Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 1.2

Mộ Cửu nằm nhoài trong khe núi, nhìn chằm chằm chiến hào trên ngọn núi đối diện.

Bên chiến hào đối diện cũng lộ ra mấy cái đầu, nàng nhìn chằm chằm chúng, chúng cũng nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm nàng. Những kẻ đó đều là đám tiểu lâu la, nhưng lợi hại ở chỗ, hai kẻ mặc thanh sam có Huyền Quang Linh Châu trong tay, liên tục dùng nội lực để tạo kết giới nhốt nàng lại.

" Có muốn liều mạng không?" Thanh Trúc cầm kiếm, hỏi.

Nghe câu hỏi của hắn, tám đệ tử phái Hồng Thương hai bên trái phải Mộ Cửu đều cùng nhau quay đầu nhìn nàng.

" Chưa cần gấp." Mộ Cửu vung tay, nhíu mày nhìn về phía đối diện.

Mặc dù đều là tu tiên giả, nhưng đối thủ phía bên kia có hai lão đạo tu vi cao hơn nàng, mà Thanh Trúc và các đệ tử đi cùng nàng mới tu luyện được mấy trăm năm, thực lực cách biệt nhiều như vậy, làm sao có thể đấu lại? Nàng sao có thể coi như không có chuyện gì, mạo hiểm tính mạng của những tiểu sư điệt này chứ? Không nói đến việc sư phụ nàng không cho phép, bản thân nàng cũng không làm được.

" Trước hết nghĩ cách phá kết giới đã rồi nói." Nàng nhìn lên trời, ra lệnh.

Nói đến trận đấu này, nàng liền cảm thấy phiền muộn.

Sau trận đại chiến Phong Thần năm xưa, Thông Thiên Giáo Chủ bị hai sư huynh là Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thái Thượng Lão Quân liên thủ đánh bại. Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thái Thượng Lão Quân đều được Ngọc Đế phong làm Thượng Tôn, tuy chức vị đó chỉ là quản sự trên Thiên Đình nhưng trên thực tế, địa vị của họ cao cực kì. Mấy năm gần đây, Nguyên Thủy Thiên Tôn ẩn lui, quyền lực của Xiển giáo rơi vào tay phó giáo chủ – Thái Thượng Lão Quân.

Quyền lực của Thái Thượng Lão Quân càng ngày càng lớn, môn đồ của Xiển giáo cũng vì thế mà càng ngày càng trở nên kiêu ngạo.

Đám người phía đối diện kia chính là môn đồ Xiển giáo, là đệ tử của Mật Dương Tông, một ngôi chùa tọa lạc trên đỉnh núi.

Họ tự xưng là danh môn chính phái, thường ngày chưa bao giờ đem những giáo phái khác để vào mắt.

Tháng trước, thập lục sư huynh của Mộ Cửu xuống núi bắt yêu, kết quả không biết tại sao lại bị người của Mật Dương Tông cướp mất. Sau đó không đến mấy ngày, thập cửu sư huynh thành công tiến vào Nguyên Anh kỳ, thu một tiểu đồ đệ. Khi người nhà của tiểu đồ đệ đó đang đưa nó lên núi, đi qua hẻm núi giữa núi Phương Thốn và Mật Dương Tông, họ bị đệ tử Mật Dương Tông lấy lí do sơn đạo thuộc về họ mà chặn lại.

Điều này cũng bỏ qua đi, dù sao thập lục sư huynh đứng hàng tiên ban, thiếu một con yêu cũng không tạo thành ảnh hưởng gì lớn.

Thập cửu sư huynh pháp lực cao cường, mặc dù gia đình đồ đệ bị chặn lại, hắn cũng có thể gọi mây mang tiểu đồ đệ lên núi, không phải chuyện gì ghê gớm.

Nhưng sau đó, đồ đệ Thanh Hà của thất sư huynh xuống núi tặng hoa cho bạn của nàng, Tiểu Hỏa – một con hồ ly bị thương, lại bị hai tên đệ tử Mật Dương Tông vô duyên vô cớ đoạt mất đan dược chữa thương mà Lưu Dương Chân Nhân hôn luyện, còn nhốt nàng trong kết giới không thoát ra được!

Nếu không phải tiểu hồ ly tinh kia khập khiễng chạy lên núi báo tin, người của phái Hồng Thương còn chưa biết đến chuyện này!

Lưu Dương Chân Nhân mặc dù biết Mật Dương Tông dung túng đệ tử hoành hành, nhưng thân là tiên nhân, hắn không định chấp nhặt với họ.

Hơn nữa, sau khi nhận Mộ Cửu làm đồ đệ, hắn không nhận thêm ai nữa, cũng không dạy nàng quá nhiều pháp thuật. Ngoài năm trăm năm bế quan, thời gian của hắn đa số dùng để luyện đan, những tin tức bên ngoài này không dễ đến tai hắn, trừ khi hắn chủ động muốn biết.

Lưu Dương không để ý, nhưng Mộ Cửu lại không thể không để ý!

Kiếp trước, nàng thân là một công dân bé nhỏ của thế kỉ hai mươi mốt đã không thể chịu được uất ức ba lần bốn lượt như thế. Kiếp này, thân là một bán tiên, đương nhiên nàng không thể nhe răng nuốt uất ức vào trong bụng rồi!

