Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 179

" Nó theo ngươi bao lâu?" Lục Áp hỏi.

Hồ Vương vội đáp: " Nói chung là từ khi ta bước vào điện thì nó liền xuất hiện."

Lục Áp chống tay xuống bồn tắm, tiếp tục quan sát.

Đoàn khói xanh lơ lửng lúc cao lúc thấp, liên tục di chuyển, thế nhưng nhìn kĩ, nếu nói nó là theo Hồ Vương thì chẳng bằng nói rằng trước sau nó chỉ không ngừng bồng bềnh ở góc nào đó trong cung điện.

" Nó không phải tới vì ngươi." Lục Áp nói. Nhất Phương điện chính là cung điện mà Hỗn Bằng thường dùng để cất pháp khí, Tam Thập Cửu Trọng Thiên chỉ có bốn huynh đệ họ sinh sống, xưa nay không có người ngoài, vì thế hắn cũng chưa từng canh giữ nghiêm ngặt.

Bốn phía trong điện đều là giá đồng, pháp khí to nhỏ phải có đến mấy trăm kiện, nhưng riêng góc Tây Nam thì chỉ có một chiếc hòm bằng đồng. Trên hòm đồng đúc hoa văn thời kỳ Thượng Cổ và một số văn tự cùng dấu hiệu, hình dáng chiếc hòm không phức tạp, nhưng văn tự đồ án trên đó vô cùng khiến người ta chú ý.

"Năm đó, khi Hiên Viên tộc giao chiến cùng Cửu Lê tộc, Hiên Viên tộc đã dùng một chiếc hòm đồng để chứa đầu Xi Vưu. Khôi giáp của Xi Vưu, chính là có màu xanh."

Hắn ngắm nhìn văn tự trên hòm đồng rồi nói.

Hồ Vương sửng sốt: " Ý của gia gia là, đoàn khói xanh kia là Xi Vưu?"

" Không phải." Lục Áp đứng thẳng dậy, " Hắn đã sớm rơi vào luân hồi rồi, nếu đoàn khói xanh kia là nguyên thần của hắn, hắn không nên xuất hiện tại Linh Tê cung. Dù hắn chưa nhập luân hồi thì nguyên thần của hắn cũng thuộc Minh giới, không thể đi vào Linh Tê cung có linh khí cường thịnh của Thần giới. Có điều, nếu nó trước sau luôn quanh quẩn quanh hòm đồng này thì cũng khó nói là không có quan hệ với hắn."

Hồ Vương cảm thấy lão nói gì cũng là phí lời, bởi vậy không lên tiếng.

" Hồ Vương đến rồi? Người đâu?"

Lúc này ngoài cửa truyền đến thanh âm lanh lảnh quen thuộc của một nữ tử, Hồ Vương mới đứng thẳng, ngoài cửa đã bước đến một người cắp dưới nách một con hổ. Người này ngây thơ thanh lệ đến kì cục, con hổ này cũng mập đến kì cục, Hồ Vương thấy thế vội vã lên tiếng chào: " Cô nương đã về rồi?"

Mộ Cửu dẫn A Phục đến trước mặt họ, nhìn Lục Áp rồi liền nhìn lão: " Hồ Vương làm sao vậy?" Lại quay đầu, " Tiểu Tinh, sao lại không chuẩn bị nước cho Hồ Vương tắm?"

Tiểu Tinh đáp lời bước ra khỏi cửa, Lục Áp lại nói: " Tắm gì mà tắm, vùng vẫy đập nước không cần bỏ ra khí lực sao?"

Mộ Cửu lườm hắn một cái, ra hiệu cho Tiểu Tinh, lại bảo Thượng Quan Duẩn đi chầm trà.

" Phía sau kia có nước nóng, không bằng ngài đi trước tắm rửa một chút?"

Hồ Vương suýt chút nữa thì cảm động đến nước mắt lưng tròng, quả nhiên vẫn là nha đầu này biết thương người, nếu cứ ở trước mặt tên khốn này, hôm nay lão đừng mong có quả ngon để ăn! Tâm trạng kích động, lão liền kín đáo đưa cho nàng hai viên trân châu to bằng nắm tay: " Ta tới vội, cô nương tuyệt đối đừng ghét bỏ." Sau đó lại cởi chuỗi trầm hương đeo trên cổ tay xuống, tròng vào móng của A Phục.

Mộ Cửu bất quá chỉ đãi khách mà thôi, lão làm vậy khiến nàng cảm thấy có chút không tiện.

Thế nhưng, nhớ ra lão là quân chủ của Thanh Khâu cao quý, hai viên trân châu cũng không phải quý giá gì, vì vậy liền hào phóng mà nhận.

Ý đồ của Hồ Vương Mộ Cửu không muốn tìm tòi nghiên cứu nhiều, tuy Lục Áp không thẳng thắn nói cho nàng biết, nhưng nàng cũng đoán được hai người họ nói chuyện to nhỏ nhất định là có chuyện, thế giới của đám đại thần này nàng không hiểu, quản chính mình là được rồi.

