Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 25

Hóa ra, đầu đường phường Khứ La Y có xác của một Thanh Xà tinh đến từ Yêu giới.

Không biết nó chết trong tay ai, trên người chỉ có vài vết thương, càng không biết tại sao lại xuất hiện trên Thiên giới.

Khi Mộ Cửu đến, Thanh Xà đã được khiêng lên cáng, rất nhiều người vây xem xung quanh, Lưu Tuấn đương nhiên cũng đến, đang nhíu mày nghe người bên cạnh bẩm báo chuyện tối qua.

" Các huynh đệ Nam Thiên Môn nói, Thanh Xà tinh này xuất hiện đêm hôm qua, đến từ Phạm Khâu Sơn, nói muốn đi cáo trạng, vì thế được lĩnh bài tử thông hành, nhưng sáng nay các huynh đệ đi tuần tra liền phát hiện ra nàng chết ở đây. Nhưng ngoài nàng ra, không phát hiện kẻ khả nghi nào khác."

Đây là án mạng, Mộ Cửu sởn tóc gáy. Kẻ nào dám hành hung trên Thiên Đình? Một khi bị phát giác, đây tuyệt đối sẽ không phải chuyện nhỏ.

Người xung quanh xì xào bàn tán, Mộ Cửu nhìn một chút, phần nhiều là các huynh đệ trong Thiên Binh Doanh.

" Đưa xác nàng quay về." Lưu Tuấn phủ thi bố lên đầu Thanh Xà, đứng dậy xua tay, " Trần Anh mang hai người đi đến Phạm Khâu Sơn, tra xét nguồn gốc mọi chuyện. Hồ Nham dẫn người tuần tra trong Thiên Môn, tìm xem có kẻ khả nghi nào hay không."

Không biết có phải do ít khi nhận những vụ án như vậy hay không, Lưu Tuấn bỗng trở nên nghiêm nghị khiến hắn toát lên vài phần khí chất Đại Tướng, lúc trước dã man như vậy, hóa thành một Tướng quân uy nghiêm cũng không có gì đột ngột.

Mộ Cửu đứng trong đám người mà Trần tướng quân làm thủ lĩnh.

Mọi người dồn dập tản ra, cũng không tiến lên bắt chuyện với nàng và Lâm Kiến Nho.

Đường phố dần dần khôi phục sự yên tĩnh, Mộ Cửu lại không hề nhúc nhích.

" Càn Khôn Kính trong Thiên Binh Doanh có thể soi ra quá trình Thanh Xà bị ngộ hại, tại sao lại không tra được người?" Nàng nghi ngờ nói.

Lâm Kiến Nho không biết đang suy nghĩ gì, nghe vậy liền nhìn về phía nàng: " Tại sao ngươi biết Càn Khôn Kính có thể soi ra quá trình Thanh Xà bị ngộ hại?"

Mộ Cửu bừng tỉnh, phát hiện mình lỡ lời liền vội vàng nói: " Ngày trước xem mấy trưởng lão chơi cờ ở Đông Thiên Môn, là nghe họ nói."

Trên thực tế, điều này là do Lưu Dương nói cho nàng biết. Khi nàng còn bé, Lưu Dương mang theo nàng xuống núi hái thuốc, nàng không muốn đi đường, hắn liền tìm những chuyện trong tứ hải bát hoang để kể cho nàng. Cũng chính vì hắn học rộng hiểu nhiều, Mộ Cửu càng kính trọng hắn. Đương nhiên cũng có chuyện nàng đã quên mất, nhưng một vài chuyện liên quan đến Thiên Binh Doanh, gần đây nàng luôn nỗ lực nhớ lại.

Lâm Kiến Nho cũng không thấy nghi ngờ, nhìn về phía trước: " Nếu ta cũng biết thì tốt rồi."

Mộ Cửu không nói gì.

Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy một vết thương dưới tai trái của hắn: " Ngươi làm sao thế?"

Lâm Kiến Nho sững lại, đưa tay lên chạm vào vết thương, sắc mặt lạnh xuống: " Đừng hỏi."

Mộ Cửu sửng sốt: " Các sư tỷ của ngươi lại tìm ngươi gây phiền toái?"

Hắn nhếch môi, sau đó cắn chặt răng đi về phía trước hai bước, không muốn để bản thân lõα ɭồ trước mặt Mộ Cửu.

Mộ Cửu nhìn theo bóng lưng của hắn, chợt thấy một luồng khí hiu quạnh phả vào mặt.

Tuy rằng cũng phải chịu bất hạnh sư môn, nhưng tên Lục Nhai kia nhìn khá hơn Lâm Kiến Nho nhiều, từ khi nhờ vả được nàng, tai họa sư môn của hắn đối với hắn mà nói dường như không có thêm quấy nhiễu gì nữa, sáng sớm hôm nay còn nói muốn đến Ngân Hà đi dạo.

Cả ngày trong đầu Mộ Cửu chỉ hiện lên hình ảnh Thanh Xà, đó là một con rắn tu luyện hơn ngàn năm, đỉnh đầu còn tỏa kim quang, chứng tỏ nó tu luyện tiên thuật, cũng chưa từng làm chuyện gì xấu. Nhưng bây giờ nó đã chết, đáng tiếc cỡ nào.

Đương nhiên, điều khiến nàng bứt rứt không chỉ là chuyện này, mà còn có hung thủ sát hại Thanh Xà nữa. Lẽ nào có quan hệ với luồng linh lực kì lạ mà khi trước Lưu Tuấn đã nói?

