Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 7

Hắn dù chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng lại có một đôi lông mày dài, đôi mắt cứng cỏi, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng nhếch lên, đi đến trước mặt đám người "Cơ sư muội". Hắn gỡ từng bao quần áo xuống đưa cho từng người, làm việc nhanh chóng nhưng không mở miệng nói nửa chữ, chỉ thuận tay đưa tay lên lau mồ hôi trên trán.

Mộ Cửu nghe thấy hắn thở dốc, quả nhiên tu vi mới chỉ ở Trúc Cơ mà thôi.

Vì trong tay cầm bọc quần áo, đám người Minh Nguyên Tông bất giác nới rộng vòng tròn, có người thậm chí còn giẫm lên chân Mộ Cửu. Nàng không thể làm gì khác, chỉ đành lùi về phía sau, ngồi ăn Quế Hoa Cao.

" Tại sao lại thế?" "Cơ sư muội" bỗng nhiên giật mình, mở bao quần áo lật qua lật lại, sau đó lớn tiếng, " Ba viên Dưỡng Nguyên Đan của ta đâu? Tại sao không thấy nữa?" Không biết có phải không chịu được lời phản bác của nữ tử cắm hoa vừa nãy hay không, thanh âm của nàng ta rõ ràng lớn hơn nhiều, cũng rất tức giận, " Có phải ngươi trộm đi rồi không?"

Nàng ta đột nhiên vung tay đánh lên mặt thiếu niên một chưởng, khí thế hùng hổ, không cho người ta cơ hội giải thích.

Đám người ngẩn ra, nhưng chỉ vẻn vẹn sửng sốt một chút mà thôi.

Nam tử lúc trước ủng hộ nàng ta cũng tiến lên: " Lâm Kiến Nho! Mau giao đan dược của Cơ sư muội ra đây!"

Sắc mặt thiếu niên lúc xanh lúc trắng, đôi môi nhếch lên một lát, nhẹ nhàng phun ra một câu: " Ta không lấy."

Nữ tử cắm hoa mặc dù không có ý định động thủ nhưng trong ánh mắt cũng tràn đầy vẻ xem thường và không tín nhiệm: " Bao quần áo là ngươi cầm, hiện tại không thấy, không phải ngươi lấy đi, chẳng lẽ là chúng nó tự mình chạy mất?"

" Thiền sư tỷ nói rất đúng!" Có lời này của nàng ta, nam tử dường như tìm được chỗ dựa, càng ngày càng lớn lối, " Ngươi dám lấy cắp đan dược của Cơ sư muội! Tên thấp hèn nhà ngươi cũng dám lấy trộm tiên đan của sư tỷ đồng môn, ngươi không muốn sống nữa rồi!"

Hắn tuy không rút kiếm nhưng lại xuất nội lực, thiếu niên không chịu được, toàn bộ thân thể run lên, sắc mặt trở nên trắng bệch, một giọt mồ hôi to bằng hạt đậu chảy xuống tử thái dương hắn.

Mặc dù Mộ Cửu nghe được tất cả, nhưng nàng không hề ngẩng đầu.

Thỏ tinh duỗi chân trong bọc quần áo: " Ngươi không định đi cứu hắn?"

Mộ Cửu ấn đầu nó xuống, tiếp tục gặm Quế Hoa Cao.

Nếu còn đang ở núi Hồng Thương, nàng đã sớm ra tay rồi. Mặc kệ thiếu niên đó có trộm đan dược hay không, những sư huynh sư tỷ này của hắn cũng không phải dạng hiền lành gì, nàng không phải không nhìn ra tư tâm của họ, nhưng đây là Thiên Đình, chẳng lẽ nàng muốn dính líu vào ân oán nhà người ta?

Hơn nữa, họ rõ ràng là đệ tử Xiên giáo, nàng vẫn nên bớt trêu chọc thì hơn.

" Ngươi đúng là giống với mẫu thân không biết xấu hổ của ngươi!" "Cơ sư muội" lại tiếp tục chanh chua nhục mạ, đẩy thiếu niên về phía Tam Tiêu Thụ đằng sau, bảo nam tử kia phong bế kinh mạch của hắn, một cước đạp lên cổ hắn, " Tiện nhân kia lúc trước muốn cướp vị trí của mẫu thân ta, bây giờ lại tới ngươi đến cướp đồ của ta sao? Nghĩ cũng thật hay!"

