Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 18

Mộ Cửu trề môi một cái, nhìn theo bóng lưng hắn, muốn nói hai câu gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì cho phải.

Nàng đúng là không thể thuyết phục tất cả mọi người đồng ý cho hắn ở lại, hơn nữa điều này cũng có chút không hợp quy củ. Tuy hắn và nàng từng có hai mặt duyên phận, nhưng nàng dựa vào đâu mà phải đồng ý giúp đỡ hắn?

Việc này vạn lần không thể được.

Nhưng... Nàng cắn răng, trong lòng bứt rứt.

Nếu hắn rời đi, sư huynh của hắn ác độc như vậy, vạn nhất bị bắt thì phải làm sao bây giờ?

Đều là sinh mệnh cả đó! Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!

Khi còn ở Nam Thiên Môn, nàng có thể đại nghĩa ra tay giúp đỡ một người không quen biết là Lâm Kiến Nho, mà người trước mắt này, hắn còn là ân nhân của nàng nữa; nàng có thể cứu một Lâm Kiến Nho, tại sao không thể cứu một Lục Nhai? Sở dĩ nàng phải lên Thiên Đình, không phải là vì duyên phận của nàng không đủ sao? Nếu nàng không giúp hắn lần này, làm sao có thể tích đủ thiện duyên?

Nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn hắn đi chịu chết?

Trong lòng bỗng nhiên kích động, nàng liền bước ra khỏi cửa: " Ngươi chờ một chút."

Lục Áp đã đi đến bên cạnh cây hoa đào bên ngoài cửa viện, sắc mặt bình thản vô cùng: " Còn có việc sao?"

" Ta đáp ứng người." Vừa dứt lời, nàng cảm thấy thật muốn cắn đứt lưỡi mình. Cái miệng này của nàng, sao lại nhanh thế chứ...

Mắt Lục Áp sáng lên, nhanh nhẹn quay về: " Thật không?"

Mộ Cửu cưỡi hổ khó xuống, chỉ đành nói một câu: " Nhưng ta có điều kiện."

" Cửu Cửu!" Mộ Tiểu Tinh ôm cột rêи ɾỉ.

" Mời nói." Lục Áp vô cùng suиɠ sướиɠ, thấy nàng nhíu mày bỗng có loại xúc động muốn đưa tay lên chạm vào mặt nàng, nhưng hắn lại cố áp chế lại.

" Ngươi phải đáp ứng ta, tất cả hành động của ngươi đều phải nghe theo ta! Không được để người khác phát hiện ra ngươi, không được gây thêm chuyện cho ta, nếu hành tung của ngươi bại lộ, ngươi phải lập tức nói cho ta biết! Nếu ngươi không làm theo, ta sẽ lập tức đá ngươi đi, lúc ấy ngươi đừng mong ta sẽ đổi chủ ý!" Mộ Cửu trừng mắt nhìn hắn, nói liên thanh như nã pháo.

" Ta đồng ý." Lục Áp rất biết nghe lời, ngoan ngoãn nói, " Còn gì nữa không? Ta đều đồng ý."

Mộ Cửu ngớ người.

" Ngươi không thể sống chung phòng với chúng ta, tự ngươi bày một cái kết giới, ngủ ở chỗ nào đó đi."

Lục Áp gật gù: " Chuyện này là đương nhiên."

Mộ Cửu nguýt hắn một cái, không nghĩ ra gì để nói nữa, chỉ đành nín giận quay về phòng.

Vốn chỉ tìm cách chặt đứt nhân duyên, kết quả chặt không đứt, trái lại còn quấn càng chặt! Nàng rốt cuộc đã đắc tội với ai? Ông trời ném cho nàng một vấn đề thật khó, vốn nàng cho rằng có thể thanh thản làm thiên binh lập công, hiện tại lại ngược lại, làm trái tim nàng muốn nhảy ra khỏi ngực!

Nhưng việc này cũng không ai bắt nàng làm, ngoại trừ oán trách chính mình, nàng vẫn là không thể trách nổi ai khác.

Đối với kết quả này, Mộ Tiểu Tinh đương nhiên rất bất mãn.

Nhưng nếu Mộ Cửu đã đáp ứng, nó cũng không có biện pháp, chỉ là ngoài việc hầu hạ Mộ Cửu, nó còn phải hầu hạ thêm tên Lục Nhai xấu xa này nữa. Chuyện này quả thật làm nó đầy một bụng tức.

Trước bữa tối, nó biến một góc nhà phía Đông Nam thành một căn phòng nhỏ, đó sẽ là nơi ở của Lục Áp.

Lục Áp cũng không nhàn rỗi, hắn bày kết giới, hóa ra một cái giường và một cái đệm thật êm, sau đó lại hóa ra thêm một cái bàn nhỏ.

Đương nhiên, Mộ Cửu cũng phải bày kết giới. Nàng để Mộ Tiểu Tinh chuyển vào sống trong buồng trong cùng, sau đó thiết lập một đạo cấm phù trước cửa. Như vậy, ngoài trừ nàng và Tiểu Tinh, không ai có thể tùy tiện xông vào đây được.

