Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 16

Lục Áp trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên gập chiết phiến lại. Hắn nghiêng tai nghe động tĩnh xung quanh, sau đó duỗi tay, vẽ lên lưng Mộ Tiểu Tinh một vòng tròn. Bên trong vòng tròn lập tức xuất hiện hình ảnh một con mãng xà lớn, còn có một thiếu nữ cầm bội kiếm trên tay, chỉ thấy nữ nhân đó rạch bụng con mãng xà, bế một con thỏ đang thoi thóp ra ngoài.

Rất hiển nhiên, con thỏ đó chính là thỏ tinh trước mặt hắn, còn thiếu nữ chính là Quách Mộ Cửu.

Lục Áp gật gù, thu hồi phép thuật, trầm ngâm lần thứ hai. Nếu có thể tùy tiện cứu một con thỏ rồi thu nhận, giúp đỡ nó đến 500 năm, tâm địa nàng đương nhiên cũng không cứng rắn như ngoài miệng.

" Ta về rồi!"

Hắn còn đang suy nghĩ, ngoài cửa liền truyền tới một âm thanh như tiếng hót của chim hoàng yến.

Lục Áp mới đặt bát trà xuống, Mộ Cửu đã nhanh chân nhảy vào cửa, sức sống trên khuôn mặt khiến nàng càng trở nên rực rỡ: " Thật là thoát chết trong gang tấc! Không chỉ không bị đuổi đi, ta còn được triệu hồi về Tuần Sát Ty! Từ mai ta không cần quét sân nữa rồi!" Nàng chống nạnh cười lớn.

" Thật không?" Mộ Tiểu Tinh cũng sướng đến phát rồ, " Vậy thì tốt quá!"

" Đương nhiên là thật rồi!" Mộ Cửu cười xong, sau khi đổ chén trà vào miệng liền hà hơi, nói, " Chỉ là vẫn phải làm thủ hạ của hắn, điều này nghĩa là lòng nhiệt tình của ta phải gấp một trăm lần so với khi ta quét sân. May mà vị Cách Diệu Tinh Quân kia đến kịp thời, nếu như chỉ muộn một chút, sợ là ta cũng chỉ còn nước dẹp đường hồi phủ!"

Nói đến đây, nàng lại quay sang nói với Lục Áp: " Đúng rồi! Thanh Anh Vệ bên kia còn nói sáng mai chúng ta có thể qua đó lĩnh thưởng, là hai viên bổ linh tiên đan gì đó. Ta còn đặc biệt nói chuyện của ngươi cho Cách Diệu Tinh Quân, hắn nói sẽ giúp ngươi an bài nơi ở. Thiên Binh Doanh cũng không nhỏ, ngươi là công thần lùng bắt phạm nhân, hắn sẽ an bài tốt cho ngươi."

Nàng bỏ công như vậy, hắn nên cảm tạ nàng đúng không?

" An bài nơi ở cho ta?" Lục Áp chỉ chỉ mũi mình, không biết có phải hắn nghe nhầm hay không.

" Đúng vậy a." Mộ Cửu lại rót một chén trà, " Không phải ngươi nói muốn lưu lại dưỡng thương sao?" Nếu phải dưỡng thương đương nhiên phải có một nơi để ở rồi. Lẽ nào nàng không nên làm như thế?

Lục Áp không biết nói cái gì cho phải, ánh mắt dừng lại trên mặt nàng nửa ngày mới rời đi.

Nhưng hắn căn bản không muốn sống ở chỗ khác nha! Hắn tới đây vì nàng, nếu sống ở nơi khác, hắn mượn linh lực của nàng để che đậy thế nào? Không có nàng bên người, hắn dù nửa ngày thôi cũng chống đỡ không nổi đâu! Nếu gây ra động tĩnh quá lớn khi còn ở Thiên giới, thân phận của hắn sẽ không giấu được nữa, chẳng phải còn không bằng tiếp tục lang thang?

Không được!

" Chuyện này, e là có chút khó xử." Hắn đưa tay lên sờ sờ mặt.

" Cái gì khó xử?" Mộ Cửu nhíu mày, không ngờ nàng giúp như vậy, hắn còn không cảm kích.

" Thật ra ta có nỗi khổ riêng, không thể tiết lộ." Lục Áp đáp lại một cách mơ hồ. Không biết nói như vậy nàng có hiểu được hay không?

Mộ Cửu hiếu kì nhìn hắn: " Chẳng lẽ ngươi là tù nhân trốn trại?"

Lục Áp đưa mắt nhìn chằm chằm cái đầu hạt dưa của nàng, cầm chén trà nguội lạnh trong tay nhấp một ngụm.

Chuyện đã đến bước này, đương nhiên nên nói thật, nếu không nói, hắn cũng không có cách nào để biện minh. Không biết nếu hắn nói mình là tiểu đệ tử của Sáng Thế Thần Nguyên Linh, sư đệ của Nữ Oa và sư thúc của Thái Thượng Lão Quân, hai nha đầu này liệu có cầm chổi đập hắn bẹp dí hay không? Dù sao hắn thật sự rất ít khi lộ diện tại lục giới, mỗi lần lộ diện cũng chỉ sử dụng một phần nhỏ bản tôn mà thôi. Ai sẽ tin tưởng một người nhô ra tự nhận mình là Lục Áp chứ.

Mộ Cửu còn đang theo dõi hắn, dáng vẻ không nhúc nhích như muốn nhìn đến khi mặt hắn lòi ra một lỗ thủng, đoán xem hắn đang định làm gì.