Khi Cơ sư muội nhắc đến mẫu thân, ngữ khí nàng ta càng hung tàn. Đều là sư huynh sư đệ đồng môn, không biết hận thù ở đâu mà lớn như vậy.

Thiếu niên này tuy là nam tử nhưng tu vi rõ ràng không bằng họ, bị nàng ta đạp dưới chân, ngoại trừ việc khuất nhục, trừng lớn hai mắt nằm dưới đất ra thì cũng chỉ có thể nhẫn nại.

Cơ sư muội rất có tâm cơ làm phép với Tam Tiêu Thụ, tán cây khổng lồ rủ xuống, người ngoài không thể nhìn ra điều gì.

Mặc dù Mộ Cửu ngồi cách đó không xa, nhưng họ chưa từng để nàng vào trong mắt.

" Cửu Cửu..." Thỏ tinh lại đạp chân.

Mộ Cửu nhìn về phía đó. Cơ sư muội đã đổi thành dẫm lên mặt thiếu niên, ngũ quan của hắn bị bóp méo kịch liệt. Nhưng chuyện đó không kéo dài bao lâu, hắn đột nhiên cắn răng, ra sức lăn ra từ dưới chân Cơ sư muội!

Cơ sư muội lảo đảo mấy cái, đặt mông ngã ngồi lên người Mộ Cửu khiến Quế Hoa Cao trong tay Mộ Cửu rơi thẳng xuống đất. Nhưng Cơ sư muội này tuyệt không có ý định quay đầu nói xin lỗi, ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng một chút, giận dữ rút trường kiếm, xông về phía thiếu niên kia.

Sau Tam Tiêu Thụ còn một khoảng đất trống rất lớn, đủ để họ phát huy.

Mộ Cửu chà xát đầu ngón tay.

... Được rồi, coi như nàng khoan hồng độ lượng, không để chuyện Cơ sư muội vô lễ trong lòng, nhưng bằng một chiêu kiếm kia, thiếu niên này không chết cũng sẽ bị phế đi một cánh tay.

Căn cứ vào tình huống này, mặc dù nàng nên bo bo giữ mình, nhưng đều là tu tiên giả, sao nàng há có thể thấy chết không cứu? Lưu Dương không phải đã nói thiện duyên của nàng không đủ sao? Nếu để mặc họ làm chuyện ác, mặc dù không ánh hưởng gì đến nàng, nhưng lương tâm của nàng sao có thể an ổn?

Xuất thủ nàng sẽ không an lòng, nhưng không xuất thủ nàng sẽ càng thêm không an lòng.

Liếc sang thỏ tinh đang nằm trong bọc quần áo, nàng đột nhiên đưa tay xách tai nó lên, ném nó về phía thân kiếm đang vung lên của Cơ sư muội!

" Ai nha má ơi!"

Trong không trung vang lên tiếng rít gào cắt phá trời cao của thỏ tinh, ngay sau đó, chỉ thấy đường kiếm của Cơ sư muội đâm chệch hướng, thẳng tắp cắm vào tảng đá bên cạnh.

Đó là một con thỏ nặng vài chục cân đấy! Một đường ném qua, đừng nói kiếm của Cơ sư muội, ngay cả đám người xung quanh cũng bị đường bay hình parabol của thỏ tinh hất xa ra vài bước!

" Ai? Con thỏ chết tiệt nhà ngươi từ đâu ra?"

Mộ Cửu phủi mông đứng lên, giả bộ hoang mang nóng ruột nhanh chóng chạy tới, cướp thỏ tinh đang bị xách tai trong tay nam tử phía trước ôm vào lòng: " Làm gì thế? Không nghe lời như vậy, lần sau cứ đợi ta không mang ngươi theo đi!"

Nàng vừa nói vừa quay người đi về chỗ cũ, đưa tay sờ đầu thỏ tinh.

Thỏ tinh tức đến run người! Sờ sờ mó mó, mó cái đầu ngươi ấy! Coi như muốn đem nó biến thành vũ khí thì cũng phải thông báo trước chứ? Làm thịt mông của nó bẹp hết rồi, nếu như mông bị phẳng, cả đời này nó tu thành thần tiên cũng vô ích!

" Đứng lại!"

