Nhưng chuyện này Nguyệt lão làm sao biết được?
"Có phải ngươi làm phép cho hai người phàm kết duyên ở nhân gian không?" Nguyệt lão tiếp tục hỏi.
"À, đúng."
Ta nhớ ra hai ngày trước ta đã làm được một việc tốt ở nhân gian.
Vì vậy vui vẻ nói với Nguyệt lão: "Hai ngày trước khi chơi ở nhân gian vừa hay gặp tết Trung Nguyên của nhân gian, ta nhìn thấy hai người phàm thả đèn hoa đăng đều muốn cầu một mối lương duyên, vừa hay bị ta đứng bên cạnh nghe được, ta vốn là người tốt bụng, ta nghĩ không bằng giúp người hoàn thành mong ước. . ."
Ta thấy sắc mặt Nguyệt lão càng lúc càng đen, ta tiếp tục nhỏ giọng: "Nên đã làm một chút phép thuật nối duyên cho hai người. . ."
"Ngươi có biết, hai người đó vốn đều có duyên phận của riêng mình!"
Nguyệt lão tức giận nói: "Lúc đó ta ở Thiên đình vừa mới kết dây đỏ cho hai người đó, hai người phàm đó vốn không có giao điểm, có duyên phận định sẵn riêng, chỉ vì ngươi, đã làm đứt đoạn sợi dây đỏ ta vừa mới kết."
"Sợi dây đỏ kết duyên ấy là do tằm mà ta chăm sóc kỹ càng nhả ra, trong nghìn trăm cân tơ tằm chỉ có một hai cân tơ tằm thượng hạng có thể dùng, chọn ra tơ tằm thượng hạng đó nhuộm màu phơi khô đủ chín chín tám mươi mốt ngày, bện thành dây đỏ mới có thể sử dụng."
Nguyệt lão nhìn ta với ánh mắt càng lúc càng ai oán: "Ngươi không những làm hỏng dây đỏ của ta, duyên phận của bốn người cũng bị ngươi hủy."
Ta ngây người.
Vốn định thành toàn người khác, thuận tay tác thành duyên phận, không ngờ lại làm hỏng việc, kết sai dây.
Ta gãi gãi đầu, rất ngượng ngùng nói: "Tiên nhân đừng trách, dù sao cũng thành một đôi phải không?"
Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
"Nếu thực sự thành một đôi, ta cũng không tức giận đến thế."
Nguyệt lão liếc xéo ta: "Chỉ vì một trong hai người phàm dung mạo dịu dàng, ngươi đã nhận lầm là nữ tử, ngươi có biết hai người ngươi kết duyên đều là nam tử không?"
Ta nhất thời kinh ngạc đến rụng cằm, không nói nên lời.
Lòng tốt của ta lại, lại kết hai người phàm thành một đôi đoạn tụ? ?
Đây, đây, thật là tạo nghiệt.
"Hiện tại hai người phàm đó yêu nhau khó dứt khó rời, ta kết lại dây đỏ ba lần đều bị họ làm đứt."
Nguyệt lão căm tức nói: "Món nợ này, ngươi tính toán thế nào?"
"Ta chỉ làm một chút phép thuật khiến hai người đó ôm nhau, vốn là duyên phận rất nhạt, làm sao có thể làm đứt dây đỏ của ngài. . . hơn nữa. . ."
Ta còn đang cố biện hộ cho mình, Nguyệt lão đã không kiên nhẫn ngắt lời ta.
"Tiểu tiên nhà ngươi, tự mình gây chuyện lại còn không tin."
Nói xong, ông ấy vẫy tay áo trong không trung, không trung lập tức hiện ra một bức màn khổng lồ trong suốt, Nguyệt lão nói: "Ngươi tự xem đi."
Bức màn này đúng là đang thể hiện cảnh tượng ở nhân gian.
Chỉ thấy đèn rực sáng, hai nam tử mà ta đã kết duyên lúc đó tay nắm tay vui vẻ đi trên đường, đi được một lúc rẽ vào một góc đường tối tăm.
Hai người vốn nắm tay nhau bỗng đổi thành ôm nhau, sau đó môi chạm môi, ngọt ngào hôn nhau.
Hôn một lúc lâu, hai người mới lưu luyến rời nhau.
Ta trợn tròn mắt nhìn bức màn lớn kia.
Nam tử nhân gian này lại phóng khoáng như vậy, nếu bọn họ biết các thần tiên trên trời đang nhìn rõ mồn một, không biết sẽ cảm thấy thế nào.
Nghĩ lại ngày đó, Tân Đình Thượng thần cũng nói với ta những lời này, tai và má ta đỏ bừng lên.
Không ngờ, hai nam tử cũng có thể làm những chuyện này? Hôm nay, quả thật là được mở rộng tầm mắt.
"Ngươi. . . ngươi còn muốn xem," Nguyệt lão cũng không ngờ lại phát triển đến mức này, vung tay tắt bức màn, đỏ mặt nói: "Ngươi thật là không biết xấu hổ."
Ta cảm thấy rất oan ức.
Rõ ràng là ngài cho ta xem, xem đến đoạn quan trọng lại dừng không nói, còn bảo ta không biết xấu hổ.
Ta ngẩng đầu nhìn đám mây trắng và chim bay xa xa, chỉ cảm thấy hôm nay trôi qua. . . rất phong phú.
16
Nguyệt lão tức không chịu được liền xách ta về làm trợ thủ cho ông ấy, lấy công chuộc tội.
Vì vậy, ta bị Nguyệt lão phạt làm phụ tá cho ông ấy ba tháng.