Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 167

Nói xong, nàng ta liền bấm chỉ hóa ra một cái muôi ngọc, khom lưng đến bên giếng lấy nước.

Lục Áp nhìn tất cả động tác của nàng ta, không chút biến sắc mà nói: " Hơn một nghìn năm, vậy là không chệnh lệch lắm so với tuổi của Trần Bình."

Chiếc muôi trong tay Ngao Nguyệt dừng lại một chút, sau đó nàng ta nói: " Ngươi và Quách Mộ Cửu, hình như rất quan tâm đến chuyện của Trần Bình?"

" Đương nhiên." Lục Áp không tránh né, " Dù sao nếu không phải vì hắn, chúng ta căn bản cũng sẽ không đến đây."

Ngao Nguyệt sóng mắt lưu chuyển, tiếp tục múc nước tưới hoa. Một lát sau, nàng ta đứng thẳng người lên, lấy một đóa hoa xuống, mỉm cười đi về phía Lục Áp: " Giúp ta cái lên đầu, được không?"

Lục Áp nhìn chằm chằm đóa hoa một chút, nhếch miệng cười nhẹ, nhận lấy.

Ngay khi hắn đưa tay nhận đóa hoa, Ngao Nguyệt đột nhiên đưa tay tấn công hắn, tay trái biến thành trảo sắc nhọn, ý định muốn xuyên thủng ngực hắn.

Tốc độ xuất thủ của nàng ta rất nhanh, ngay cả hoa linh đang bay trên không trung cũng sợ ngây người, mãi đến khi cương phong của nàng ta ập đến mới bắt đầu run rẩy.

Nhưng nhanh hơn nàng ta chính là tay của Lục Áp, móng vuốt của nàng ta còn chưa chạm được vào y phục của hắn, đóa hoa mẫu đơn trong tay hắn đã hóa thành một luồng cường quang màu trắng tím, đâm vào hai mắt của nàng ta, ngay sau đó, tiếng thét thống khổ chói tai liền truyền tới!

Phản ứng của nàng ta cũng nhanh, cảm thấy Lục Áp có điểm không đúng liền lập tức lựa chọn thối lui, nhưng cổ tay bị Lục Áp kẹp chặt, hắn nhẹ nhàng xoay một cái, hất tung nàng ta xuống đất.

Ngao Nguyệt liên tục lăn vài vòng, lăn được hai trượng liền lăn không nổi nữa, cũng không biết hắn đã nhanh tay thiết kết giới từ lúc nào, lập tức khiến nàng ta không còn đường lui!

Nàng ta nằm dưới đất một lúc, sau đó phủi tay áo đứng lên, sự kinh ngạc trên khuôn mặt đã không còn: " Không nghĩ rằng ngươi chỉ là một tiểu Tán Tiên mà lại có công phu như thế!"

" Quá khen." Lục Áp nhìn đóa hoa trên tay, khóe môi vẫn nhếch lên, thật giống như vừa kể xong một câu chuyện cười.

" Nhưng tại sao ngươi lại đoán được rằng ta sẽ ra tay?" Trong thanh âm của Ngao Nguyệt vẫn nồng đậm ngạc nhiên và nghi ngờ.

" Có gì mà không đoán được." Lục Áp ném hoa xuống, nói, " Lẽ nào ngươi cho rằng, sở dĩ ta theo ngươi vào đây là vì mị lực của ngươi lớn?"

Vẻ mặt Ngao Nguyệt cứng đờ, chuyển xám: " Ngươi có ý gì? Lẽ nào ngươi sớm đã nghi ngờ ta?"

" Lúc này mới hỏi, đủ để chứng minh ngươi cũng không thông minh." Lục Áp cười thản nhiên, " Lần đầu tiên gặp, khi ngươi đang sử dụng phép thuật bên ngoài cung ta liền nhìn ra trong cơ thể ngươi không phải là thủy linh căn. Ta còn nhớ ta có hỏi ngươi, nhưng ngươi cũng không trực tiếp trả lời mà liền đổi chủ đề đi. Ngươi là Long tộc, làm sao có khả năng không phải thủy linh căn?"

Sắc mặt Ngao Nguyệt có chút khó coi: " Vậy cũng không hẳn. Lẽ nào ngươi không cho rằng ta bái sư phụ khác từ nhỏ, thay đổi linh căn?"

" Nếu ngươi là nhân tộc thì cũng có thể. Nhưng mấu chốt là, hậu duệ của Long tộc lại không có quy củ này." Lục Áp không cưỡng ép không bức bạch, ngữ khí và vẻ mặt từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi, " Huống hồ, ngươi cũng không phải thủy linh căn. Thủy linh căn chí ít cũng phải biết phương pháp ngự thủy, nhưng ngươi vừa rồi lại dùng muôi múc nước, chẳng lẽ còn không khả nghi?"

Ngao Nguyệt có chút hung hăng: " Ngươi thật giống như biết được không ít. Lẽ nào chỉ vì như thế, ngươi liền đề phòng ta?"

" Cũng không phải." Lục Áp trả lời, " Nếu sau đó ngươi không tìm đến ta, ta cũng không để ngươi vào mắt. Nhưng ngươi không chỉ đến tìm ta, hơn nữa còn cố ý tiếp cận ta. Ngươi nói xem, ngươi đường đường chính chính là công chủa Long tộc, sao có thể vô duyên vô cớ tiếp cận một tiểu tán tiên đã có thê tử như ta?"