Mộ Cửu đi chưa tới hai bước, một thanh kiếm liền vung lên chặn đường đi của nàng. Thiền sư tỷ trừng mắt xuất hiện trước mặt nàng, sát khí ngưng tụ.

Cơ sư muội giận điên người bò dậy, không thèm để ý đến việc cỏ khô dính dầy người, mù quáng xông về phía Mộ Cửu vung ra một chưởng.

Nàng ta cho rằng Mộ Cửu không thể tránh khỏi một tát này, vì thế dùng hết toàn lực.

Nào có biết Mộ Cửu nhẹ nhàng nghiêng người tránh đi, ngay sau đó tay phải liền đưa lên chặn tay nàng ta lại, thuận thế đẩy một cái, nàng ta lập tức lại ngã về phía bụi cỏ, chổng chân lên trời.

Mộ Cửu véo véo thỏ tinh, cười cười: " Ta chỉ là một người qua đường vô tội, quý giáo tôn ngay cả người qua đường cũng không buông tha sao?"

" Súc sinh của ngươi làm ta bị thương! Ngươi còn dám nói ngươi vô tội!" Cơ sư muội tức giận đến mức ngồi trong bụi cỏ đấm đấm, âm thanh lớn đến mức thu hút được ánh mắt của vài người xung quanh.

Mộ Cửu hừ lạnh một tiếng, lại nói: " Nếu nói như vậy, đó cũng là ngươi đắc tội ta trước. Ta ngồi ở chỗ đó khỏe mạnh, không biết ai đem ta đụng ngã lăn ra đâu. Ngươi sinh ra không biết hai chữ gia giáo viết thế nào, vậy cũng dám lớn lối. Nếu ngươi muốn lý luận, trước tiên phải biết hai chữ lý luận viết thế nào đã."

Cơ sư muội tức giận đến sắc mặt trắng bệch, đám Thiền sư tỷ cũng nghẹn họng nhìn sang. Thiếu niên đang cố gắng đứng lên, dựa vào vách đá nhìn về phía Mộ Cửu.

Bầu không khí lập tức trầm mặc.

Mộ Cửu vốn định cứu người, giờ mục đích đã đạt được, không muốn ở lại nhiều lời, xoay người đi về chỗ ngồi cố định ngồi xuống.

Bàn về độc mồm độc miệng, nàng tuy không bằng một phần mười Lưu Dương, nhưng so với người khác cũng là có sự khác biệt lớn. Đám gia hỏa này không để ý khẩu đức, nàng chính là thế nào cũng phải làm họ tổn hại đấy. Ngược lại, nàng không báo sư môn, cũng không sử dụng tuyệt kỹ độc môn gì, thân phận Lưu Dương bịa đặt cho nàng có đến mười phần chân thật, chỉ cần không làm liên lụy đến người khác, hậu quả một mình nàng gánh, nàng không cần quá lo lắng.

Cơ sư muội cuối cùng không phục, giống như gà mái phát điên cầm kiếm xông đến.

Mộ Cửu bị ép dừng lại, đưa chân đá một cục đá dưới đất trúng đầu gối nàng ta, nàng ta nhất thời kêu thảm một tiếng, ngã nhào xuống đất. Nam tử bên người nàng ta tức giận muốn hộ hóa, nàng lại vung ra một chưởng, bàn tay còn chưa chạm vào người hắn, hắn cũng đã bay ra thật xa.....

Đám người Minh Nguyên Tông trợn mắt ngoác mồm.

Mộ Cửu phủi nhẹ ống tay áo, không hề quay đầu, nhẹ nhàng ngồi xuống.

Mặc dù Lưu Dương đã phong ấn tu vi của nàng, hiện tại nàng chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhưng đối phó với đám người tự cho mình là gối thêu hoa này vẫn còn nhẹ nhàng chán.

" Yêu nữ, ngươi nhớ kỹ cho ta!" Cơ sư muội bò lên, lau vết máu trên khóe miệng, gào ầm ĩ.

" Đừng ầm ĩ nữa!" Thiền sư tỷ trừng mắt nhìn nàng ta, kéo nàng ta đi mất.

Mộ Cửu xoa mông con thỏ mèo đang nằm trên người nàng giả chết, cười lạnh một tiếng.

Đám người các ngươi chẳng đẹp mắt chút nào, ai mà thèm nhớ!

Bình Luận (0)
Comment