"Không phiền cô quản" Chỉ thấy Thẩm Hiểu Phỉ không thở gấp, sắc mặt không vội nhàn nhạt nói một câu.

"Không nên ồn ào." Tần Mộc Vũ đưa cánh tay dài ra kéo lại cánh tay người phụ nữ lại, "Ngoan, chúng ta đi thôi."

"Mộc. . . . . . Cô ta. . . . . . Cô ta khi dễ em. . . . . ." Phụ nữ quả nhiên là làm bằng nước, vừa thấy người đàn ông của mình, trong lòng uất ức giống như Tam Hiệp vỡ tung.

Một màn này Thẩm Hiểu Phỉ thật sự không nhìn nổi nữa, một nửa nam nửa nữ, một dã man vô lý, tuyệt đối phù hợp. Nghĩ tới đây, cô cảm thấy không thú vị, xách túi nhỏ, xoay người lắc lắc cái mông nhỏ rời đi.

"Mộc. . . . . ."

Người phụ nữ còn muốn nói tiếp gì đó, Tần Mộc Vũ đỡ đầu của cô ta, nhẹ nhàng hôn trên trán của cô ta một cái, "Đừng khóc, chúng ta đi thôi."

Người phụ nữ nhìn Tần Mộc Vũ có chút sững sờ, người đàn ông này thật sự quá dịu dàng, trong lúc nhất thời cô ta có một loại mong muốn bên hắn suốt cuộc đời.

Hai người đi tới đường chính, Tần Mộc Vũ lấy một tấm thẻ từ trong ví tền ra.

"Cho cô."

"Hả?" Người phụ nữ không hiểu nhìn hắn, nhưng ngay sau đó mặt liền vui vẻ, cô ta biết, đây là hắn dỗ dành mình, "Cám ơn, anh yêu."

Vẻ mặt dịu dàng của Tần Mộc Vũ như cũ không đổi, "Về sau không nên tới tìm tôi nữa." Ngay cả chia tay, hắn nói ra cũng nhẹ nhàng như vậy nhu.

Người phụ nữ còn đắm chìm trong sự dịu dàng của hắn, nhất thời chưa kịp phản ứng.

Cho đến khi Tần Mộc Vũ khởi động xe, cô ta mới khẩn trương vỗ cửa sổ xe, kêu to.

Lại một lần nữa hắn cho cô ta cười ngọt ngào, ngay sau đó xe xe lao đi như cung bắn ra một dạng, để lại cho người phụ nữ bụi đất.

"Mộc, tại sao, tại sao không cần em nữa? Em làm gì sai sao?" Tới bây giờ cô ta cũng không hiểu được mình làm sai chỗ nào, chỉ có thê thảm ngồi dưới đất, tự khóc. Tần Mộc Vũ rất dịu dàng, rất săn sóc, thật sự cô ta không muốn rời khỏi hắn, nhưng. . . . . .

"Quý tiểu thư, Lãnh tổng mời qua phòng làm việc của ngài ấy."

"A, được!" Quý Linh Linh từ trong một đống lớn thiết kế ngẩng đầu lên, thuận miệng đáp một tiếng, chờ cấp dưới thu thập xong, cô mới đi xử lý công việc của Lãnh Dạ Hy.

Vừa vào cửa, Quý Linh Linh liền có một loại cảm giác hơi lạnh của máy điều hòa mở quá lớn.

"Lãnh tổng, anh. . . . . . Anh tìm tôi có chuyện gì?" Bi kịch, đầu lưỡi lại một lần nữa líu lại, không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy ông chủ lớn của mình, Quý Linh Linh liền nói chuyện không bình thường.

Lãnh Dạ Hy không ngẩng đầu, mà là nói thẳng một câu, "Ngồi."

Quý Linh Linh vừa thấy tình huống này, trong lòng lại một lần nữa run rẩy, ông chủ lớn trước kia có khách khí sao? Hắn đang nhìn cái gì, chẳng lẽ là sáng nay giao bản thiết kế?