Ngao Nguyệt nghe vậy liền cười rộ lên: " Lẽ nào không nghĩ rằng ta nhìn trúng ngươi?"

" Nếu nói ngươi coi trọng ta, vậy không bằng nói ngươi coi trọng tòa Tây Xương Cung này đi?" Lục Áp ôm tay nhìn bốn phía, nói, " Mỗi một bước mà ngươi đi đều hướng về cung điện này. Từ khi ngươi đang đi dạo xung quanh đây, đến khi có ý tiếp cận ta. Lại nói, Ngao Sâm không căn bản không bảo ngươi đi tưới nước, mà ngươi dụ dỗ ta mang ngươi vào, tất cả đều chứng minh, ngươi có mục đích."

Ngao Nguyệt bỗng đổi sắc mặt: " Làm sao ngươi biết được là hắn giao cho ta?"

" Lần đầu tiên ta muốn vào xem, vậy mà người còn chưa vào đã bị Ngao Sâm phát hiện. Điều này khiến ta suy đoán, trong cung này tất có thứ gì đó khiến hắn phải trực tiếp giám thị. Hắn coi trọng Tây Xương Cung này như vậy, làm sao có khả năng tùy ý giao cho ngươi tưới nước? Mà dù có thật sự giao, tại sao hắn không dạy ngươi cách vào cửa?"

Khuôn mặt đẹp đẽ của Ngao Nguyệt trở nên dữ tợn.

" Xem ra ta đã mắc bẫy ngươi."

Lục Áp nhún vai, không tỏ rõ ý kiến: " Ngươi không phải là Ngao Nguyệt thật, nói một chút xem, ngươi là ai?"

Ngao Nguyệt sầm mặt không trả lời.

Lục Áp lại nói: " Ngươi cũng không phải Hỏa Phượng Hoàng, vậy rốt cục ngươi là gì?"

Ngao Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn trời, thân thể lung lay, đột nhiên ngã xuống đất...

Mộ Cửu và Ngao Khương ngồi trong Phật Hương Điện trừng mắt nhìn nhau, mãi đến một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần.

" Tu vi của Vân Tích xác thực là không cao hơn ta, ta với hắn từng giao thủ, hắn thậm chí còn kém ta một hai phần, vừa rồi khi ngươi ra ngoài ta không phát hiện được, hắn làm sao có khả năng nhận ra ngươi? Hay là ngươi nhìn nhầm, lúc đó thật ra còn có người khác ở đó?"

" Làm sao có thể nhìn nhầm?" Mộ Cửu nhíu mày, " Ta vào đó khá lâu, không có người ẩn nấp xung quanh, hơn nữa ánh mắt của ánh chính xác hướng về nơi ta ẩn thân, đúng là đã phát hiện ra ta! Còn có ngươi, ngươi đi đánh nhau với người khác, biết rõ như thế mà đến thuốc trị thương cũng không mang, có phải là đi để bị hắn đánh không?"

" Nhưng hắn có làm gì được ta đâu?" Ngao Khương cũng cảm thấy nghĩ mãi không ra, " Lần trước hắn rõ ràng là đã bị ta đả thương, bằng không ngươi cho rằng ta bị thương thành như vậy, chạy trốn khỏi tay hắn thế nào? Hắn cũng không chạy đến Băng Hồ cáo trạng?"

Mộ Cửu cũng hết chỗ nói.

Theo lí thuyết, Vân Tích quả thực không cần phải che giấu gì cả, nhưng có điểm nghi ngờ trước mặt như vậy, ai biết trong lòng hắn có ý đồ gì đây? Vân Tha được cả Vân gia cung phụng như lão tổ tông, Vân Khiển ngay cả nhi tử mình cũng không quan tâm, còn có Vân Tích từ đầu đến cuối chưa từng lộ ra vẻ bối rối, người nhà họ Vân này, luôn có trên người một đống chuyện thần bí.

" Ngươi có muốn đi thăm dò thân phận Vân Tha không?" Nàng chọc chọc Ngao Khương.

" Thăm dò thế nào?" Ngao Khương dù chưa nhấc tay khen nhưng trong mắt vẫn có chờ mong, " Đến sơn động đó?"

" Đương nhiên không phải." Mộ Cửu đáp, " Nếu Vân Tích đã phát hiện ra ta thì đương nhiên sẽ phải tăng cường phòng bị, chúng ta không thể quay lại đó. Thế nhưng chúng ta còn thế đi thăm dò Vân Khiển..."

" Bà ta?!" Ngao Khương bật dậy như bị kim châm, " Ta buồn nôn nữ tử kia, không đi!"

" Vậy ta đi."

Mộ Cửu đứng lên.

Nếu nàng không phát hiện ra những điểm dị thường này thì thôi đi, nhưng trong lòng có nghi hoặc, làm sao có thể không đi tìm đáp án? Vân Tích không rõ nông sâu, không thể trêu chọc, vậy thì đi tìm Vân Khiển thôi. Độ quái lạ của Vân Khiển so với Vân Tích chỉ có hơn chỉ không kém, nàng ta nên bị nhìn chằm chằm mới phải.

Bình Luận (0)
Comment