Dù thế nào đi nữa, nàng cũng là tiểu sư thúc của Thanh Hà nha. Sư phụ của Thanh Hà, thất sư huynh, từ khi nàng còn nhỏ đã rất quý nàng, nhiều lần cõng nàng vượt qua đỉnh núi cao mấy trăm dặm, lần nào ra ngoài cũng không quên mang về cho nàng đồ ăn ngon, lần này đồ đệ của thất sư huynh bị bắt nạt, nếu nàng không giúp sư huynh xả cơn giận này chẳng phải đã uổng công làm sư muội của hắn?

Hỏi thăm được tin tức rằng chưởng môn của Mật Dương Tông vừa vặn không ở trong phái, nàng liền mang theo đám mao đầu (trẻ con) Thanh Trúc này, một đường phá hủy cửa chùa của Mật Dương Tông, sau đó dùng Khóa Long Trận nhốt hai đệ tử giỏi nhất của chưởng môn lại.

Không phải muốn hợp lực lại sao?

Lão tử đây tu hành đã hai ngàn năm, tuy không biết tại sao không thể phi thăng, nhưng lấy chuyện lão tử tu hành năm trăm năm đã không gặp trở ngại gì tiến vào Nguyên Anh, Hóa Thần kỳ, bắt hai cọng lông các ngươi chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nói!

Nhìn cửa chùa xây bằng đá Thái Sơn ầm ầm đổ xuống, trăm dặm núi Phương Viên rung chuyển, đệ tử Mật Dương Tông chạy trối chết kêu cha gọi mẹ, nàng quả thực cảm thấy thật thoải mái! Hơn nữa, hai tiểu tử từng bắt nạt Thanh Hà đã bị Thanh Trúc kéo đến giao cho nàng đánh một trận tơi bời, mùi vị vui sướng khỏi nói!

Thế nhưng sau khi thoải mái, chuyện xui xẻo đã tới!

Vốn nàng muốn thừa dịp chưởng môn của họ không ở đây để chạy đến thể hiện chút uy phong, ai ngờ vừa nhắc đến hắn, hắn liền vừa vặn chạy về!

Mộ Cửu tuy chậm chạp không thể phi thăng nhưng vẫn có thể nhìn ra tu vi mấy ngàn năm của chưởng môn nhà họ, tuy nàng đã học được không ít bản lĩnh của Lưu Dương, nhưng so với tu vi vạn năm của người ta thì nàng cũng chỉ là con kiến!

Nàng quét mắt nhìn tám tiểu mao đầu bên người, khi đó, nàng không nói hai lời, chuẩn bị chạy trốn về Hồng Thương.

Nhưng, nàng bị chúng làm liên lụy, vì vậy mà mới xuống được núi đã bị chặn lại ở đây.

" Yêu nữ, nhanh chóng ra ngoài nhận lấy cái chết!" Một giọng nam xuyên qua kết giới truyền vào từ sườn núi đối diện.

Mộ Cửu mở thiên nhãn nhìn một chút, đó là giọng của một nam nhân có khuôn mặt như một cái bánh ngô bị người ta đạp bẹp, tam đệ tử của chưởng môn Mật Dương Tông, Hồ Hán.

Nàng đường đường là một bán tiên, cọng lông kia lại dám gọi nàng là yêu nữ!

Nàng giơ tay trái, niệm hai câu tự quyết, gọi ra một con phiêu trùng to bằng móng tay, nói một tiếng "Đi". Phiêu trùng nghe lời, vèo một cái như một viên linh châu, xông vào lỗ mũi của Mặt Bánh Ngô.

Mặt Bánh Ngô đang bắn nước bọt bốn phía, đột nhiên bị phiêu trùng chui vào mũi liền hắt xì vài cái liên tục. Cơn ngứa này ép thẳng đến não hắn, không bắt được, móc cũng không tới, khó chịu đến sầm cả người.

Thanh Trúc ôm quyền khen ngợi: " Tiểu sư thúc uy vũ!"

Nhưng Mộ Cửu không thể cao hứng nổi.

Họ bị vây trong kết giới, đã thử qua rất nhiều biện pháp nhưng không thể phá giải, mà trời đã sắp tối rồi.

Nếu trời đã tối mà còn không quay về núi, chuyện nàng mang những tiểu mao đầu này đi làm chuyện xấu sẽ không thể giấu được nữa!

Hai phái mặc dù có khúc mắc nhưng mấy ngàn năm nay đều chưa từng có tranh chấp, lần này nàng phá hủy cửa chùa của người ta cũng như trực tiếp đánh vào mặt chưởng môn nhà người ta vậy, sư phụ khẳng định sẽ không tha cho nàng đâu!

Ít nhất phải nhanh chóng nghĩ ra cách thông báo cho các sư huynh phá trận mới được!

Nghĩ đến đây, nàng khẽ căn răng, vén áo lên ngồi xếp bằng dưới mặt đất, tay trái bấm quyết, tay phải cầm kiếm, truyền toàn bộ linh lực vào thân kiếm, chuyển bị đánh ra một kích.

Nhưng thanh kiếm vừa bay ra, đột nhiên có một giọt nước từ trên trời nhỏ xuống, chính xác rơi thẳng xuống lưỡi kiếm đang đưa lên của nàng...

Trời mưa?

Nàng ngẩn người. Kết giới này nàng không thể xuyên qua, làm sao hạt mưa này có thể rơi xuống? Hơn nữa, tại sao "hạt mưa" này còn có cả mùi phân chim?

Nàng nhanh chóng ngẩng đầu, bỗng nhiên nhìn thấy một người đang bay bay trong không trung...

Bình Luận (0)
Comment