Cái nhìn chăm chú này của nàng, hoàn toàn đem suy nghĩ muốn nói thật của Lục Áp ra nhìn hết sạch.

Nhìn dáng dấp như hận không thể lập tức bới da hắn của nàng đi, hắn dám khẳng định, nàng tuyệt đối sẽ không tin tưởng.

Lục Áp ho khan một tiếng, nhìn xuống đất mà nói: " Thật ra, chủ yếu là thân thế của ta... có chút bi thảm." Hắn bị pháp khí của chính sư phụ mình hại đến mức có nhà mà không thể về, sau đó lại bị chính sư huynh mình thản nhiên chế giễu, đường đường là một vị thượng thần chí cao vô thượng, vậy mà đến một cái sơn động cũng không có mà ở, thế đã đủ bi thảm chưa?

" Hả?" Mộ Cửu không chớp mắt nhìn hắn, trong ánh mắt không có lấy một tia tin tưởng nào.

" Không biết ngươi còn nhớ lần nhìn thấy ta ở núi Hồng Thương?" Lục Áp nói.

" Nhớ chứ." Mộ Cửu gật đầu. Làm sao có thể không nhớ, nếu không phải lần đó hắn dũng cảm ra tay "giúp" nàng, họ cũng không có chuyện dây dưa như hôm nay.

" Kỳ thực ta đang phải chạy trốn, khi ngươi nhìn thấy ta, ta vừa tránh thoát được mấy trường kiếp nạn."

Hai bàn tay giấu trong tay áo của Lục Áp đổ mồ hôi, nói: " Vết thương hôm nay nói ra thì cũng không thấm vào đâu. Những vết thương trước kia của ta lợi hại hơn nhiều. Nhiều ngày qua ta ngày không thể nghỉ, đêm không thể chợp mắt, lúc nào cũng phải lẩn trốn truy binh, lúc nào cũng phải lo lắng mình sẽ chết oan chết uổng, tất cả những điều này, đều do nhị sư huynh của ta làm hại."

Hỗn Bằng xa tít tận chân trời đang nấu ăn đột nhiên hắt hơi một cái.

" Sư huynh?" Mộ Cửu nhíu mày.

" Không sai." Lục Áp gật đầu, rồi nghiêng đầu hỏi nàng, " Ngươi cảm thấy ta bao nhiêu tuổi?"

Mộ Cửu không biết hắn định làm gì, lập tức đánh giá hắn từ trên xuống dưới: " Nhìn tướng mạo, chừng hai mươi tuổi?"

Nàng không nhìn được Lục Áp thực sự bao nhiêu tuổi, dù sao tiên cấp của hắn cũng cao hơn nàng.

" Tuy rằng nhìn ta trẻ tuổi, nhưng cũng đã phải chịu không ít nỗi chua xót khổ sở."

Lục Áp làm trái lương tâm, tiếp tục mặt không biến sắc tim không đập nhìn về phía trước: " Khi ta còn chưa hiểu chuyện thì cha mẹ ta đã mất rồi. Ta được sư phụ nuôi lớn, thế nhưng nhiều năm trước sư phụ ta đã đi về cõi tiên. Nhị sư huynh của ta lên làm chưởng môn, đố kị ta được sư phụ sủng ái nên cố ý muốn đá ta ra khỏi sư môn, hơn nữa còn phái người gϊếŧ ta, sợ rằng ta sẽ quay về cướp đi chức chưởng môn của hắn."

" Trước đó vài ngày, hắn rót vào cơ thể ta một luồng tà lực, ta chỉ cần bị thương liền sẽ phải trải qua nỗi khổ như bị lột da xẻo thịt. Vì thế, vốn dùng thuốc là có thể chữa thương, nhưng ta không hề cảm thấy nhẹ nhõm, vì nguồn tà lực này bất kì lúc nào đều có thể cắn phá vết thương của ta, tiếp theo lại từng bước xâm chiếm cả người ta."

Lục Áp nhìn về phía Mộ Cửu, đem cánh tay bị thương của mình duỗi ra.

Hắn căn bản không biết cha mẹ mình là ai, chỉ biết Sáng Thế Thần Nguyên Linh kể rằng hắn sinh ra trong một đóa sen nở trên đỉnh Côn Lôn, cho nên, nói cha mẹ hắn đều chết rồi sẽ không làm trái luân lý Thiên Đạo.

Còn về " tai họa sư môn", mặc dù không trực tiếp hại hắn, thế nhưng khi hắn bị Linh Đang làm hại, dáng vẻ đắc ý cười trên sự đau khổ của người khác của Hỗn Bằng cũng thật sự đáng ghét, vì thế hắn quyết định bịa đặt.

Mộ Cửu chỉ định ngắm qua mà thôi, nhưng khi ánh mắt vừa rơi xuống vết thương của hắn liền lập tức ngẩn người, vết thương dài như con giun của hắn lại thật sự đang nứt ra chảy máu!

" Cái này..."

Nàng cũng ngây ngẩn cả người.

" Hay là ngươi còn không tin đây là do tà lực trong cơ thể ta gây nên? Dù sao tạo một vết thương giả, đối với ta và ngươi đều không phải việc khó khăn gì. Ngươi có thể thử thăm dò kinh mạch của ta, như thế sẽ biết ta không nói dối." Lục Áp duỗi cả cánh tay không bị thương ra, kéo tay áo lên, để ngửa trước mặt nàng.

Bình Luận (0)
Comment