Hồ Vương đương nhiên ở lại ăn cơm tối, Mộ Cửu, Tiểu Tinh và Thượng Quan Duẩn cũng nhiệt tình, duy chỉ có Lục Áp bày ra vẻ mặt có chút khó coi. Tiểu Tinh đã sớm biết được thân phận của Lục Áp từ miệng Thượng Quan Duẩn, bởi vậy đối với những chuyện này cũng không cảm thấy kinh ngạc. Mộ Cửu nháy mắt với hắn mấy lần, ý muốn hắn đừng như vậy, hắn liền ngoài cười nhưng trong không cười liếc Hồ Vương một cái, khiến Hồ Vương giật mình thon thót.

Sau khi ăn tối xong, Hồ Vương liền theo Mộ Cửu đến phòng nàng.

" Cô nương gần đây có thuận lợi không?" Lão hồ ly đang cười rạng rỡ, nhưng dáng vẻ của lão lại khiến nàng liên tưởng đến một con chồn đi đến nhà gà chúc tết. Dù sao, mặc dù lão đang là khách trong nhà, nhưng hồi đó nàng mới đến Thanh Khâu còn phải chịu không ít thủ đoạn của lão đấy!

Mộ Cửu cảnh giác liếc lão, cười: " Vẫn được, gần đây bận rộn hai tháng ở Băng Hồ."

Hồ Vương ngày đó vẫn đang vật lộn trên Tam Thập Cửu Trọng Thiên, không biết đến chuyện này, lúc trước mới chỉ nghe phong phanh vài câu trong miệng Tiểu Tinh, liền ha ha cười nói tiếp: " Nhân phẩm của Ngao Sâm không được cho lắm, cô nương trí dũng song toàn, tương lai nhất định sẽ vượt lên người khác. Khó khăn có lớn hơn nữa thì cũng có thể biến nguy thành an."

Mộ Cửu cười không nói.

Lão bưng chén trà lên nhấp một ngụm, bỗng nhiên lại móc trong túi ra một viên đá ngũ sắc: " Long tộc tu thủy linh căn, Xích Diễm Đan của cô nương đã trả lại cho Ngao Sâm, viên đá này là do thần Chúc Dung luyện hỏa mà thành, có hiệu quả làm ấm người, nếu cô nương không ngại thì xin hãy nhận lấy."

Viên đá quả là tinh xảo đẹp đẽ, mơ hồ có hỏa linh di chuyển, Mộ Cửu nhìn chằm chằm nó một chút, hơi buồn bực, coi như Thanh Khâu hắn giàu đến nứt đố đổ vách thì cũng không cần tặng quà cho nàng liên tục a! Vô sự lấy lòng, lão chắc chắn có âm mưu...

Nàng lần thứ hai cảnh giác nhìn lão: " Hồ Vương chẳng lẽ có việc muốn nhờ ta?"

Hồ Vương uống trà liên tục, không biết là do thỏa mãn với chất trà hay là do thỏa mãn nàng biết điều, thuận tay móc ra một vật trong tay áo, đặt lên bàn: " Không biết cô nương có thích nó không?"

Mộ Cửu lập tức cảm thấy hoa mắt, trên bàn là một quả cầu lông to bằng lòng bàn tay, định thần nhìn lại, quả cầu lông này lại đang nhảy nhót tưng bừng, chính là một tiểu hồ ly phía sau kéo theo chín cái đuôi vàng mềm mại phiêu dật như vải sa tanh! Hai mắt tiểu hồ ly trong trẻo linh động như sao, bộ dạng ngồi xổm nhìn nàng quả thực quá đáng yêu!

Nhưng, đây là chính là tiểu hồ ly mà khi trước đã được Lục Áp cứu về Mộ Dung Duệ Kiệt!

Ngoại trừ kích cỡ không giống thì quả thật là giống như đúc.

" Cái này..." Mộ Cửu không hiểu lắm, theo nàng biết, Thanh Khâu chỉ có Mộ Dung Duệ Kiệt là kim hồ ly, nhưng tiểu hồ ly này so với Mộ Dung Duệ Kiệt lại nhỏ hơn nhiều, lẽ nào lão hồ ly đã nhanh như vậy sinh cho tiểu hồ ly một đệ đệ?

" Đây là do thần thức của Duệ nhi hóa thành, cô nương nhìn xem, có giống với tiểu tứ nhi nhà ta không?"

Hồ Vương nhanh chóng giải thích, thấy nàng nhìn chằm chằm tiểu hồ ly không chớp mắt liền ôm lấy nó đặt lên tay nàng: " Tiểu tứ nhi nhà ta ngoan ngoãn lại lương thiện, khi trước theo cô nương nửa ngày liền luôn miệng nói với ta rằng Quách tỷ tỷ thật hiền lành, thật thân thiện, lại còn rất xinh đẹp, nó rất thích ngươi. Cô nương có muốn nhận nuôi nó không?"

Dáng dấp của tiểu hổ ly kia đâu chỉ là "giống" mà thôi?

Ngày đó, khi Mộ Cửu tỉnh lại, nhìn thấy nó nằm ở đầu giường liền lập tức yêu thích, lão hồ ly vừa nói như thế, nàng sao có thể chống đỡ được, vội vàng ôm lấy nó. Tiểu hồ ly cũng thuận thế nằm nhoài lên cánh tay nàng, thỉnh thoảng lè chiếc lưỡi nhỏ ra liếm tay nàng, khiến nàng thật sự không muốn buông xuống.

Bình Luận (0)
Comment