Nàng tuy đã sống đến hai ngàn tuổi, nhưng Lưu Dương cũng không để nàng chạm vào bất kì nam tử nào, kể cả các sư huynh; bây giờ sống cùng nhà với một nam nhân, không biết nếu Lưu Dương biết sẽ tính toán lột da nàng thế nào.

Rầu rĩ thu thập xong, Mộ Tiểu Tinh đi lấy cơm, nàng đi thu dọn những đồ dùng cần thiết để ngày mai đi đến nha môn.

Thiên binh được cân nhắc đều là đạo sĩ tu tiên chưa thành, tuy hơn người thường một chút nhưng vẫn phải một ngày ba bữa cơm canh. Trên thực tế, nha môn các cấp, thậm chí cả Lăng Tiêu điện cũng đều có đồ ăn, bằng không Vương Mẫu nương nương cũng chẳng tổ chức hội Bàn Đào để làm gì.

Mộ Tiểu Tinh mang cơm về, Mộ Cửu bước ra ngoài mở cửa, sau đó liền nghe cửa viện kêu cọt kẹt một tiếng rồi bị đẩy ra, mấy nữ tử mặc trên mình khôi giáp đầy đủ tiến vào.

Chỉ thấy nữ nhân buổi sáng phơi xiêm y, cuối cùng dẫn đến việc tranh chấp với nử tử nhà phía Bắc là một mỹ nhân lạnh lùng, vừa mở cửa liền trực tiếp quay về phòng mình. Mà đứng cách nàng chừng mười bước chính là nữ tử nhà phía Bắc, đồng hành cùng nàng ta là một nữ nhân mặc đồ đen, hai người cùng nhau trừng mắt về nhà phía Nam, lộ vẻ xem thường.

Xem ra, nữ tử đồng hành cùng nữ tử nhà phía Bắc chính là nữ tử nhà phía Đông không thể nghi ngờ.

Mộ Cửu chớp mắt đứng sau cây Tử Đằng, chợt nhớ tới một chuyện liền nhanh chóng vào nhà, tìm Mộ Tiểu Tinh đang bày bát đũa: " Ngươi đi thám thính chuyện sáng nay chưa?"

Mộ Tiểu Tinh đặt đũa xuống bàn, xoa xoa tay lên tạp dề, nói: " Hỏi thăm được rồi. Người ở nhà phía Nam tên là Doãn Tuyết Như, là người của Hoàng Anh Vệ; phía Bắc là Dương Vận, phía Đông là Dư Tiểu Liên, cả hai đang làm tiên thị tại cung của Nhị công chúa. Ba người tuy không cùng môn phái, nhưng họ Dương và họ Dư kia quen nhau từ trước, là thế giao hay gì đó."

Mộ Cửu nhanh chóng múc một bát canh, hỏi: " Mâu thuẫn của các nàng là thế nào?"

" Không rõ lắm." Tiểu Tinh lắc đầu một cái, " Chỉ nghe nói, các nàng mới đến đây không lâu liền bắt đầu bất hòa. Các nàng đều là do người bên trên đưa lên. Họ Doãn kia có bối cảnh không tồi, vì thế hai người kia chẳng có cách nào bắt nạt nàng ta cả."

Để tránh thời kì giáp hạt, thiên binh trong doanh trại phàm là người có biểu hiện tốt liền có thể rút ngắn thời gian đi lính đi mấy năm, giống như có thể xuất ngũ trước thời hạn vậy.

Lúc này không thanh tĩnh như ban đêm, trong sân không ngừng có âm thanh truyền tới.

Mộ Cửu đi tới bên cửa sổ nhìn ngó, chỉ thấy cửa nhà của Doãn Tuyết Như phía Nam đang khép hờ.

Dương Vận phía Bắc đã thay xiêm y, đeo chiếc đai lưng màu xanh khiến người ta liên tưởng đến liễu rủ bờ sông. Nàng ta vừa gọi " Tiểu Liên, ăn cơm" vừa đi về phía nhà phía Đông, một lúc sau, Dư Tiểu Liên trong bộ xiêm y màu tường vi nhanh chóng đi ra.

Khi đi tới giữa viện, hai người đồng thời nhìn về nhà phía Tây. Dương Vận hé đầu nhìn vào trong nhà, phát hiện bên trong không có người liền thích thú quay đầu, tiện tay cầm một vại nước đặt trong sân đổ thẳng vào đó, sau đó mới cùng Dư Tiểu Liên đi về phía thiện đường.

Trong thùng gỗ có rất nhiều nước, nước vừa đổ ra theo địa thế chảy về phía Tây, phía dưới là đá trắng, vì một vại nước dội xuống mà trở nên trơn trượt cực kì.

" Không biết là nha đầu từ đâu đến mà cũng xứng sống cùng một viện với chúng ta."

Thanh âm của Dương Vận xuyên qua cửa viện bay vào, mang theo một vị chua như dưa muối mười năm chưa đổ.

Bình Luận (0)
Comment