Nhưng dù sao, vụ án quan trọng như vậy không tới phiên nàng quản. Trần tướng quân đã dẫn người đi đến Phạm Khâu Sơn, không biết tiến triển thế nào.

Người đi đường bàn luận chuyện này sôi nổi vô cùng, nghe nói Ngọc Đế còn triền khai một cuộc họp khẩn cấp với các vị cấp cao, dù sao có thể hành hung ngay dưới chân thiên tử, hơn nữa gây ra huyết án trên Thiên Đình – nơi vốn trứ danh vì sự bình an ổn định, chuyện này vô luận thế nào cũng không thể khoan dung.

Đến chạng vạng, nàng quay về nhà, Lục Áp cũng về, khi nàng đang châm trà, hắn cầm cuốn 《 Hồng Lâu Mộng 》 đến trước mặt nàng mà nói: " Ta phát hiện ra, Tiết Bảo Thoa này lúc nào cũng nói đạo lý, thật giống một lão hòa thượng. Ngươi nói xem, nàng ta rất lõi đời thông suốt, vậy mà tầm mắt chỉ rộng có một tí tẹo như thế. Ôi, tại sao có thể có nữ nhân vô vị như vậy?"

Mộ Cửu phốc một tiếng, phun ra một ngụm trà.

Hắn cũng từng bảo nàng thích nói đạo lý, đây không phải là đang móc mỉa nàng nhàm chán vô vị sao?

" Không phải sao?" Hắn nhún vai, " Ta cảm thấy giao thiệp với người như vậy là phiền phức nhất."

Mộ Cửu lườm hắn một cái, thuận miệng nói: " Nếu ghét ta đọc kinh, vậy ngươi còn ở lại chỗ này làm gì?"

" Ngươi đang đuổi ta?" Lục Áp khép sách lại, nhìn nàng.

Hắn vừa nói như thế, Mộ Cửu lập tức ngậm miệng: " Không phải..." Nàng buồn bực phủ nhận.

" Thật sao?" Hắn đến bên cạnh bàn trà, ngồi xuống. Mặc dù lời nói của nàng nghe qua xác thực giống như đang đuổi hắn, nhưng hắn cũng không có cảm giác quẫn bách hay gì, thật giống như sự tình hoàn toàn nằm trong sự khống chế của hắn vậy. Cũng thật giống như, nếu nàng dám nói một chữ " Phải" thì một giây sau, người bị đuổi ra ngoài có khi chính là nàng.

Đang chuẩn bị mở miệng, hắn lại nói tiếp: " Hơn nữa ta đâu có nói ta ghét ngươi, ngươi chờ mong ta đi như thế làm gì?"

Mộ Cửu thật không biết nói gì.

Lục Áp lại tiếp tục: " Bên cạnh ngươi chỉ có một con thỏ không mấy hữu dụng, vì thế ngươi sống ở đây, đến thở cũng không dám thở mạnh. Lần sau họ còn đánh nhau nữa, hẳn là ngươi vẫn sẽ bó tay hết cách, không dám ra ngoài ngăn cản, cũng không dám lộ diện cáo trạng."

" Ai bảo ta không dám? Là ta không thể!" Mộ Cửu bị hắn khinh thường đến đau cả lòng. Sở dĩ nàng không nhúng tay vào hoàn toàn là bởi nàng có nỗi khổ tâm trong lòng được chưa? Chờ đến ngày nàng phi thăng thành tiên, không cần lo lắng đến đám đệ tử Xiển giáo dưới hạ giới nữa, lúc đó đi tìm nàng gây phiền phức một chút thử xem!

" Nói đến đây, ngươi lên Thiên Đình rốt cuộc để làm gì?" Lục Áp một tay chống cằm, đem hứng thú đối với 《 Hồng Lâu Mộng 》 toàn bộ chuyển sang Mộ Cửu, " Lần trước ở núi Hồng Thương, rõ ràng ta nhìn thấy ngươi đã lên đến Hóa Thần kỳ, có đầy đủ hai ngàn năm tu vi, tại sao lần này ngươi chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ?

" Hỏi nhiều như vậy làm cái gì!" Mộ Cửu tức giận.

" Tại sao ngươi phải tòng quân?" Lục Áp không hề dao động.

Mộ Cửu muốn ói máu, nhưng vẫn đáp hắn: " Vì thiện duyên không đủ, đi lính lập công là đường tắt để ta thành tiên!"

" Ồ...." Lục Áp kéo dài âm cuối, sau đó ngả người về phía sau, " Vậy thì đúng rồi."

Mộ Cửu trừng hắn: " Có ý gì?"

" Ý ta là, nếu đến đây để lập công, vậy ngươi càng không thể đuổi ta đi." Lục Áp chậm rì rì nói, " Vì ta không chỉ có thể giúp ngươi ổn định trên Thiên Binh Doanh, mà còn có thể giúp ngươi lập công." Ừ, nói không chừng khi tâm tình của hắn tốt, hắn sẽ suy nghĩ đến chuyện trực tiếp độ nàng thành tiên.

" Ngươi?" Mộ Cửu liếc mắt nhìn hắn một cái, thôi đi! Không phải là nàng coi thường hắn, mà đối với tình trạng của hắn bây giờ, đến vết thương cũng cần nàng bôi thuốc chưa thương thì còn có thể giúp nàng lập cái công gì? Tự bảo vệ bản thân đã rồi nói sau đi!

Lục Áp hoàn toàn không ngại để nàng chế nhạo, nhìn nàng một chút rồi bỗng nhiên nói: " Ngươi còn nhớ con Đại Bàng kia không?"

Bình Luận (0)
Comment