"Làm không tốt liền từ chức!"

Ngày đó lúc hắn nổi giận nói, cô nhớ rất rõ ràng .

"Lãnh. . . . . . Lãnh tổng, tôi. . . . . ." Thay vì bị người ta tuyên án tử hình, không bằng cô tự cho mình một đao.

"Bản thiết kế không tệ, tôi chuẩn bị dùng cái này." Lúc này, Lãnh Dạ Hy ngẩng đầu lên, con ngươi trực tiếp chống lại ánh mắt băn khoăn lo lắng của Quý Linh Linh.

"À?" Khác nhau trời vực a, mình ngồi ở Yun-night Speed sao? Trái tim nhỉ bé này có chút không chịu nổi.

Lãnh Dạ Hy nhìn nét mặt Quý Linh Linh, trên mặt không có bất kỳ hưng phấn, khác với những cấp dưới khi được ông chủ khen thì khoa tay múa chân, nhưng cô lại không có biểu hiện gì.

"Trưa mai, cùng tôi tham dự một hoạt động." Lãnh Dạ Hy không có hứng thú tiếp tục nhìn dáng vẻ sững sờ của cô, đem bản thiết kế để bên cạnh, ngay sau đó lại nói.

"À?" Làm ơn, đùa gì thế! Quý Linh Linh thật là quái, mình không có tiền đồ a, mày nhàn rỗi không có chuyện gì đi "A" cái gì, ra vẻ mình quá nhỏ bé.

"Có vấn đề gì không?" Lãnh Dạ Hy hỏi ngược lại, trực tiếp khiến Quý Linh Linh rùng mình một cái.

Làm ơn, ông chủ lớn ngài đây là đang muốn mời người sao? Dùng cái giọng bắn chết người này, cô to gan, cũng chịu đựng không ngừng.

"Có. . . . . . Có vấn đề!" Cô còn phải cùng hắn tham gia hoạt động, nếu tiếp tục như vậy nữa, nhất định có một ngày cô chết không toàn thây .

"Hả?" Lãnh Dạ Hy nhướng mày nhìn về phía cô.

"Chuyện này. . . . . . Chuyện tham gia hoạt động. . . . . . Lãnh tổng anh có thể tìm những người khác cùng đi. . . . . ."

"Cô đang nghi ngờ tôi sao?" Lãnh Dạ Hy lạnh giọng cắt đứt lời cô.

"Không có. . . . . . Không có!" Cô có một trăm cái lá gan thì cô cũng không dám, "Tôi cảm thấy. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi không thoải mái!" Đột nhiên không biết sao đầu óc bắt đầu ngu đi rồi, tới một câu như vậy cũng nói không xong.

Lãnh Dạ Hy khẽ nheo mắt lại, ông trời, cái nét mặt này lại tới, lại tới, Quý Linh Linh cuối cùng bị nét mặt Lãnh Dạ Hy hù sợ, cô bối rối lo lắng cúi đầu.

"Ý của cô là, ngày mai cô cũng sẽ không thoải mái?" Thật là buồn cười, còn có người hẹn trước là "Không thoải mái" .

"Ách. . . . . ." Đại ngốc, cư nhiên lấy loại vấn đề này buộc mình! Bây giờ Quý Linh Linh đã sớm mắng mình chết mấy lần, nhất thời kích động đại não liền quên mất vận hành.

"Được rồi, bây giờ tôi dẫn cô đi bệnh viện." Dứt lời, Lãnh Dạ Hy liền cầm áo khoác âu phục của mình, đi tới bên cạnh cô.

"À?" Quý Linh Linh cảm thấy một cỗ hơi lãnh tiến tới gần, cô liên tiếp lui về phía sau.

Xong rồi, mình nói đùa quá trớn rồi.
Bình Luận (0)
Comment